• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Địa hình Kim Châu phức tạp, núi non gập ghềnh, nếu không cẩn thận nhất định sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng. Đối với loại địa hình nguy hiểm như vậy, Tiêu Hoài Ngọc không có chút do dự nào.

Tuy ở Vân Mộng đa số là ao hồ, nhưng ở phương nam cũng không thiếu núi cao. Lúc mẫu thân nàng mang thai muội muội, bởi vì nạn đói nên sau khi sinh cơ thể liền sinh ra nhiều bệnh, trong nhà lại không có tiền để bốc thuốc chữa bệnh, chỉ có thể dựa vào mấy loại thuốc mà nàng lên núi hái được. Nàng thường cheo leo ở mấy vách núi tại Vân Mộng, vì vậy thân thủ cũng nhanh nhẹn hơn so với người bình thường, điều này cũng là một trong những nguyên nhân nàng dám một mình chạy lên núi như bây giờ.

Trong quân doanh được mài giũa, trên chiến trường từng chém giết, trên tay của nàng không biết đã có bao nhiêu vết chai. Tiêu Hoài Ngọc đeo cung tên lên trên lưng, lại trên đường lên núi lấy thêm vài cung tên được rút ra từ thi thể.

"Thập trưởng." Các huynh đệ lo lắng nhìn nàng.

"Không phải sợ,..." Tiêu Hoài Ngọc trấn an nói: "Yểm hộ ta đến ngọn núi bên kia."

Thế là mấy người yểm hộ nàng một đường đánh lui quân địch để tiến tới dưới núi bên kia, nhưng ngọn núi cao bên trên lại chót vót, căn bản không có đường đi lên.

Ở vách thấp nhất đã bị rêu xanh bao phủ cản trở. Lúc này, trong đội có một nam tử vóc người khôi ngô đứng dậy: "Thập trưởng, giẫm lên ta mà leo lên."

"Bọn ta yểm hộ cho ngươi." Vương Đại Vũ nắm chặt đao trên tay, cùng với các huynh đệ xung quanh yểm hộ cho hai người.

Nhưng mà độ lệch của vách núi này thật sự quá cao, Tiêu Hoài Ngọc ngẩng đầu liếc mắt nhìn.

Nam tử kia bỗng nhiên nói: "Thập trưởng giẫm lên tay của ta đi, ta đẩy ngài lên."

Nàng nhìn khoảng cách, sau đó nhặt bộ sóc mà trước đó nàng đã vứt dưới đất: "Được."

Nam tử kia thả đao trong tay xuống, chuyển thành thế trung bình tấn, sau đó thu hai tay về. Có điều, quân Tề thật sự quá đông, Vương Đại Vũ và những người khác căn bản không có cách nào phòng thủ quá lâu.

Một tên tính của Tề quốc cầm đao trong tay đâm thẳng về phía nam tử đang đỡ Tiêu Hoài Ngọc, lưỡi đao sắc bén liền đâm thủng áo giáp của hắn.

"Hán Sơn!" Mọi người hoảng sợ, Viên Ứng Hồi phẫn nộ nâng đao bổ xuống cánh tay của tên lính kia.

Nhưng vào lúc hắn xoay người muốn giúp đỡ, thì tên lính Tề quốc vừa ngã xuống kia bỗng nhiên câm đao mạnh mẽ đâm vào bắp đùi của hắn.

"A!" Một tiếng gào lên.

"Ứng Hồi ca!" Vương Đại Vũ quay người la lớn, tiện thể chặt đầu của tên lính kia.

Tiêu Hoài Ngọc vốn muốn nhảy xuống, trước tiên đánh lùi địch, nhưng lại nghe Hán Sơn đang đỡ nàng hét lên: "Nhanh! Nhanh!"

Trong lòng nàng chấn động, tay nắm chặt bộ sóc, sau đó nhấc chân giẫm lên lòng bàn tay của hắn.

Hán Sơn không để ý đến sự đau đơn trên người mình, dùng hết sức đảy Tiêu Hoài Ngọc lên một cái: "A!"

Hai mắt hắn đã đỏ lên, trong miệng toàn là máu loãng, gào thét một hơi, hình ảnh này khiến những tên lính xung quanh kinh sợ.

Nhờ sự trợ giúp của hắn, Tiêu Hoài Ngọc nhảy lên cao, dùng một thanh sóc đâm vào khẽ hở trên vách núi làm điểm tựa, sau đó nàng dùng thanh sóc còn lại cố định một bên để bản thân mượn lực nhảy lên.

Nàng quay đầu lại nhìn Hán Sơn vì kiệt sức mà ngã vào vũng máu, dưới ánh đao bóng kiếm, hai người đối diện nhìn nhau, nàng liền có thể thây được sự tín nhiêm trong mắt hắn.

Tiêu Hoài Ngọc cột chắt cung tên trên lưng lại, chợt bò tới đỉnh núi cao hơn bên cạnh.

Mùa đông ở Kim Châu vừa lạnh vừa ẩm ướt, tuyết trên núi vừa rơi xuống, vì vậy vách lúi vô cùng trơn trượt. Thêm vào ban đêm khó nhìn, căn bản không thể nhìn thấy rõ con đường phía trước, lúc bò lên, nàng đã ngã không biết bao nhiêu lần.

Tay chân bị lạnh đến căng cứng, lại ma sát vào vách núi đến ra máu. Nhìn đoạn đường cũng không còn dài, nàng đã bỏ ra nửa canh giờ.

Cuối cùng, khi cách đỉnh núi chỉ còn mấy trượng, nhưng trước mắt nàng lại bị một tảng đá ngăn cản. Cũng may là không quá cao, nàng thử leo lên nhưng đều trượt xuống, vì vậy nàng quyết định nắm lấy bụi gai bên cạnh, dù đau đớn nhưng nàng cũng không thể buông tay. Đây là hi vọng duy nhất mà các huynh đệ đã dùng máu tươi và tính mạng để đổi lấy, nàng không dám buông tay, cũng không muốn từ bỏ.

Theo sức của nàng, lòng bàn tay bị gai đâm thủng, nhưng nàng cũng vì vậy mà bò lên được.

Một đường lảo đảo, Tiêu Hoài Ngọc rốt cuộc cũng tới được đỉnh núi, mà tên chỉ huy của quân Tề lại đang đứng ở đỉnh núi đối diện. Nàng nhận ra được chỉ hủy của quân Tề xong, liền nương theo tiếng trống mà đến gần, sau đó tìm được vị trí có tầm bắn gần nhất.

Nghe tiếng chém giết dưới chân núi cùng tiếng hung ác mà quân Tề đã gieo tại Sở quốc, thiêu đốt thôn trang, giết nữ tử vô tội, tiếng hài tử vô tội gào khóc, những điều này đều trở thành sức mạnh trong tay Tiêu Hoài Ngọc.

Nàng trừng mắt nhìn sườn núi bên kia, không gấp cung lại. Nàng nghe được âm thanh, nhưng lại không phân biệt được ai là chủ tướng, một khi đánh rắn động cỏ thì sẽ dã tràng xe cát. Lúc này, thứ nàng có thể chờ đợi chính là sắc trời, bởi vì trời sáng mọi thứ sẽ rõ ràng.

Đường chân trời phía đông có tia sáng cắt ra từ trong bống tối, ở Kim Châu chỉ có núi cao, vì vậy thời điểm hừng đông luôn trễ hơn các nơi khác, mặt trời cũng theo núi mà từ từ bò lên.

Tiêu Hoài Ngọc rốt cuộc cũng nhìn rõ đám người đứng bên sườn núi bên kia, quả nhiên, tên chỉ và quân lính đánh trống cổ vũ đứng cùng một chỗ. Nhanh chóng, nàng không chút do dự mà kéo tên trên tay lên.

Điều nàng làm bây giờ chính là hi vọng giúp bọn họ có thể xoay chuyển được thế cục, cũng là cơ hội sống sót duy nhất. Tiêu Hoài Ngọc nín thở, nhớ tới những lời trước đó khi tiểu Đô thống Ngô Tư dạy nàng cưỡi ngựa, bắn cung.

Vèo!--

Theo một tiếng tên bắn, trên sườn núi vang lên một trận kêu thảm thiết, Lương Dật từ trên ngựa ngã xuống, một con mắt của hắn bị mũi tên bắn trúng.

Dù sao cũng khiến đám lính xung quanh hoảng sợ không thôi: "Tướng quân!" Hắn đau đớn kêu gào: "Cứu ta! Cứu ta!"

Tuy không phải là một đòn mất mạng, nhưng trúng tên như vậy nếu không trị kịp cũng sẽ mất máu mà chết.

Đám lính nhấc Lương Dật trở về thành trị liệu, đã không còn ai trấn thủ, quân Tề cũng vì vậy mà thu binh trở vào thành.

Sắc trời dần dần sáng tỏ, Trần Văn Thái chặt đứt người tên lính Tề quốc, lại nghe tiếng trống của quân Tề, thế là ngẩng đầu nhìn lên sườn núi phía trước. Hắn thấy rõ Đại tướng Lương Dật của Tề quốc trúng tên ngã xuống đất, hắn lại nương theo hướng mũi tên mà nhìn, thấy được binh lính đứng ở sườn núi đối diện, bóng người quen thuộc mà khiến hắn khiếp sợ.

Đại tướng của quân địch bị thương, cũng vang lên tiếng trống thu binh, Trần Văn Thái liền muốn chuẩn bị dẫn quân áp sát.

Nhưng lúc Trần Văn Thái sắp phát hiệu lệnh thì lính bên trong thành An Châu truyền tin khẩn cấp: "Báo! Chủ soái quân Tề là Tống Thành Viễn dẫn quân chủ lực tiến công vào thành, nay thành đã rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc!"

"Sao lại như vậy?" Trần Văn Thái giật mình đến biến sắc: "Ta chỉ dẫn theo một ngàn nhân mã, phòng thủ trong thành lại kiên cố..."

Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, phó tướng của Trần Văn Thái lúc này chạy về, nguyên quán của hắn chính là ở Kim Châu. Hắn nhìn quê hương bách tính đang bị ngọn lửa chiến tranh nuốt chửng, không đành lòng nói: "Đại tướng quân...vậy Kim Châu tính sao đây? Nếu bây giờ chúng ta rời đi, bọn Tề quốc kia nhất định sẽ không chịu giảng hòa."

"Quân Tề đã đoạt được bốn thành tại Kim Châu này, nếu lại để bọn họ tiến về hướng tây, như vậy sẽ tới Sở Kinh." Phó tướng lại nhắc nhở.

"Nếu quân Tề muốn thu toàn bộ thành ở Kim Châu, vậy có nghĩa Sở Kinh sẽ mất đi thành trì, để một đội ở lại thủ thành đi." Trần Văn Thái nói.

"Đại tướng quân, một đội chỉ có năm mươi người..." Phó tướng có chút nóng nảy.

"An Châu quan trọng..." Trần Văn Thái nhíu mày: "Năm mươi người chỉ có tác dụng kéo dài thời gian, sau khi tiến vào thành được, nhất định phải phái người chuyển tin qua sông, tới quận Tây Dương cầu viện."

"Vâng."

"Thành trì khó thủ, ai muốn ở lại?" Trần Văn Thái hỏi binh lính xung quanh.

Các binh sĩ đã đổ máu trải qua trận chiến vừa rồi đều trầm mặc không lên tiếng.

"Ta."

Tiêu Hoài Ngọc vừa xuống núi xong liền tiến lên xung phong nhận việc: "Bách tính vô tội, thân là tướng sĩ lại không thể bảo hộ được bọn họ, đây là sỉ nhục."

Sau đó, toàn bộ binh sĩ thuộc Tân Tự doanh đều đồng loạt đứng dậy, vừa vặn còn lại bốn mươi bảy người, trong đó Bách phu trưởng cùng hai đội trưởng đều đã chết trận.

Trần Văn Thái nhìn cung tên trong tay nàng, liền hỏi: "Người trên núi lúc nãy là ngươi?"

"Đúng vậy." Tiêu Hoài Ngọc gật đầu.

"Tốt, lần này ngươi lập được công lớn, trước tiên ta thăng chức cho ngươi làm đội trưởng, dẫn dắt binh sĩ Tân Tự doanh tới thành Hồng phía trước, nhất định phải bảo vệ nó." Trần Văn Thái nói: "Ta sẽ phái người qua sông đến quân Tây Dương cầu viện."

Tiêu Hoài Ngọc vốn còn muốn nói gì đó giúp Hán Sơn, nhưng sự tình khẩn cấp, Trần Văn Thái không dám kéo dài thêm phút giây nào nữa, sau đó liền ra lệnh cho một tên binh sĩ ở Kim Châu đứng ra dẫn đường, chính mình lại dẫn đại quân trở về hướng nam.

Binh sĩ dưới trướng Tiêu Hoài Ngọc trước đó chỉ còn bốn người, sau khi được thăng chức, bỗng nhiên lại trở thành bốn mươi tám người.

Một mũi tên trên sườn núi kia đã giúp nàng được thăng lên chức đội trưởng, nhưng trong mắt nàng lúc này lại không có chút vui sướng nào.

Nàng muốn tìm lại thi thể của Hán Sơn, nhưng lại không dám trì hoãn mà dẫn quân rời đi.

"Nhặt toàn bộ cung tên, vũ khí, giáp lên, đem toàn bộ tới thành Hồng." Tiêu Hoài Ngọc phân phó nói.

Các binh sĩ Tân Tự doanh đối với vị đội trưởng mới được bổ nhiệm là nàng không ai là không phục, trong Tân Tự doanh này, vị trí của Tiêu Hoài Ngọc sớm đã quan trọng, còn hơn cả Đồn trưởng.

Tiêu Hoài Ngọc chưa từng ra trận với chiến thuật phòng thủ, cũng chưa từng trấn thủ qua tòa thành nào, nhưng nàng đã sớm nhớ rõ kế hoạch phòng thủ trước đó của Trần Văn Thái lúc còn ở thành Đông rồi.

Đại tướng Tề quốc đã bị nàng bắn bị thương, cho nên hiện tại nàng có thời gian chuẩn bị. Sau một hồi được binh sĩ tại Kim Châu dẫn đường, đội quân liền tiến vào thành Hồng.

Nhưng lúc này lại phát hiện thành Hồng sớm đã trở thành tòa thành trống, chỉ còn một số người lớn tuổi vẫn còn ở lại trước cửa thành, mà các quan lại đáng lẽ phải ở đây sớm đã không còn.

Muốn đi qua Kim Châu thì nhất định phải qua thành này, ngoài ra, phía sau tòa thành này đều là núi, chính là dẫy núi bị đám sơn phỉ lớn nhất Kim Châu chiếm cứ.

Số quân Tề tiến vào Kim Châu có đến hơn ngàn người, cho dù đêm qua đã bị thương vong không ít, nhưng cũng không phải chỉ cần năm mươi người là có thể chống lại.

Có lẽ, Trần Văn Thái sớm đã biết mục đích của Tề quốc là nhằm vào thành Đông, vì vậy nếu dẫn toàn bộ binh mã trở về.

Thành Đông có mấy ngàn người phòng thủ, Trần Văn Thái dẫn đi năm ngàn, nhưng đều là lính mới. Đáng lí trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể xảy ra sơ suất, vì vậy hắn mới yên tâm rời thành, nhưng hắn lại không nghĩ tới Trịnh Hoành còn trẻ tuổi mà nóng tính.

Sau khi Tiêu Hoài Ngọc tiếng vào thành Hồng Châu liền sai người thăm dò địa hình nơi này, đây là một tòa thành xây dựng đưa lưng vào núi, dễ thủ khó công.

Nhà bếp doanh trong thành còn nấu cháo, nhưng cháo sớm đã lạnh, hiển nhiên khi nghe tin thành trì phía trước thất thủ thì quan dân trong thành đã dồn dập bỏ thành mà chạy.

Trải qua một đêm chém giết, các binh sĩ sớm đã mệt mỏi và đói bụng: "Đội trưởng."

Tiêu Hoài Ngọc nhìn cháo trong nồi, sau đó múc một chén lên thử trước, phát hiện không có độc mới để các binh sĩ dùng: "Ăn đi."

Mọi người xung quanh liền giống như hổ đói, rất nhanh liền ăn sạch sẽ nồi cháo kia. Viên Ứng Hồi cùng các binh sĩ bị thương khác ngồi xổm ở trên đầu tường. Tiêu Hoài Ngọc giúp bọn họ băng bó thương tích xong, Vương Đại Vũ liền bưng hai bát cháo lạnh tới.

"Đội trưởng, các ngươi hẳn là đều đói bụng." Vương Đại Vũ nói.

Nàng không có từ chối, bởi vì nàng biết sắp tới càng phải chiến đấu gian khổ hơn.

Sau khi ăn uống no đủ, nàng liền đưa ra mệnh lệnh thứ nhất, thu thập hết thảy lương thực hiện có trong để chuẩn bị thủ thành.

Lại khóa kín cửa thành, tìm vật ngăn cửa lại, chọn ra thêm mười binh sĩ có khả năng bắn cung tốt, sau đó lại vận chuyển đá, gỗ, cùng dầu hỏa có thể nhen lửa để làm nguyên liệu thủ thành.

- --

- - Quận Tây Dương --

Người Trần Văn Thái phái đi rất nhanh đã tới quân Tây Dương, lúc này quan thủ vệ quân Tây Dương đang tập trung nghe cầm, học đòi văn vẻ, dáng vẻ dương dương tự đắc.

"Sứ quân, Đại tướng quân phái người đến cầu viện."

Quan thủ vệ quận Tây Dương mở mắt ra: "Đại tướng quân?" Hắn duỗi tay áo đang đặt ở cạnh chậu than ra: "Lẽ nào, thành Đông đã thất thủ rồi sao?"

"Hạ quan không biết."

Hắn nhìn chằm chằm chậu than một phen, sau đó đứng dậy đi gặp người được Trần Văn Thái phái tới.

"Kim Châu?" Hắn bất ngờ nhìn binh sĩ đưa tin: "Phía đông đang khai chiến, mà Tây Dương lại đang chuẩn bị phải chiến đấu, nếu điều đi hết toàn bộ binh mã đến Kim Châu, vậy quận Tây Dương làm sao bây giờ?"

"Đại tướng quân nói, chỉ cần ngài ấy còn, nhất định sẽ không để quân Tề phá được biên cảnh phía đông." Binh sĩ trả lời.

Quan thủ vệ quận Tây Dương có chút do dự: "Ta chỉ là một quan thủ quận nho nhỏ, chuyện lớn như vậy cần báo lên bệ hạ để người quyết định, làm sao ta có thể tự mình làm chủ đây?"

"Sứ quân..." Binh sĩ quỳ xuống: "Ở đây có thể không nhận mệnh của Hoàng đế, nhưng ngài do dự như vậy, bách tính Kim Châu nhất định sẽ chịu khổ dưới sự hung ác của quân Tề a."

"Nếu quan địa phương tự ý điều động binh lính, sẽ đồng nghĩa với đại tội mưu nghịch a." Quan thủ quận nói.

"Đại tướng quân nói, tất cả tội trạng...ngài ấy đều sẽ gánh chịu."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Huân công của Tiêu Tiêu đều là dùng máu để đánh đổi, chỉ là nàng là nhân vật chính a, vầng sáng dành riêng cho nàng tất nhiên phải có, nếu không làm sao là nhân vật chính được chứ.

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK