• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc vào quân doanh đến nay, trong tay Tiêu Hoài Ngọc vẫn chưa có loại binh khí nào vừa tay, vì vậy lúc nhìn thấy Hoạn quan đem trường cung cực kỳ tinh mỹ tới, nàng liền nhất thời kích động đến quên đi lễ tiết mà trực tiếp cầm cung lên, lôi kéo dây cung ngay trước mặt Hoàng đế.

"Làm càn!" Trung thị Giả Chu giật mình.

Hổ Bí và Vũ Lâm vệ lúc này liền chạy tới bảo hộ Sở hoàng, cũng rút kiếm ra chỉa vào Tiêu Hoài Ngọc, tình cảnh này liền khiến mọi người trong Yến tiệc hoảng sợ không thôi.

Lý Khang thấy thế liền đứng dậy đi tới bên người nàng, nhắc nhở: "Hoài Ngọc, phải tạ ân trước."

Tiêu Hoài Ngọc bị cảnh tưởng này làm cho sợ hãi, lúc này liền hoang mang ngồi xuống, Lý Khang lại giải thích: "Bệ hạ, hẳn là Tiêu hiệu úy quá mức yêu thích phần thưởng của người, cho nên mới nhất thời kích động như vậy."

Tiêu Hoài Ngọc nghe xong liền nhíu mày, hiển nhiên là khó chịu bởi phần lễ tiết ràng buộc này. Mọi người đều im lặng không lên tiếng, bầu không khí lúc này liền ngưng kết lại.

Lý Cẩn luôn luôn chán ghét quy củ cùng ràng buộc bỗng nhiên nhíu mày lên tiếng: "Võ tướng trước mắt đã bảo vệ sự an bình của dân chúng, lại đổ máu chiến đấu tới cùng, cam chịu sử dụng sự tiếp tế kém cỏi nhất của triều đình nhưng lại khí lực tràn trề chống địch. Bây giờ đã giành được thắng lợi, sao còn có thể chịu được ràng buộc đây, nếu như thiện hạ lại đại loạn, còn ai lại lấy quy tắc ra nói chuyện chứ."

Dứt lời, Lý Cẩn liền đứng dậy: "A gia, nữ nhi cũng nghe nói Tiêu hiệu úy ở thành Hồng Châu đã cứu hàng ngàn bách tính Kim Châu. Hắn là hùng ưng của Sở quốc ta, há có thể trở thành mối nguy cho kinh thành. Nếu bị vùi lấp dưới quy củ cùng ràng buộc, như vậy sẽ không cách nào giương ra tài hoa của mình. Người Yến ý muốn xuôi nam, mắt người Tề lại nhìn ta chằm chằm, lúc này là thời điểm Sở quốc ta dùng người."

Sở hoàng nghe xong liền bắt đầu cười lớn: "Buổi săn bắn hôm nay là để chúc mừng chiến sự ở tiền tuyến, chỉ có ban thưởng, không được câu nệ."

"Bệ hạ, thần là người hương dã, không hiểu quy củ. Trên chiến trường giết địch, vũ khí mà thần sử dụng đều là thu gôm từ quân địch, cho nên khi nhìn thấy trường cung này, liền thật sự yêu thích." Tiêu Hoài Ngọc quỳ trên mặt đất thỉnh tội.

Sở hoàng biết xuất thân của nàng, vì vậy liền từ ngự tọa đứng lên nâng nàng dậy: "Trường cung này có ý nghĩa sâu xa, chỉ dành cho dũng sĩ. Trẫm ban cho ngươi, cũng đã được toàn bộ triều đình tán thành. Quy củ là do người định, sao lại có thể bởi vì quy củ mà bỏ mất tướng tài đây? Trẫm tin tưởng ngươi, tin tưởng lòng trung thành và yêu quốc của các tướng sĩ Sở quốc ta."

Đối mặt với sự coi trọng của Sở hoàng, Tiêu Hoài Ngọc có chút sốt sắng, đặc biệt là đang đứng cạnh nhau ở khoảng cách gần như thế này, đây là chuyện mà xưa nay nàng chưa từng nghĩ tới.

"Tạ bệ hạ." Nàng tạ ân nói.

Sở hoàng phất tay, hắn trở lại ngự tọa nhìn Trần Văn Thái và Trịnh Hoành: "Yến tiệc hôm nay là vì công thần của Đại Sở, vì vậy buổi săn bắn này sẽ để hai vị Đại tướng quân sắp xếp tướng sĩ dưới trướng của mình tham gia đi, người nào có tài sẽ được trọng thưởng. Quần thần cũng chưa từng có cơ hội bước ra tiền tuyến để chứng kiến phong thái của tướng sĩ Sở quốc ta, vậy thì chỉ có tại sân săn bắn này, nhìn nam nhi của Đại Sở ta anh dũng như thế nào, để con cháu tôn thất không thể quên, Sở quốc ta là được xây dựng từ trên lưng ngựa."

"Vâng." Hai vị Đại tướng chắp tay nói.

"A gia, nữ nhi cũng muốn cưỡi ngựa săn bắn." Lý Cẩn mở miệng lần nữa.

Sở hoàng vốn đang đắm chìm trong niềm vui sướng, vì vậy cũng không trách cứ, ngược lại còn phất tay: "Đi đi."

Trần Văn Thái nhìn Quách Hồng Lân và Tiêu Hoài Ngọc, một bên giới thiệu: "Mấy vị ngồi bên kia chính là nhi tử của bệ hạ, Hoàng trưởng tử Tương Đông vương Lý Phù, Hoàng tam tử Nam Dương vương Lý Long, Bành Thành vương thì các ngươi đã biết, cuối cùng là cái người trẻ tuổi kia chính là Lục hoàng tử Cánh Lăng vương Lý Tuyên."



"Bình Dương công chúa." Trần Văn Thái nhìn Lý Cẩn, nói với Tiêu Hoài Ngọc một chút: "Cũng là người vừa cầu xin cho ngươi, nàng là ái nữ của bệ hạ, cũng là nữ nhi duy nhất của Hoàng hậu điện hạ."

"Các ngươi chọn một người để đi cùng bảo vệ đi." Cuối cùng Trần Văn Thái lại nói: "Nhớ kỹ, đi cùng là để bảo vệ, không phải để cướp công."

"Tướng quân, mạt tướng muốn chọn Bành Thành vương." Tiêu Hoài Ngọc thỉnh cầu nói.

Ngay lúc Trần Văn Thái chuẩn bị tấu báo với Sở hoàng, thì các vị Hoàng tử liền thay nhau nói muốn chọn Tiêu Hoài Ngọc.

"Bệ hạ, nhi thần muốn mời Tiêu hiệu úy cùng đi săn." Tương Đông vương Lý Phù thỉnh tấu.

"Bệ hạ, nhi thần dạo gần đây đang luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, cũng muốn mời Tiêu hiệu úy đi cùng để chỉ dạy." Nam Dương vương Lý Long cũng nói.

Sau khi hai vị Hoàng tử thỉnh cầu, Bành Thành vương cũng đã mở miệng xin ý chỉ, chỉ có Lục hoàng tử đối với chuyện này dường như không có hứng thú, hắn trước nay chỉ có đọc sách, đến cả kết cục săn bắn như thế nào cũng không muốn quan tâm tới.

Sở hoàng nhìn ba người nhi tử của mình cùng nhau tranh đoạt một người, hắn liền quay sang hỏi Tiêu Hoài Ngọc: "Tiêu khanh, ba vị nhi tử này của trẫm đều muốn chọn khanh, không biết ý của khanh như thế nào?"

Đáp án trong lòng nàng đã sớm có, vốn định mở miệng trả lời, nhưng lại bị Ly Cẩn cướp lời: "A gia, ba vị huynh trưởng đều là người luyện võ, mang trên mình một thân võ nghệ, đặc biệt là Bành Thành vương đã lập được nhiều công huân như vậy, nếu lại để Tiêu hiệu úy là một võ tướng lợi hại như vậy đi cùng, chỉ sợ là không ai theo kịp a."

Mọi người đều cảm thấy có lý: "Bình Dương yếu đuối, để công bằng, các vị huynh trưởng có nguyện để Tiêu hiệu úy đi cùng Bình Dương hay không?" Lý Cẩn lại nhìn bọn họ nói.

Bọn họ tranh giành như vậy là bởi vì thấy Hoàng đế coi trọng Tiêu Hoài Ngọc.

"Đao kiếm nguy hiểm, bên cạnh Bình Dương càng cần một người như Tiêu hiệu úy bảo vệ." Trịnh hoàng hậu ở bên cạnh Sở hoàng cũng mở miệng nói.

Sở hoàng nhìn nhi tử tranh đoạt, thế là gọi Tiêu Hoài Ngọc lần nữa: "Tiêu khanh."

Tuy rằng Lý Cẩn đã vài lần cầu xin cho chính nàng, nhưng Tiêu Hoài Ngọc vẫn cảm thấy nàng ấy có ý đồ riêng, vì vậy trong lòng tất nhiên là không muốn: "Bệ hạ, thần..." Nàng theo bản năng muốn mở miệng từ chối.

"Hoài Ngọc." Nhưng dưới sự nhắc sở của Trần Văn Thái, nàng không thể không thuận theo nói: "Theo sự phân phó của bệ hạ."

Cứ như vậy, Tiêu Hoài Ngọc trở thành sự lựa chọn thành công của Bình Dương công chúa, mà Quách Hồng Lân lại đi cùng Cánh Lăng vương Lý Tuyên. Ba vị Hoàng tử cùng nhau tranh đoạt một người, Sở hoàng dường như rất thỏa mã với sự sắp xếp như thế, cũng tăng phân lượng của phần thưởng lên. truyện đam mỹ

Tiêu Hoài Ngọc cầm trường cung vừa được ngự ban, treo bội kiếm bên hông thật chặt, trong lòng không cam tâm tình nguyện mà đến bên cạnh Lý Cẩn: "Mạt tướng Tiêu Hoài Ngọc, bái kiến công chúa."

Tuy Lý Cẩn chọn Tiêu Hoài Ngọc, nhưng tựa hồ cũng không ưa nàng: "Không được đi cùng Bành Thành vương, trong lòng ngươi hẳn là tức giận đi?"

"Mạt tướng không dám,..." Tiêu Hoài Ngọc trả lời: "Vừa rồi mạt tướng thất lễ trước mặt Hoàng đế, là công chúa mở miệng cứu giúp, vì vậy mạt tướng mới không bị trách phạt."

"Ta chỉ là chán ghét quy củ trong cung thôi." Dứt lời, Lý Cẩn liền đổi thành trang phục đi săn, lên ngựa nói: "Đi!"

"Các ngươi không cần đi theo." Lý Cẩn nói với đám hộ vệ bên cạnh.

Đám hộ vệ liền thối lui, chỉ còn lại một tên lính đi theo để thu nhặt con mồi.

Tiêu Hoài Ngọc cưỡi ngựa chạy lên phía trước, nghe được tiếng cỏ lay, nàng nhanh chóng dơ cung lên, kéo thả cung trong tay.

Theo một tiếng tên bắn, một con lộc theo tiếng mà ngã xuống, tên lính tùy tùng liền tiến lên thu nhặt.

"Cung tốt." Tiêu Hoài Ngọc cũng không để ý đến con thú mình vừa săn được, mà lại yêu thích than thở đối với trường cung trên tay mình.

"Cung này nặng bằng ba tảng đá, ngươi có thể kéo nổi sao?" Lý Cẩn bất ngờ nhìn vào gương mặt đang vui mừng của Tiêu Hoài Ngọc.



Bắn sĩ bình thường chỉ có thể dùng cung nặng bằng một đến hai tảng đá, người có thể kéo được dây cung nặng ba tảng đã đạt tiêu chuẩn của võ tướng, mà chức vị hiện tại của Tiêu Hoài Ngọc chỉ là ở cấp sĩ quan mà thôi.

Nhưng Lý Cẩn tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, người này có thể lấy một địch nhiều, trong khoảng thời gian ngắn liền từ bộ binh thăng lên Hiệu úy, khó khăn nhất định là vượt xa người thường.

"Ngươi biết chủ nhân của trường cung này mà bọn họ nói tới, Tiết Dụ không?" Lý Cẩn hỏi.

Tiêu Hoài Ngọc nhìn cung trong tay, lắc đầu nói: "Ta không biết Tiết Dụ là ai, nhưng lại cảm thấy tên nghe rất quen tai."

"Tiết Dụ là danh tướng của Sở quốc, được người Sở gọi là Chiến thần, sự tồn tại của hắn giúp Sở quốc trở thành đế quốc mạnh nhất, đến tiên đế cũng nhận hắn làm nghĩa huynh. Nhưng sau khi hắn tự ngã đài, Sở quốc liền rơi vào nội loạn, bắt đầu suy sụp, mà Tiết gia...cũng trở thành tội nhân." Lý Cẩn nói: "Trường cung mà ngươi nắm trong tay chính là di vật của hắn, hắn từng dùng trường cung này, một mũi tên bắn chết Đại tướng Tề quốc, nhưng cũng đều đã trở thành 'đã từng' của Sở quốc."

Đối với những chuyện cũ năm xưa, Lý Cẩn dường như hiểu rất rõ. Lúc này Tiêu Hoài Ngọc mới ý thức được tại sao khi Hoàng đế lại ban cung cho nàng, mọi người lại trở nên khiếp sợ như vậy, cũng liên tục nghị luận: "Tiết gia, tại sao bỗng nhiên công chúa lại nhắc tới Tiết gia? Lại vì sao..."

Tiêu Hoài Ngọc nhìn nàng, tựa hồ nhìn thấy tia thương cảm trong cặp mắt phượng lãnh khóc kia.

"Mẫu thân thân sinh của ta, họ Tiết." Lý Cẩn nói: "Trường cung trong tay ngươi, là di vật của ngoại tổ phụ ta."

Tiêu Hoài Ngọc trừng lớn hai mắt, quan hệ trong Hoàng thất phức tạp, khiến nàng cảm thấy cực kỳ bối rối: "Vậy Hoàng hậu điện hạ kia..."

"Hoàng hậu điện hạ là đích mẫu của ta, cũng là dưỡng mẫu." Lý Cẩn lại nói.

Nghe được lời này, Tiêu Hoài Ngọc cúi nhìn cung trong tay, sau đó xuống ngựa đi tới bên cạnh Lý Cẩn. Tuy rằng trong lòng nàng vô cùng yêu thích, nhưng vẫn dơ hai tay dâng cung lên: "Nếu đây là di vật của người thân công chúa, vậy hẳn là đồ mà công chúa để ý, chẳng thà để vật về với chủ vậy."

Nghe được hai chữ 'người thân', trong lòng Lý Cẩn chấn động, nàng cúi đầu nhìn người đang thành thật trước mặt: "Cả Tiết gia đều là tội nhân, ta được nuôi dưỡng dưới gối Trung Cung, nay đã trở thành đích nữ, cũng không còn ai dám nói ta là người của Tiết thị."

"Tội nhân...ta lại nói sai rồi sao?" Tiêu Hoài Ngọc không hiểu, thế nên ngẩng đầu hỏi.

Lý Cẩn cưỡi trên lưng ngựa, nhìn người có tuổi tác cách biệt không quá lớn với nàng lại chinh chiến ngang dọc trên chiến trường, tựa hồ cảm thấy nàng quá mức chất phát.

"Tiêu hiệu úy cũng thật ngây thơ a." Đồng thời, Lý Cẩn cũng nhìn thấy sự thẳng thắn mà đám quyền quý kia không có trong mắt nàng, nàng biết rõ người trước mắt này không thể dùng danh lợi để mua chuộc.

Tiêu Hoài Ngọc nhíu mày: "Công chúa nói vậy là có ý gì?"

"Không có gì." Lý Cẩn trả lời: "Cung này là vật ngự ban, Tiêu hiệu úy vẫn là nhận lấy đi."

"Nhưng đây là di vật của ngoại tổ công chúa." Tiêu Hoài Ngọc lại nói: "Hoài Ngọc không thể đoạt đồ của người khác."

Lý Cẩn nhìn vẻ mặt chân thành của nàng, chợt mở miệng nở nụ cười.

Dung nhan tinh xảo phối hợp với nụ cười tuyệt mỹ kia để đôi mắt của Tiêu Hoài Ngọc sáng lên. Nàng ngơ ngác nhìn Lý Cẩn, trái tim vốn luôn bình tĩnh kia của nàng bỗng nhiên bắt đầu nhảy lên.

Mặc dù biết thủ đoạn và tâm địa của người đối diện, nhưng nàng vẫn bị hấp dẫn. Tiêu Hoài Ngọc miệng cười ngơ ngẩn nhìn Lý Cẩn, đến cả ánh mắt cũng như dại ra.

Khuôn mặt mơ hồ trong trí nhớ kia, thật quen thuộc lại như xa lạ. Nhưng nàng rất nhanh liền tỉnh táo lại, chỉ trong chốc lát, ánh mắt của nàng liền bắt đầu trốn tránh.

Nhưng ánh mắt như thế liền để Lý Cẩn phát hiện, nàng không thích nghiêm mặt: "Làm sao? Ngươi sợ ta sẽ ăn thịt ngươi sao?"

Tiêu Hoài Ngọc cúi đầu: "Hoài Ngọc không dám."

"Hoài Ngọc?" Lý Cẩn nhìn người đang đối diện với mình mà khiếp đảm, chợt lại nhớ tới cái tên cực kỳ quen tai này: "Tên này là ai đặt cho ngươi?"

"Là chính ta." Tiêu Hoài Ngọc trả lời.



"Theo ta biết, đến cả một chữ ngươi cũng không biết, hai chữ 'Hoài Ngọc' này là làm sao nghĩ ra được?" Nàng tiếp tục hỏi.

Tiêu Hoài Ngọc rơi vào trầm mặc, bởi vì nàng không trả lời được: "Là trong trí nhớ của ta, dường như cũng là trong mơ."

"Trong mơ?" Lý Cẩn kinh ngạc nhíu mày.

Vèo! --

Bỗng nhiên có một mũi tên nhọn từ xa cực nhanh phóng tới, Tiêu Hoài Ngọc nghe thấy tiếng tên bay, liền rút bội kiếm bên hông ra vội vàng chặn mũi tên lại.

Tuy nàng đã thành công chặn mũi tên lại, thế nhưng nửa mũi tên gãy còn lại lại đâm trúng ngựa của Lý Cẩn.

Bởi vậy mà con ngựa liền hoảng sợ mất đi khống chế, Lý Cẩn suýt chút nữa bị đá ngã, trong lúc hoảng loạn nàng chỉ có thể kéo dây cương, trong phút chốc con ngựa liền kéo theo nàng chạy vào trong núi.

Tiêu Hoài Ngọc thấy thế liền nhanh chóng nhảy lên ngựa, chạy lên đuổi theo: "Đi!"

Ngựa bị hoảng sợ liền lao nhanh vào trong rừng, Lý Cẩn sợ hãi kéo mạnh dây cương, sau đó lại ôm chặt cổ ngựa, chỉ cần bất cẩn một chút liền nguy hiểm rơi xuống.

Tiêu Hoài Ngọc đuổi tới bên cạnh con ngựa đang hoảng sợ, sau đó mượn lực đạp dưới chân mà nhảy lên lưng ngựa phía sau Lý Cẩn. Nàng đưa tay tiếp nhận dây cương, dùng hết sức toàn thân mà kéo con ngựa lại.

Dưới lực kéo mạnh mẽ, con ngựa vốn đang mất khống chế liền hí lên một tiếng, hai chân trước giơ lên cao, sau đó liền ngừng lại. Lý Cẩn bởi vì không có gì bám trụ nên liền ngã vào lòng của Tiêu Hoài Ngọc.

Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với nam tử như vậy, Lý Cẩn cực kỳ không thích, thậm chí trong lòng cảm thấy phản cảm và căm ghét. Sau khi con ngựa bình thường trở lại, nàng liền đẩy Tiêu Hoài Ngọc xuống ngựa, trong mắt cũng không có chút cảm kích nào.

"Lớn mật như vậy, còn dám khinh bạc ta." Lý Cẩn nhíu mày nói, giọng điệu cực kỳ ghét bỏ: "Tiêu Hoài Ngọc, ngươi thật to gan!"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha ha, Lý Cẩn bị phụ thân ảnh hưởng mà trở nên ghét nam nhân rồi. (Nếu như lúc này nàng biết Tiêu Hoài Ngọc là nữ tử, nhất định cảm giác sẽ khác nhau. Bởi vì nàng thích nữ tử giống Cao Đô vậy, thế nhưng bây giờ nàng còn chưa biết, Sở quốc cũng có một nữ tử kỳ tài như vậy a.)

Editor: Lý Cẩn này có phải là gei từ nhỏ rồi hay không a?

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK