• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày sau, thành Tang Khâu không thể trụ vững, cuối cùng bị phá thành, quan thủ thành và các tướng lĩnh tiếp viện dẫn số quân còn lại bỏ trốn.

Ngay lúc Mộ Dung Hằng đang muốn lần nữa kêu gọi tam quân tiếp tục công thành Quảng Dương, thì bỗng tối ngày hôm đó liền nhận được tin báo người Nhu Nhiên đang tấn công cách Yến Kinh chỉ vài trăm *dặm.

"Khởi bẩm Quân thượng! Ngươi Nhu Nhiên xuôi nam, nay đã phá mấy thành liền, đến Yến Kinh lúc này cũng đã báo nguy!"

Thành Tang Khâu vừa vỡ, Mộ Dung Hằng thừa thế xong lên định đoạt lại sáu thành kia, nhưng lại nhận tin tức Nhu Nhiên xuôi nam, điều này khiến cho hắn nổi trận lôi đình.

"Một đám cỏ dại, còn dám mơ tưởng tới Yến quốc ta sao!" Mắt thấy thắng lợi đã ở trước mắt, nhưng người Nhu Nhiên đại đánh lén sau lưng như vậy, đây là điều mà hắn cực kỳ ghét bỏ: "Bọn họ đã phát động điều bao nhiêu binh mã đi ứng phó rồi?"

"Thái tể nói đã phái mười ngàn binh mã rồi." Binh sĩ truyền tin trả lời.

"Quân thượng, lần này Nhu Nhiên xuôi nam, sợ là không đơn giản chỉ là muốn cướp bốc như vậy." Đại tướng quân Yến quốc là Chung Mậu nhắc nhở.

"Cũng đã đánh tới Yến Kinh rồi, tất nhiên là quả nhân biết." Mộ Dung Hằng ấn trán nói: "Xem ra mấy lần giáo huấn trước đây, Xá Luân còn chưa sợ đi."

"Quân thượng, thiết kỵ của Nhu Nhiên cũng không yếu, chỉ là tên Xá Luân kia bị ngài đánh mà sinh lòng sợ hãi. Chỉ là bây giờ người công Tề, vì vậy tên kia mới dám dẫn binh xuôi nam đi." Chung Mậu lại nói.

"Nhưng nếu quả nhân trở về, vậy sáu thành phía đông này..." Mộ Dung Hằng khổ não nói.

Thái tử Mộ Dung Dục nóng lòng biểu hiện, nhưng bởi vì có Mộ Dung Hằng đích thân chinh chiến, vì vậy bản thân hắn từ đầu tới cuối cũng không có cơ hội thể hiện, thế là hắn nhân cơ hội lúc này: "A gia, nhi có thể thay người tiếp tục phạt Tề, sau trận chiến ngày hôm nay, Tề quốc sớm đã nghèo lương thục, đến tiếp viện cũng không thèm. Chuyện sáu thành còn lại, cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."

Mộ Dung Hằng nhìn hắn một chút, dường như có chút không yên tâm: "Trước nay ngươi đều đi theo Thái tể học tập xử lí chính vụ, nay quả nhân mang ngươi tới đây chính là để ngươi học được đạo lý lập quốc của Mộ Dung gia ta. Thế nhưng chiến tranh không phải trò đùa, cũng không phải là nơi để ngươi luyện tập."

"Nhưng...chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà từ bỏ sao?" Mộ Dung Dục không cam lòng nói: "Nhiều tướng sĩ chết như vậy mới hạ được thành Tang Khâu a."

"Quân thượng, Yến Kinh là đô thành của Yến quốc, là gốc rễ từ khi lập quốc đến nay. Cho dù chúng ta có đoạt lại sáu tòa thành kia, nhưng nếu mất đi đô thành, e sợ tinh thần của Yến quốc cũng sẽ mất đi a." Chung Mậu chấp tay nhắc nhở.

Mộ Dung Hằng đương nhiên biết đô thành quan trọng, tuy nhiên Mộ Dung Dục có nói hiện nay là thời cơ phạt Tề tốt nhất, nếu như bỏ qua lần này, sợ là cơ hội lần nữa sẽ rất khó. Hắn nhìn vị tướng trung thành tuyệt đối với mình là Chung Mậu, nói: "Quả nhân dẫn theo một nhóm kỵ binh trở về Yến Kinh giúp đỡ, nơi này giao lại cho Chung khanh và Thái tử vậy."

Mộ Dung Dục nghe xong liền vội vã chấp tay: "Tạ Quân thượng!"

Chung Mậu tuy rằng không muốn, nhưng dưới sự ra hiệu của Mộ Dung Dục, hắn cũng chỉ có thể chấp tay: "Vâng."

Thế là Mộ Dung Hằng liền dẫn theo một nhóm nhánh kỵ binh quay trở về Yến Kinh trợ giúp, còn chiến sự ở đông nam giao lại cho cánh tay đắc lực của hắn là Đại tướng quân Chung Mậu.

***

- - Yến quốc --

Cao Đô công chúa Mộ Dung Lam lấy thân nữ tử mà xung phong ra trận, lúc rời khỏi tòa thành, nàng mặc áo giáp cưỡi trên lưng ngựa, phía sau là ánh nhìn trong ngóng của hàng ngàn người dân.

Đối với vị đại công chúa này, bá tánh vừa tin tưởng, nhưng đồng thời cũng không tin vào nàng. Bọn họ tin nàng vì nàng là Mộ Dung thị, nhưng cũng e ngại thân phận nữ tử của nàng.



Mộ Dung Lãm cũng hiểu rõ, bản thân nàng là nữ tử, muốn nhận được sự tin tưởng của bá tánh thì trận chiến mà nàng dẫn binh cần phải chiến thắng. Nàng giục ngựa tiến lên phía trước, quay lại nhìn hàng ngàn bá tánh cùng các binh sĩ đi theo mình.

"Thần dân Yến quốc, Nhu Nhiên đã mơ ước đến Trung Nguyên đã lâu, nay đã đến thời khắc sống còn của Yến quốc ta. Nếu Mộ Dung Lam ta thất bại, ta van cầu các ngươi hãy vẫn cầm lấy vũ khí của chính mình mà cố gắng bảo vệ cố thổ của chúng ta, cùng nhau thủ trụ đến thời khắc cuối cùng, Quân thượng nhất định sẽ không bỏ rơi con dân, cũng sẽ không bỏ rơi đô thành này. Hiện tại, các ngươi chính là bình phong cuối cùng của Mộ Dung Lam ta, cũng là Mộ Dung gia, nhất định phải bảo vệ toàn vẹn!"

Mấy câu nói của nàng khiến đôi mắt của hàng ngàn con dân trong thành nóng lên: "Công chúa."

"Công chúa!"

"Chúng ta đi theo người trụ thành!" Có rất nhiều người tự tình nguyện cùng nàng đi chiến đấu, nhưng tất cả đều bị nàng từ chối.

Bởi vì bây giờ Yến quốc đã không còn nhiều vũ khí để phân phát, không có binh khí, lại không có áo giáp, như vậy đứng trước thiết kỵ của Nhu Nhiên thì chỉ có thể mặc bọn chúng xâu xé, Mộ Dung Lam không muốn để bọn họ đi chịu chết.

"Bên trong đô thành còn cần các ngươi thủ trụ!" Mộ Dung Lam nói lớn: "Mộ Dung gia, nguyện chảy hết giọt máu cuối cùng vì Yến quốc!"

"Xuất chinh!" Nàng rút bội kiếm bên hông ra, chỉ về ngọn núi phía bắc hô lớn.

Nàng muốn dồn toàn bộ quân lính thủ thành còn lại bố trí phòng thủ trên đường vào thành Yến Kinh, nhân lúc quân Nhu Nhiên chưa đến mà thiết lập mai phục.

Sau khi đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Mộ Dung Lam lựa vị trí cao nhất trên cùng để đứng chỉ huy.

Ngay khi các tuyến phòng thủ đã chuẩn bị xong, thiết kỵ Nhu Nhiên cũng đã tiến đến gần.

Chỗ này cách Yến Kinh chỉ vài trăm dặm, cũng là nơi vào thành khó khăn nhất, vì vậy Mộ Dung Lam mới chọn nơi này để bố trí.

Nhìn khói xám từ xa xa, Mộ Dung Lam bỗng nhiên căng thẳng lên: "Chim trong khói xám, loạn tìm hướng ra, quả thật phía trước chính là kỵ binh của Nhu Nhiên."

"Công chúa, bọn chúng đã đến." Mật thám vội vàng truyền tin.

"Đừng gấp." Nàng bình tĩnh nói: "Chúng ta ít người, chỉ có thể dựa vào mai phục ở cục diện này mà thay đổi tình thế thôi."

Nhưng dường như người Nhu Nhiên lại biết trước ở tuyến đường này có mai phục, vì vậy bọn chúng liền đem những bách tính Yến quốc trước đó bắt được đưa ra phía trước làm lá chắn.

Sau khi bước vào khẽ núi, bọn họ liền bước chậm lại, dẫn đầu là một người Nhu Nhiên đang dùng roi đánh vào phụ nhân và hài tử Yến quốc.

"Đi, nhanh lên!"

Mộ Dung Lam vốn định ra lệnh phục kích, nhưng hỉnh ảnh trước mắt lại làm cho nàng cực kỳ tức giận cùng hoảng sợ: "Đê tiện!"

"Công chúa, chuyện này...nên làm sao bây giờ?" Binh sĩ bên cạnh sốt ruột nói.

Nàng hơi nhướng mày, nắm chặt tay lại: "Tuyệt không thể tha cho bọn họ được!"

"Nhưng đám hài tử và phụ nhân bên dưới kia..." Binh sĩ nhíu mày.

"Ngươi cho rằng ta muốn sao? Nếu chúng ta không ngăn người Nhu Nhiên lại ở chỗ này, vậy thì ngày mai sẽ càng có nhiều người chết hơn." Nàng trừng mắt nói với tên binh sĩ: "Giết!"

Quyết tâm của Mộ Dung Lam khiến cho binh sĩ hoảng sợ, sau lại khâm phục lòng sát phạt của nàng: "Tuân lệnh!"

***

- - Sở quốc - An Châu --

Trên chiến trường ở An Châu, Sở quốc. Vì chống đỡ lại sự tiến công của quân Tề, Đại tướng quân Trần Văn Thái ra lệnh xây dựng phòng ngự ở huyện cận gần vùng giao tranh, cũng dời địa điểm phòng thủ cuối cùng lại Đông Thành.

Các tảng đá bên sông hầu như đều được lấy đi, Tiêu Hoài Ngọc lại dẫn theo một đám binh sĩ vào núi đi chặt cây để chế tạo vụ khí phòng vệ.

Một tên tiều phu đi ngang qua, trên lưng cõng theo một bó củi, dùng tiếng Sở để nói chuyện cùng bọn họ.

Đám binh sĩ dừng tay lại lau mồ hôi, cũng nhanh chóng tán gẫu cùng tên tiều phu.

"Lão bá, trời lạnh như vậy cũng đi đốn củi sao?"

"Còn không phải sao..." Tên tiều phu trả lời: "Sống ở trên núi thì phải dựa vào núi, các ngươi còn trẻ như vậy sao lại đốn nhiều cây như vậy? Lại còn toàn là cây lớn, đây là muốn đốn hết cả núi này của ta sao?"



"Lão bá ở gần đây sao? Tề Sở đã sắp khai chiến rồi a." Tên binh sĩ có ý tốt nhắc nhở: "Nếu ở gần đây thì nên nhanh chóng rời đi đi."

"Tề Sở sắp sửa khai chiến, vậy các ngươi đốn nhiều cây như vậy làm gì a?" Tên tiều phu lại hỏi.

"Số cây này có thể dùng để làm củi, dựng nhà, có nhiều tác dụng trong doanh quân a..."

Vốn đang chăm chú chặt cây, Tiêu Hoài Ngọc nhanh chóng cảm giác có chỗ khác thường: "Đại Vũ."

Vương Đại Vũ đánh vào tay tên binh sĩ đang nói chuyện: "Ngươi nói nhiều quá."

Tên binh sĩ nhanh chóng vùi đầu gian khổ tiếp tục chặt cây, tên tiều phu lại nhìn lướt qua xung quanh mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi vào Tiêu Hoài Ngọc trước mắt.

Nhưng hắn cũng chỉ cười cười: "Thôi được rồi, ta còn phải vào thành bán đống cây này sống tạm a."

Chính bởi vì câu nói này, Tiêu Hoài Ngọc liền thay đổi sắc mặt, nhỏ giọng nói: "Đại Vũ, Ứng Hồi."

Hai người nhanh chóng hiểu ý: "Lão bá." Viên Ứng Hồi gọi tên tiều phu lại: "Huynh đệ bọn ta bị tướng quân phái lên đây đốn cây, nhưng tay chân hậu đậu, quần quại hơn nửa ngày cũng chỉ mới được bao nhiêu đây, nếu trở về báo cáo thì nhất định sẽ bị phạt. Nên Thập trưởng bọn ta muốn thỉnh giáo ngươi, làm sao có thể chặt cây nhanh được. Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, bọn ta sẽ chặt những cành cây nhỏ làm củi coi như lấy lễ tặng lại cho ngươi."

"Sắc trời cũng đã không còn sớm, nếu đến muộn thì e là cửa thành cũng đã đóng rồi." Tên tiều phu cười ngượng từ chối.

"Ứng Hồi, ra tay!" Tiêu Hoài Ngọc hô lớn.

Viên Ứng Hồi đến gần tên tiều phu, muốn đưa tay ra chế trụ, vậy nhưng tên tiều phu nhanh chóng phản ứng né tránh.

"Quả nhiên có vấn đề." Tiêu Hoài Ngọc nói: "Bắt tên tiều phu này lại."

Ngoại trừ Vương Đại Vũ và Viên Ứng Hồi đã biết từ trước, sáu tên binh sĩ còn lại vẫn còn đang mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thân thủ tên tiều phu cũng không yếu, Viên Ứng Hồi tiếp được vài chiêu đã nhanh chóng bại trận, Vương Đại Vũ liền cầm rìu bổ tới, tên tiều phu né tránh xong liền nhanh chóng chạy trốn.

Tiêu Hoài Ngọc cầm theo một cây rìu chạy theo ngăn cản đường lui của hắn, ba người nhanh chóng bao vây hắn lại.

Tên tiều phu nhíu mày nhìn Tiêu Hoài Ngọc: "Làm sao ngươi biết được?"

"An Châu sớm đã hạ lệnh cho bách tính di chuyển về phía tây, cho dù ngươi có thật sự là tiều phu, nhưng mùa đông ở Sở quốc lại lạnh lẽo, ẩm ướt. Thời tiết như vậy, căn bản không có ai lại đi bán củi."

Ngày đông ở trên núi vô cùng ướt lạnh, nàng vốn dĩ là hài tử của nhà nông, vì vậy hiểu rất rõ về thời tiết bốn mùa.

"Thời gian đóng cửa thành ở Sở quốc và Tề quốc lại không giống nhau." Nàng nhìn sắc trời: "Cái mà ngươi nói là quy định cấm đi lại vào đêm của Tề quốc, không phải Sở quốc ta."

"Ngươi chỉ là một binh sĩ nhỏ nhoi của Sở quốc, làm sao biết được những chuyện này?" Tên tiều phu nhíu mày.

"Đúng vậy Thập trưởng, sao ngài lại biết thời điểm đóng cửa thành của Tề quốc?"

"Nói nhảm cái gì, mau bắt hắn lại!" Tiêu Hoài Ngọc không để rơi vào bẫy kéo dài thời gian của tên tiều phu, vì vậy liền nhanh chóng nói.

Nhưng chín người hợp lực lại vẫn không bắt được hắn, bởi vì đang phía trên sườn núi, các nàng không thể triển khai thân thủ.

"Nhanh đi thông báo với những người khác." Nàng nói với Vương Đại Vũ: "Có khả năng là kế phòng vệ của chúng ta đã bị Tề quốc biết được, nhất định không thể để hắn rời đi!"

"Vâng." Vương Đại Vũ đáp lại, không một chút do dự.

Vào lúc tám người truy đuổi hắn đến một thung lũng, tên tiều phu lại gặp phải nhóm binh lính đang vận chuyển đá vào doanh trại Sở quân.

Nhìn thấy chiến hữu, bọn họ liền hô to: "Bắt hắn lại, là mật thám Tề quốc phái tới!"

Âm thanh vang vọng cả thung lũng, mà tên tiều phu kia cũng nghe thấy. Ngay lúc nhóm binh lính phía trước sắp tiếp cận được tên tiều phu, Tiêu Hoài Ngọc liền ngăn bảy người còn lại lại.

"Đám binh lính phía trước này...có chút không đúng." Nàng nói.

"Không đúng cái gì? Giáp mà bọn họ đang mặc trên người không phải là của Sở quốc chúng ta sao?" Viên Ứng Hồi nói: "Hơn nữa còn nhanh chóng giúp chúng ta bắt tên kia lại a."

"Trên núi này, mỗi người đều mang nhiệm vụ trên người nên mới lên đây..." Tiêu Hoài Ngọc nói rằng: "Ngươi nhìn chúng ta đi, mỗi người đều chia ra theo nhóm nhỏ. Nhưng bọn họ lại chỉnh tề đi cùng nhau một đám như vậy, vừa nghe tiếng liền bỏ đồ trong tay ra mà rút đao tác chiến, giống như là..."



Ánh mắt nàng sáng lên, chợt nhớ tới quân đội tiếp ứng Lâm Nghi công chúa của Tề quốc trước đó, cũng đi theo một nhóm quân nhỏ như vậy: "Là Tề binh!"

Mọi người giật mình, dồn dập lùi lại phía sau: "Chẳng trách, mặt của bọn họ lại lạ như vậy."

"Không thể để bọn họ vào thành." Tiêu Hoài Ngọc nói.

"Nhưng chúng ta chỉ có tám người." Vài tên binh sĩ hoảng sợ nói.

"Đây là công huân đang ở trước mặt các ngươi a." Viên Ứng Hồi lên tiếng.

"Đại Vũ đã đi thông báo, trước tiên chúng ta cứ đọ sức, đừng để bại lộ quá sớm." Tiêu Hoài Ngọc nói: "Đến lúc lập công, chúng ta cùng nhau chia đều."

Nghe được lời này, bọn hắn đều nghe theo lệnh của Tiêu Hoài Ngọc: "Bọn ta đều nghe theo Thập trưởng."

"Không chắc." Nàng thẳng thắng trả lời: "Nhưng có thể thử."

Dứt lời nàng liền nhéc rìu vào lại bên hông, tỏ ra dáng vẻ như đang cười trên nỗi khổ của người khác, nói vọng về phía trước: "Chạy a, chạy nữa đi?"

"Ta khinh!" Tên tiều phu nhổ nước bọt: "Coi như ta xui xẻo."

"Tên mật thám này biết được kế hoạch phòng ngự của chúng ta, suýt chút nữa đã để hắn chạy thoát rồi." Nàng nói: "May là gặp được các ngươi."

"Tiện tay giúp đỡ mà thôi." Tên đầu linh trong nhóm binh lính nói: "Không ngờ trong thành cũng có mật thám lẻn vào a."

"Phải." Tiêu Hoài Ngọc cũng một xướng một họa: "Bắt người này giao cho Đại tướng quân, nhất định sẽ nhận thưởng không ít, phần thưởng này..."

Đám binh lính phía trước hiểu ý, cười híp mắt nói: "Tuy là do bọn ta bắt được, nhưng dù sao cũng là các ngươi phát hiện ra, vì vậy công này bọn ta cũng sẽ không tham. Cũng chỉ là thưởng mà thôi, tốt xấu gì chúng ta cũng là huynh đệ, ngươi nhìn đi, tay ta cũng không còn lành lặn."

Tiêu Hoài Ngọc gật đầu: "Đã biết." Đám người kia không tham công càng làm cho sự khẳng định trong lòng nàng thêm chắc chăn.

Người nhận công huân đều sẽ được ghi lại trong sách, mà bọn hắn vốn dĩ không có tên trong danh sách, sao còn dám nhận công đây.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Đều là tưởng tượng, không có minh chứng lịch sử. Các khu vực được nhắc đến đại khái là Sở quốc cũng có rất nhiều vùng có Hồ Nam, Hồ Bắc, Sở Kinh, phía đông là Tề quốc (giống dáng dấp của người An Huy).

Mà Yến quốc là người miền Bắc, ngoại tộc hầu như đều ở Tây Bắc.

Ở đoạn tiền kỳ dưới hồ sen, ảnh hưởng của Tống Thanh Dao đối với Tiêu Hoài Ngọc quá lớn, đại loại là người nói người nghe hiểu ý, lại còn đưa nàng binh thư.

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK