• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hoài Ngọc không hiểu, rõ ràng khi nãy Hoàng đế còn vui vẻ đáp ứng cho nàng hồi hương thăm người thân, sao bây giờ lại đổi giọng để nàng ở lại kinh thành làm Thị vệ cho công chúa rồi?

Là tướng sĩ biên quan, thời gian ở lại kinh thành của nàng sẽ không quá lâu. Nếu trong khoảng thời gian này không có cách nào hồi hương, để trở lại quân doanh rồi, không biết khi nào mới còn có cơ hội.

Từ sau khi rời Cấm Uyển, Tiêu Hoài Ngọc liền bị Trần Văn Thái gọi sang một bên, căn dặn nàng nửa ngày, sau đó lại bị Hoạn quan của Trung thị Trung tỉnh dẫn đến trước xe ngựa của Bình Dương công chúa.

Bởi vì Bình Dương công chúa rời khỏi Hoàng cung, sinh sống ở Chương Hoa cung. Vì vậy mỗi khi xuất hành sẽ đều có mấy chục Cấm quân và hộ vệ đi theo, nhưng bên trong tẩm điện Chương Hoa cung cũng chỉ có cung nhân và Hoạn quan.

Từ khi Tề Yến Sở trải qua nhiều lần giao chiến, Sở Kinh cũng đã không còn bình yên, thường xuyên xảy ra trộm cắp và án mạng.

Bình Dương công chúa vừa mới dời vào Chương Hoa cung chưa lâu, Hoàng đế bây giờ mới nghĩ đến phương pháp này. Đối với tướng sĩ biên quan mà nói, có thể được làm Thị vệ cho Vương gia và công chúa, đây đã là ân điển lớn lao.

"Công chúa."

Lý Cẩn ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, được bốn con ngựa khỏe khoắn kéo ở phía trước, lúc này cung nhân liền kéo màn xe lên.

"Sở Kinh đã không còn như lúc trước, ngư long hỗn tạp, mà Chương Hoa cung lại là nơi thu hút người trong kinh thành, chính vì vậy ta liền thỉnh cầu Tiêu hiệu úy." Lý Cẩn nói.

Làm Thị vệ của công chúa, Tiêu Hoài Ngọc cực kỳ không muốn. Kinh thành có nhiều Cấm quân như vậy, ai mà không thể bảo vệ? Nhưng lại một mực bắt một tướng sĩ biên quan như nàng đảm nhận.

Nhưng nàng không cách nào từ chối thánh ý, vì vậy chỉ có thể tiến lên trước: "Vừa rồi ở Cấm Uyển, đa tạ công chúa đã thỉnh cầu ân điển cho Hoài Ngọc."

"Vốn dĩ, đối với thỉnh cầu như vậy, bệ hạ nhất định sẽ không từ chối. Nhưng ngươi biết, vì sao cuối cùng lại trở thành như vậy không?" Lý Cẩn hỏi.

Tiêu Hoài Ngọc lắc đầu, đến cả suốt quá trình nói chuyện, nàng nghe còn không hiểu hết, làm sao biết nguyên nhân đây.

"Bởi vì lũ lụt ở Vân Mộng,..." Lý Cẩn nói tiếp: "Cả triều đều biết công huân của ngươi ở thành Hông Châu, đó là bởi vì trước đó ngươi đã vô ý giết chết Hoàng tử Tề quốc, thân phận đặc thù, vì vậy gốc gác của ngươi nhất định đã được điều tra. Triều đình muốn để ngươi yên tâm đánh trận, vì vậy đã đè ép chuyện này, bây giờ sao lại đám để ngươi đột ngột trở về thăm cố thổ đã bị nhấn chìm đây."

"Vì vậy cho nên bệ hạ mới không để cho ta trở về sao?" Tiêu Hoài Ngọc nhìn Lý Cẩn trong xe ngựa, vội vàng hỏi.

Lý Cẩn thấy nàng dường như cái gì cũng không hiểu, lại kiên nhẫn giải thích: "Bệ hạ bảo ngươi ở lại kinh thành bảo vệ ta, không phải để ngươi tiêu hao tài năng ở chỗ này, mà là muốn kéo dài thời gian trở về của ngươi thôi. Hẳn là phụ hoàng đã biết, với tính cách của hắn, để công thần của mình không bị thất vọng, hắn nhất định sẽ phái người đi điều tra xem người nhà của ngươi có còn hay không, đến lúc đó liền sắp xếp người đưa ngươi hồi hương. Nếu bây giờ để ngươi trở về, biết được mọi chuyện rồi sẽ sinh lòng oán trách với triều đình, sau này tin tức lại truyền về biên cảnh, vậy thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến lòng quân."

Tiêu Hoài Ngọc cứng đờ tại chỗ, Lý Cẩn liền nói: "Triều đình trước sau như một, dù sao ở Sở quốc cũng là dùng nhân hiếu trị quốc, nếu không thì sao Bành Thành vương lại được ủng hộ như vậy."

"Người nhà của ta..." Nàng do dự nhìn Lý Cẩn.

"Thế nào? Lẽ nào Tiêu hiệu úy cho rằng ta đang lừa ngươi sao?" Lý Cẩn không vui nói.



"Không, không phải." Tiêu Hoài Ngọc hoang mang giải thích.

"Tiêu Hoài Ngọc, ta nói cho ngươi biết, ta là nữ nhi của Hoàng hậu điện hạ, do Trung Cung nuôi dưỡng, mà các vị Vương gia kia đều là con thứ. Với xuất thân và địa vị của ngươi bây giờ, căn bản không thể lọt vào mắt ta nổi, ta muốn diệt trừ ngươi cũng dễ như ăn cháo." Lý Cẩn lạnh lùng nhắc nhở: "Đừng dễ dàng vứt bỏ giá trị trên người ngươi, nếu không thì trên chốn quan trường Sở quốc này, ngươi nhất định sẽ chết mà không có chỗ chôn."

Lý Cẩn trắng trợn nhắc nhở như vậy khiến trong lòng Tiêu Hoài Ngọc chấn động, bởi vì có giá trị, nên những người trên cao kia mới tìm cách lôi kéo nàng.

Bao gồm cả vị Bình Dương công chúa của Sở quốc trước mắt này: "Đương nhiên, cũng là vì tên của ngươi." Nàng sững sờ nhìn Tiêu Hoài Ngọc, sau đó lại nói: "Tuy ta không biết vì sao ngươi lại lấy được cái tên này trong mộng, nhưng hai chữ này cho ta cảm giác rất thân thiết, vì vậy lúc trên đại điện ta mới nói giúp ngươi. Ta không dối trá giống Bành Thành vương, ta chỉ làm chuyện ta muốn và cho là xứng đáng mà thôi."

"Tên?" Tiêu Hoài Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu, trong lòng liền cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không nói được đó là cái gì.

"Nên đi rồi." Lý Cẩn nhắc nhở: "Nếu không thì trời sẽ tối."

Tiêu Hoài Ngọc lúc này mới chắp tay lên ngựa, chạy lên phía trước xe ngựa mở đường.

Mỗi lần Bình Dương công chúa xuất hành, dân chúng đều sẽ đón nhìn.

Lúc cùng Trần Văn Thái trở về Sở Kinh, mọi người đều đã biết mặt Tiêu Hoài Ngọc. Bây giờ nàng xuất hiện bên cạnh xe ngựa của Bình Dương công chúa, tình cảnh này liền khiến bách tính xung quanh nghị luận sôi nổi.

"Đây không phải là vị Hiệu úy vừa lập được kỳ công kia sao?"

"Sao lại dẫn trước xa giá của Bình Dương công chúa vậy? Nhìn qua giống như là Thị vệ a."

"Bệ hạ không phải là muốn gả Bình Dương công chúa cho hắn đấy chứ?"

Dân chúng hoang mang, liên tục xua tay: ""Không thể nào."

"Sở quốc rất coi trọng dòng dõi, đối với xuất thân và gia thế của hắn là tướng sĩ biên cương, sao có thể có cơ hội này. Huống hồ, Bình Dương công chúa còn được bệ hạ yêu thương như vậy."

"Chỉ là, hắn còn trẻ như vậy đã là Hiệu úy, sau này nếu lập được công lao lại được làm Tướng quân, thậm chí là Đại tướng quân, vậy thì chuyện này cũng không phải không thể."

"Đa số tướng quân ở Sở quốc đều là nhờ vào gia thế, có mấy ai đáng giá chứ. Còn nếu muốn trở thành Đại tướng quân, vậy thì không phải chỉ dựa vào công huân là được."

"Cũng đúng, chế độ quan chức ở Đại Sở ta chia theo Cửu phẩm, Hiệu úy có tính là gì a, không có gia thế mà muốn bò từ thấp lên cao, khó như lên trời a."

"Chỉ là nếu hắn dựa vào Bình Dương công chúa, chịu là một Phò mã được công chúa ưu ái, vậy thì chuyện trở thành Đại tướng quân cũng nằm trong lòng bàn tay."

"Công chúa sẽ coi trọng hắn sao? Hẳn là không đi."

"Nếu công chúa không coi trọng, sao lại để hắn đi phía trước mở đường a."

Tiêu Hoài Ngọc cưỡi trên lưng ngựa, nhìn ánh mắt của bách tính bên đường, cùng với những lời nghị luận bên tai, nàng cảm thấy vô cùng không ổn.

Trở thành Phò mã của công chúa, đây là chuyện xưa nay nàng chưa từng nghĩ tới, không dám nghĩ, mà căn bản còn chưa từng nghĩ tới.

Với tâm tư của Bình Dương công chúa, nàng muốn tránh còn không kịp đây.

Rất nhanh xe ngựa đã tới Chương Hoa cung, nơi này từng là biệt uyển dành cho Hoàng thất, chẳng khác gì một Hoàng cung thu nhỏ.

Vừa tiến vào điện, một luồng hương liền phả vào mặt. Bởi vì đã vào cuối xuân, vì vậy hoa cỏ trong Chương Hoa cung đều đã nở rộ.

Những hoa cỏ này đều là những loại quý báu ở nhiều nơi, Bình Dương công chúa ở bên tòa điện các phía đông, mà phía tây lại dành cho những nương tử sắp vào cung trở thành hậu phi.

Lý Cẩn từ trong xe bước xuống, ánh nắng chiều phả vào trên người nàng. Trước đó bởi vì phải vào rừng săn bắn, nên nàng đã gỡ trâm cài và trang sức xuống, vì vậy lúc này khi ánh hoàng hôn phản phất trên người nàng, đến hoa ở xung quanh cũng phải lụi tàn trước sắc đẹp của nàng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Hoài Ngọc, Lý Cẩn có chút không thích, vì vậy nhân tiện nói: "Khi Tiêu hiệu úy đưa Lâm Nghi công chúa về Tề quốc, cũng dùng ánh mắt này để nhìn nàng sao?"



Tiêu Hoài Ngọc phục hồi tinh thần lại, liền vội vàng lắc đầu: "Không, không phải, chỉ là mạt tướng chưa từng gặp nữ tử nào đẹp như công chúa vậy."

Nghe được lời khen ngợi từ nàng, trong mắt Lý Cẩn cũng không có bất kỳ vui sướng nào, ngược lại còn xem nàng và đám nam nhân ngoài kia cùng một loại, đều có thể bị sắc đẹp mê hoặc.

"Sở Kinh có không ít người đẹp, nếu Tiêu hiệu úy thích thế, vậy thì ta có thể nói giúp Tiêu hiệu úy một chút." Lý Cẩn nói.

"Không cần." Lúc này Tiêu Hoài Ngọc liền từ chối, trong mắt đầy vẻ hoang mang: "Trong lòng mạt tướng hiện tại chỉ có chiến hữu ở biên quan, quốc còn chưa an, nghĩ chuyện khác làm gì a."

"Tuy là nói như vậy, nhưng dù sao Tiêu hiệu úy cũng phải thành gia lập thất a." Lý Cẩn lại nói.

"Đây là việc riêng của mạt tướng, không dám làm phiền công chúa." Tiêu Hoài Ngọc từ chối lần nữa.

Lý Cẩn bị nàng từ chối, liền trở vào bên trong Chương Hoa cung, mà nàng lúc này lại bị chặn lại.

"Bên trong điện là nơi công chúa ở, nam tử bên ngoài không được tiến vào." Hoạn quan nhắc nhở.

"Vậy ta thì sao?" Tiêu Hoài Ngọc không hiểu.

"Hiệu úy chỉ cần túc trực ở cửa cung là được, có việc gì công chúa sẽ sai người đến gọi." Hoạn quan trả lời.

"Vậy ta sống ở đâu?" Nàng lại hỏi.

Hoạn quan ngẩn người: "Trước đó Tiêu hiệu úy sống ở đâu?"

"Doanh xá dành cho tướng sĩ ở biên quan." Tiêu Hoài Ngọc trả lời.

"Ở Chương Hoa cung cũng có doanh trại dành cho Thị vệ và binh lính canh gác ở lại, thế nhưng phải ở cùng nhau." Hoạn quan nói.

"Vậy ta vẫn là trở về doanh xá đi." Nghe thấy phải ở cùng với những Thị vệ và binh lính khác, nàng tất nhiên không muốn.

Sau khi gặp mặt làm quen với tất cả hộ vệ ở Chương Hoa cung xong, Tiêu Hoài Ngọc liền trở lại doanh xá. Bởi vì đã bôn ba cả một ngày, vì vậy tối nay nàng không cần phải ở lại túc trực.

Từ lâu Quách Hồng Lân đã trở lại doanh xá, hiện còn đang chuẩn bị lên đường tới phủ Nam Dương vương lĩnh chức tạ ân. Lúc này hắn nhìn thấy Tiêu Hoài Ngọc trở về, liền mở miệng chúc mừng: "Chúc mừng Tiêu hiệu úy, không chỉ được bệ hạ yêu thích, mà còn được Bình Dương công chúa ưu ái a."

"Nói chúc mừng, vẫn còn phải chúc mừng Quách hiệu úy được làm Vương hữu đây." Nàng nhìn Quách Hồng Lân nói.

"Biên cương lạnh lẽo, nhưng việc xấu như vậy trong Hoàng cung này, chúng ta là tướng lĩnh biên cương a, không còn cách nào khác." Quách Hồng Lân nói: "Vương hữu chỉ là một chức vị trên danh nghĩa mà thôi, sau này ta vẫn phải trở về biên cương."

"Làm Thị vệ cho công chúa cũng chỉ là tạm thời, hơn nữa, ta nhớ người nói nàng là mỹ nhân thâm độc hẳn là Quách hiệu úy đi, vậy chuyện này nên tính là tốt hay xấu a?" Tiêu Hoài Ngọc trả lời.

Hắn nhanh chóng hoảng sợ, lúc trước bọn họ là bộ binh thấp kém nhất, nói chuyện cũng không sợ người khác nghe thấy, cũng sẽ không tới tai những người bề trên này, vì vậy hắn mới dám nói ra những lời đó. Nhưng thân phận hiện tại đã không còn giống như xưa, hắn cảm thấy nàng không hiểu đạo lý, lại là đầu gỗ, liền cãi lại: "Ta nói như vậy khi nào? Tiêu hiệu úy chớ có nói tinh linh."

"Ta nhớ rất rõ a, là trước một ngày xuất binh kiểm duyệt đây." Tiêu Hoài Ngọc thật lòng nhớ lại nói.

"Ngươi không biết thủ đoạn của Bình Dương công chúa sao?" Hắn tiến đến gần nàng hơn, nhỏ giọng hỏi một câu. Bởi vì trước ngày vào kinh, hắn có nghe đến một vụ án có liên quan đến Bình Dương công chúa, chính là có con cháu của một quan chức đã nhiều lời với nàng mà đã bị thiến thành *Hoạn quan: "Ngươi muốn hại chết ta sao?"

*Hoạn quan: là Thái giám (Nhắc để nhầm bạn không biết)

Lúc này nàng mới hiểu ra: "Thì ra là ngươi sợ thủ đoạn của nàng a."

"Đầu ngươi không biết suy nghĩ sao, đến bây giờ mới nghĩ tới?" Hắn cực kỳ không hiểu nổi, người trước mắt thật thà, lại không hiểu những thủ đoạn dơ bẩn trên quan trường, vậy nhưng có thể trong khoảng thời gian ngắn mà thăng lên chức Hiệu úy.

Chỉ là loại người như nàng quá dễ đối phó, thậm chí còn không tạo ra sức uy hiếp nào.



"May mắn thôi." Tiêu Hoài Ngọc cũng không muốn nhiều lời nữa, liền cầm trường cung được ban thưởng trở về phòng.

Nhưng mới vừa vào phòng nằm xuống chưa được bao lâu, cửa phòng lại có người gõ: "Tiêu hiệu úy, có người tìm."

Tiêu Hoài Ngọc đứng dậy đi ra mở cửa, phát hiện là vị cung nữ đã xuất hiện bên người Bình Dương công chúa sáng nay, nhưng nàng vẫn không mở miệng nói chuyện.

"Bái kiến Tiêu hiệu úy." Cung nhân mở miệng hành lễ trước: "Nô tỳ họ Cung, tên Kỳ Ngọc, chính là tỳ nữ bên người của Bình Dương công chúa."

"Kỳ Ngọc..." Nàng nhìn Kỳ Ngọc, bởi vì trong cái tên này cũng có một chữ 'Ngọc'.

"Ta được công chúa thu dưỡng, Kỳ Ngọc là tên do công chúa ban cho." Kỳ Ngọc thấy Tiêu Hoài Ngọc có chút hiếu kỳ về tên của nàng, vì vậy liền giải thích.

Tiêu Hoài Ngọc dại ra một lúc, hành lễ nói: "Cung nội nhân."

Sau đó Kỳ Ngọc lấy một bình thuốc trị thương ra: "Công chúa nói, may là hôm nay có Tiêu hiệu úy bên cạnh."

Nàng nhìn bình thuốc trong nay Kỳ Ngọc, lại nhìn vết trói trên tay mình: "Chỉ là vết thương nhỏ, không cần bôi thuốc a."

"Công chúa là đích xuất công chúa của Sở quốc, còn chưa bao giờ cảm kích đối với người khác đây." Kỳ Ngọc nói xong, liền dâng bình thuốc lên.

"Ta hiểu rồi." Dứt lời, Tiêu Hoài Ngọc liền đưa tay ra nhận: "Làm phiền Cung nội nhân thay Hoài Ngọc đa tạ công chúa."

"Không biết Tiêu hiệu úy đã từng nghe qua những lời đồn đại về công chúa hay chưa?" Kỳ Ngọc hỏi.

"Lời đồn đại?" Tiêu Hoài Ngọc không hiểu, sau đó lại dường như đã hiểu ra gì đó.

"Tuy thế nhân đồn đại nhiều lời, nhưng những người muốn đạp công chúa xuống cũng không phải ít." Kỳ Ngọc giống như đang nhắc nhở nàng: "Hi vọng Tiêu hiệu úy có thể hiểu rõ tình cảnh của mình."

Tiêu Hoài Ngọc ngây ra một lúc, sau đó liền chăp tay trả lời: "Từ khi Hoài Ngọc tòng quân, liền đã hứa chỉ trung với quốc, những chuyện khác, không dám hi vọng xa vời."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK