• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- - Sở Kinh --

Sau khi ba quốc cùng nhau ký xong minh ước, Sở hoàng liền bắt đầu nắm quyền thống trị trong tay.

Thừa tướng Phạm Ly báo cáo đầy đủ các thông tin đã xảy ra một năm qua: "Năm ngoái, phía nam Kinh Châu xẩy ra trận lũ lụt lớn, triều đình đã chi ra một ít để giúp dân chúng gặp nạn, lại thêm cuộc chiến với Tề quốc vào năm ngoái, tăng thuế gấp ba lần đối với bách tính bình thường, nhưng quốc khố vẫn cạn kiệt như cũ. Sau khi ngừng chiến, các bộ và thành trì ở biên cảnh phía đông đều bị tổn hại nghiêm trọng, chỉ qua mấy tháng mà lưu dân ở Sở quốc đã tăng lên mấy chục ngàn người."

Sở quốc bây giờ như nến tàn trong gió, đã không thể chịu nổi bất kỳ thiệt hại nào nữa.

Sở hoàng nhìn chồng giấy chất đầy trước mặt, lúc này mới nhận ra tổn thất mà trận lũ lụt mang đến cũng không tính là bao nhiêu, gánh nặng thật sự chính là cuộc chiến tranh với Tề quốc kia đã gây ra thiệt hại lớn nhất. Huống hồ, cuộc chiến Tề Sở kéo dài một năm, bây giờ sự tàn phá ở Sở quốc đã không thể tả nổi.

"Bệ hạ, nếu như triều đình không nhanh chóng thu xếp cho những lưu dân này, nhất định sẽ trở nên rối loạn giống như Tề quốc. Nhưng mà, tích trữ trong quốc khố mà Sở quốc đã tích lũy từ lâu đã sớm bỏ vào trận lũ lụt và cuộc chiến kia, mà trước đó Tề quốc đã ngủ đông mười năm, Sở quốc ta không cách nào nhanh chóng trấn áp được lòng dân giống như Tề quốc, hiện tại chỉ còn cách duy nhất là dự phòng mà thôi." Phạm Ly nêu ý kiến với Sở hoàng.

Tuy hiện tại Sở quốc chiếm hết sự chủ động trong lần thương nghị và buổi đàm luận trong thiết yến vừa rồi, nhưng tính theo thực lực của cả ba quốc, thì Tề quốc là mạnh nhất. Huống hồ, chiến thắng của Sở quốc ở biên cảnh phía đông là thắng thảm, tuy Tề quốc có tổn hại về nhân mã, thế nhưng chiến trường diễn ra trên lãnh thổ Sở quốc, tại vạ tới cũng là bách tính và biên cảnh Sở quốc hứng chịu.

Sau khi thu xếp lưu dân, cần phải tu sửa lại thành trì. Như vậy, cần một nguồn dự trữ khổng lồ mới có thể làm được chuyện này. Nhưng hiển nhiên sau khi trải qua một trận chiến lớn, Sở quốc đã không cách nào lấy ra được tích trữ nhiều như vậy.

Ngay khi Sở hoàng đang phát sầu, thì chuyện xảy ra trên đường gần biên cảnh Sở quốc khiến cho hắn càng thêm khủng hoảng.

"Bệ hạ, biên cảnh phía đông cấp báo!"

Một tên quan truyền tin vội vã cố gắng chạy thật nhanh vào điện: "Biên cảnh phía đông cấp báo, sứ giả Tề quốc bị ám sát tại Sở quốc, Chính sứ đã bỏ mình, Phó sứ Diêu Bình hầu Tống Khiếu vẫn chưa rõ tung tích!"

Tin tức vừa truyền ra, quần thần trong điện khiếp sợ không thôi, Sở hoàng cũng ngã ra ngự tọa mà dại ra.

Tam công xếp bằng trước ngự tiền, cúi người hỏi quan truyền tin: "Cuộc đàm luận lần này có liên quan đến đại nghiệp trăm năm của cả ba quốc, cũng quyết định tương lai của Sở quốc ta. Sứ giả bị ám sát, đây không phải là chuyện nhỏ."

Bởi vì trước đó công chúa Tề quốc đã bị ám sát vài lần, cho nên lần này đã tăng thêm số binh lính theo đội ngũ đưa sứ trở về. Nhưng cho dù có là như vậy, chuyện mà Sở quốc lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.

Sở hoàng lạnh mặt xuống, đập bàn giận dữ nói: "Đám thích khách kia cuối cùng là có ý muốn khiến Tề quốc triệt để vong, hay là muốn khiến Sở quốc ta rơi vào thế vạn kiếp bất phục đây?!"

Sở hoàng càng nói càng tức giận: "Hai lần trước đó, trẫm có thể khoan dung, nhưng lần này lại cố ý xảy ra trong thời điểm này..."

"Bệ hạ bớt giận, ngự thể quan trọng." Phạm Ly khuyên nhủ.

"Làm sao bớt giận được đây?" Sờ hoàng trừng mắt nhìn hắn: "Ba quốc Tề Sở Yến vừa mới đàm luận xong, trong nháy mắt người của Tề quốc lại bị ám sát bỏ mình tại Sở quốc ta. Như vậy, người Tề sẽ nhìn Sở quốc ta như thế nào? Yến quốc nhìn chúng ta thế nào? Người trong thiên hạ này nhìn chúng ta thế nào đây?!"

"Chuyện như vậy đã không phải lần đầu." Sở hoàng lại nói.

"Bệ hạ, chiến tranh giữa Tề quốc và Sở quốc đã thay nhau giao đấu hơn mười năm, biên cảnh hai quốc cũng tích oán đã lâu." Phạm Ly tiếp tục nói: "Lúc trước công chúa Tề quốc bị ám sát, cũng chính là do đám Sơn phỉ ở biên cảnh oán hận Tề quốc mà gây ra."

"Hai lần trước đó, sứ giả bị ám sát ở Sở quốc, nhưng cuối cùng vẫn được người Sở ta cứu, vì vậy Tề quốc mới không truy cứu đến cùng. Thế nhưng cũng bởi vì một chuyện không rõ của Hoàng tử Tề quốc, mà khiến Tề Sở không thể đàm luận suông sẻ, vì vậy mới gây ra chiến tranh." Ngự Sử đại phu Bùi Trường Chi lên tiếng phân tích: "Nhưng lần đó, Hoàng tử Tề quốc đúng là chết ở Sở quốc, vì vậy Sở quốc mới có tự tin mà đối mặt với người trong thiên hạ, cũng từ chối yêu cầu vô lý kia của Tề quốc. Nhưng mà lần này là cuộc đàm luận của cả ba quốc, sợ là Tề quốc bên kia sẽ không suy nghĩ theo hướng hòa bình."

"Bệ hạ, Sợ quốc đã không thể tiếp tục chiến tranh với Tề quốc. Kế trước mắt, chỉ có thể dựa vào đám thích khách kia mà tra ra hung thủ thật sự, sau đó cho Tề quốc một câu trả lời." Phạm Ly tấu nói.

"Tra." Sở hoàng phất tay áo nói: "Truyền ý chỉ của trẫm, để Ngự Sử cùng Đình úy đến biên cảnh phía đông tra án này."

"Bệ hạ." Bùi Trường Chi ngẩng đầu lên: "Trước mắt cần phải phái người đến Tề quốc, đảm bảo với Tề đế rằng việc này Sở quốc chắc chắn sẽ cho Tề quốc câu trả lời chính xác. Cho dù có là ai, chỉ cần tra ra, Sở quốc tuyệt không bao che. Chỉ có như vậy, mới có thể tạm thời ổn định Tề quốc, thần nghĩ bọn họ cũng sẽ không tiếp tục nghĩ đến việc suất quân nữa."

Lời của hắn khiến trong lòng Sở hoàng có chút do dự, bởi vì chuyện của hai lần trước đã để hắn có suy đoán riêng trong lòng, song khi hắn nhìn đến những điều cần làm đã được liệt kê ra trong tấu sớ, đành phải đáp ứng nói: "Để Hồng Lư đi làm, phái người tới Tề quốc càng nhanh càng tốt."

"Bệ hạ thánh minh." Tam công quỳ sát nói.

- --

- - Tề quốc --

Một nam nhân máu me đầy người xông vào biên cảnh Tề quốc, cũng nâng miếng ngọc trên tay lên cao, gắng sức nói: "Ta là Diên Bình hầu Tống Khiếu..." Sau đó chợt ngã xuống mặt đất, binh sĩ trong coi thấy thế liền vội vàng đỡ hắn vào thành. Sau khi xác định thân phận xong, Tống Khiếu mình đầy thương tích được đưa trở về vương thành Kiến Khang của Tề quốc.

Bởi vì sau khi vào thành, Tống Khiếu phải tốn một khoảng thời gian để dưỡng thương, vì vậy thời điểm hắn tỉnh dậy cũng là lúc sứ giả Sở quốc đến thành Kiến Khang. Tề đế nhìn công thần của Tề quốc đang ngồi trên ghế được nhấc đến trước mặt mình, hắn vô cùng phẫn nộ đối với hành động của Sở quốc.

"Sở quốc thật sự là khinh người quá đáng!" Tề đế chỉ vào Tống Khiếu, quay sang chấn vấn sứ giả Sở quốc: "Đây là Đại tướng quân mới nhậm chức của Tề quốc, là công thần của Tề quốc ta. Lần đàm luận này, Tề quốc ta có thành ý cho nên mới đến, nhưng hãy xem người Sở các ngươi đã làm gì đi!"

Người đi sứ chính là Hồng Lư thiếu khanh của Sở quốc, hắn xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, giải thích: "Sở quốc vô cùng áy náy đối với vụ ám sát lần này, nhưng mà chuyện này cũng không phải do người trong triều gây nên, cũng không phải là chuyện mà Sở quốc ta hy vọng. Bệ hạ ta sau khi hay tin đã cực kì tức giận, cũng đồng thời phái Ngự sử và Đình úy đến biên cảnh phía đông điều tra, nhất định sẽ cho Tề quốc câu trả lời rõ ràng."

"Không phải do người trong triều gây nên sao?" Tống Khiếu hỏi hắn: "Trong thiết yến, Sở quốc liên tục nhắm vào Tề quốc, hơn nữa còn sắp xếp mật thám vào đoàn quân của bọn ta. Tên quan hầu kia là do các ngươi phái đến, nhân cơ hội mà đâm sau lưng ta một nhát đây."

"Chuyện này Sở quốc đã bắt đầu điều tra rồi." Hồng Lư trả lời.

"Chuyện rõ ràng như vậy còn cần điều tra hay sao?" Tống Khiếu hỏi.

"Ngoại thần không hiểu, ý của Diên Bình hầu là...?" Hồng Lư không rõ.

"Trong buổi thiết yến ở Sở quốc, chuyện giữa ta và Bành Thành vương còn chưa giải quyết xong đây." Tống Khiếu nói: "Ta vốn tưởng rằng, con người hắn giống như những gì các ngươi đã nói, là chính nhân quân tử gì gì đó. Quả thật không nghĩ tới a..."

"Cái gì?" Hồng Lư giật mình.

Lời này đến cả Tề đế cũng phải chấn kinh: "Diên Bình hầu, ngươi nghi ngờ là do Bành Thành vương của Sở quốc làm sao?"

"Bệ hạ, không phải là thần nghi ngờ, mà là chính hắn gây ra." Tống Khiếu một mực chắc chắn nói: "Thần trước nay luôn đóng quân tại biên cảnh Tề Yến, chưa từng giao lưu với người Sở nào, càng không có chuyện gây thù chuốc oán. Chỉ có ngày hôm đó, lúc thần đang cùng Bành Thành vương tranh cầu, không cẩn thận đã đánh ngã hắn, còn tự chuốc lấy một trận dèm pha đây."

"Không thể..." Nghe lời hắn nói như vậy, lúc này Hồng Lư liền phủ quyết: "Chuyện này không thể nào là do Bành Thành vương gây nên, ngoại thần có thể đảm bảo, với cách làm người của Bành Thành vương, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hèn hạ như vậy."

"Ngươi đảm bảo sao? Lấy cái gì ra đảm bảo đây? Người chết còn là Đại khanh của Tề quốc ta!" Tề đế giận dữ nói.

"Sở quốc đang điều tra thích khách, xin bệ hạ hãy nhẫn nhịn mấy ngày, Sở quốc nhất định sẽ giao hung phạm ra." Hồng Lư quỳ xuống cầu xin.

"Chờ đến khi giao hung phạm ra, sợ là Sở quốc cũng sẽ tìm người thế thân đi." Tề đế nhớ đến những chuyện trước đó Sở quốc đã làm, trong lòng không có chút tin tưởng nào.

Hồng Lư lợi dụng uy danh của Sở hoàng mà cam kết thêm lần nữa: "Trước khi ngoại thần đi sứ, bệ hạ ta đã chính miệng lên tiếng, nếu tìm ra được hung thủ, nhất định sẽ không bao che."

"Nếu thật sự là Bành Thành vương, hay là Hoàng tử khác thì sao?" Tống Khiếu hỏi.

"Mạng đổi mạng, tuyệt đối không tha." Hồng Lư trả lời.

"Cho dù như thế nào, Bành Thành vương cũng không thế thoát nổi hiềm nghi." Tống Khiếu lại nói.

"Nghi hoặc của Diên Bình hầu, ngoại thần sẽ thành thực bẩm báo lại với bệ hạ ta sau." Hồng Lư nói.

- --

- - Sở quốc - Sở kinh --

Lời của Hông Lư rất nhanh đã truyền lại Sở quốc, sau khi Sở hoàng biết được, cũng không đợi chân tướng thật sự được tra rõ như thế nào, liền lệnh Đình úy dẫn binh lính đến bao vây phủ Bành Thành Vương, cũng triệu Bành Thành vương vào cung chất vấn.

"Chính sứ Đại khanh của Tề quốc bỏ mình lúc trên đường rời Sở quốc, Phó sứ Diên Bình hầu bị thương đã tránh thoát trở về Tề quốc thành công, cũng đồng thời lên án ngươi với Tề đế." Sở hoàng ngồi nghiêm chỉnh trên ngự tọa, giống như đang thẩm vấn phạm nhân: "Nói ngươi ôm hận trả thù, bởi vì cuộc tỷ thí kích cầu trước đó."

Không đợi Lý Khang giải thích, lúc này Sở hoàng lại nói: "Là ngươi làm sao? Tứ lang."

Lý Khang quỳ gối giữa cung điện, ngẩng đầu giải thích: "Lần đó là cuộc tỷ thí công bằng, thần chưa bao giờ oán hận Diên Bình hầu, càng không nghĩ sẽ phái người ám sát hắn."

"Ba quốc vừa thành công đàm luận việc ngừng chiến, từ lúc Sở và Tề khai chiến đến nay, Đại Sở ta càng lúc càng suy yếu, nhất là sau khi trải qua nạn đói và nạn lũ lụt. Mà đối với Sở quốc mà nói, chỉ có hòa bình kéo dài mới có thể lấy hơi dưỡng sức, nếu lúc này lại gây thù với Tề quốc, không phải là tự đào hố chôn mình sao? Thần sao lại làm ra việc có hại với Sở quốc như vậy đây?" Lý Khang lại nói.

Nghe Lý Khang nói câu nào cũng đều dựa vào tình hình triều chính hiện tại, Sở hoàng có chút không vừa lòng: "Trẫm hỏi, ngươi chỉ cần trả lời có phải hay không, chứ không phải những lời giải thích vô dụng này."

"Thần oan uổng." Lý Khang dập đầu.

"Đây là lần đầu tiên Diên Bình hầu vào Sở, ngoại trừ trận kích cầu lần kia trong thiết yến đã xảy ra xung đột với ngươi, cũng không gây thù chuốc oán với những người khác. Không thù không oán, làm gì có lý do đi hại ngươi đây." Sở hoàng cực kỳ không tin tưởng mà nhìn Lý Khang.

"Bệ hạ, không thể chỉ nghe theo một phía Diên Bình hầu mà lại kết luận là Bành Thành vương a." Thái úy Tào Dần nói thay Lý Khang.

"Đúng vậy bệ hạ." Thừa tướng Phạm Ly cũng đứng dậy nói: "Lòng dạ người Tề còn chưa rõ, sợ là có tiểu nhân ở giữa quấy phá. Chuyện cũng chưa điều tra xong, không thể chỉ tin vào lời của một bên Tề quốc."

Sở hoàng nghe xong cũng không tiếp tục truy hỏi: "Ngươi hồi phủ trước đi, nhưng trước khi vụ án còn chưa được tra rõ, không được ra khỏi phủ nửa bước."

Lý Khang quỳ trên mặt đất, hắn nhìn Sở hoàng lạnh nhạt vô tình trước mắt, dập đầu nói: "Vâng."

Sau khi Lý Khang rời đi, Thái úy Tào Dần liền tiến lên vài bước: "Bành Thành vương vừa mới lập công, người Tề lúc này lại lên án, chẳng lẽ bệ hạ không cảm thấy khả nghi sao? Nếu bệ hạ thật sự làm như người Tề nói mà định tội Bành Thành vương, như vậy là trúng khổ nhục kế của Tề quốc a."

Lần này, Thừa tướng Phạm Ly luôn không hợp với Tào Dần cũng đồng ý lên tiếng: "Thần tán thành, trong các nhi tử của bệ hạ, Bành Thành vương là xuất sắc nhất, hơn nữa, trận chiến ở An Châu kia cũng đã khiến người Tề khiếp sợ. Chuyện này có thể là khổ nhục kế của Tề quốc, mục đích là muốn diệt trừ vị Hoàng tử có sức uy hiếp với bọn họ đi."

"Cuộc đàm luận ngày đó, Diên Bình hầu của Tề quốc lúc nào cũng nhắm vào Bành Thành vương, cũng đã giở trò xấu. Bây giờ bị ám sát, lại sống chết cắn Bành Thành vương không tha, sợ là cố ý mà thôi." Phạm Ly nói với Sở hoàng.

Ngay khi Phạm Ly nói ra câu cuối cùng, sắc mặt Sở hoàng đã hoàn toàn lạnh xuống, Tam công đều cùng nhau tán thành, lại có thêm lòng dân Sở quốc, đây là điều khiến Sở hoàng kiêng dè không thôi.

"Bệ hạ, Yến Sở có quan hệ thông gia, công chúa Yến quốc vẫn còn ở Sở quốc ta, nếu Bành Thành vương có tội, vậy thì công chúa Yến quốc là Bành Thành vương phi phải tính sao đây..." Phạm Ly nói tiếp: "Lòng dạ người Tề sâu không thấy đáy, phải đề phòng a."

"Được rồi, đợi tra rõ đi." Sở hoàng hơi không kiên nhẫn nói.

- --

- - Sở quốc - Biên cảnh phía đông --

Sau khi quan địa phương nhận được tin tức, liền vội vàng phong tỏa nơi đội ngũ đi sứ Tề quốc bị ám sát, Ngự sử và Đình úy cũng nhanh chóng chạy đến.

Bởi nơi thích khách ám sát vô cùng hẻo lánh, ở con đường nằm giữa rãnh hai khen núi, xung quanh cách mấy chục dặm cũng không có người nào sinh sống, nên cũng không có ai chứng kiến, vì vậy cũng chỉ có thể điều tra tìm vật chứng từ thi thể và nơi ám sát mà thôi.

"Những dấu vết chiến đấu này, vết đao bằng phẳng, vũ khí sử dụng hẳn là được rèn đúc với trình độ không thấp, cũng có thể thấy, thế lực của người chống lưng phía sau cũng không nhỏ." Đình úy nhìn vết thương trên thi thể Chính sứ Tề quốc nói.

"Lần này Tề quốc đi sứ không chỉ có Đại khanh, mà còn có tôn thất." Ngự sử phân tích: "Người bình thường làm gì có gan lớn như vậy."

"Có phải là do người Yến vu oan hay không?" Quan chức Đình úy hỏi.

"Nếu ngươi nói đây là do người Tề tự biên tự diễn thì ta có thể suy nghĩ lại, thế nhưng Yến quốc, không đến nỗi phải làm như vậy." Ngự sử lắc đầu nói.

"Tôn ngự sử, bọn ta tìm được thứ này trên người một tên quan chức Tề quốc." Một tên lính trình một lá thư dính đầy máu lên.

Lúc này Tôn ngự sử liền nhận lấy, tờ giấy đã bị đao chọc thủng một lỗ dính đầy máu, nhưng chữ viết bên trên vẫn có thể thấy rõ.

"Người này không phải là quan hầu bên cạnh Diên Bình hầu Tống Khiếu sao?" Tôn ngự sử giật mình, hắn vội vã mở tờ giấy ra.

Đến khi nhìn thấy nội dung bên trong thư, sắc mắt hắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch: "Nhanh, lập tức đưa về Sở kinh!"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Trong trận tranh đấu này có chút phức tạp, nhưng về sau sẽ từ từ giải đáp.

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK