Đã nửa tháng rồi nàng chưa tẩy rửa thân thể, mùi hôi trên người thật sự khiến nàng khó chịu. Nhà tắm trong quân doanh nàng lại không dám vào, vì vậy chỉ có thể mạo hiểm đi tới nơi hoang vắng này.
Một cơn gió thổi đến lập tức khiến nàng nâng cao phòng bị, nhanh tay lẹ mắt phủ y phục bên người lên.
"Ai?" Tiêu Hoài Ngọc nhướng mày, cảnh giác hỏi.
Lần này Tống Lân bị dọa sợ, sau lại dơ đao lên: "Đừng tới đây, ta không muốn giết ngươi." Trận chém giết vừa rồi đã khiến hắn hoảng sợ không ngớt.
Tiêu Hoài Ngọc nhìn khôi giáp trên người Tống Lân, biết không phải giáp của Sở quân mà là của Tề quân, nàng liền mặc giáp trên người vào: "Người Tề sao?"
Tin tức Tề Sở kết thông gia vẫn chưa truyền tới đây, vì vậy mỗi binh sĩ ở An Châu mỗi ngày đều phòng bị quân địch.
Khôi giáp trên người Tống Lân so với binh sĩ bình thường còn tinh xảo hơn, nhưng Tiêu Hoài Ngọc biết, nàng bây giờ ở trong quân doanh, nếu để người khác biết được thân phận thật sự sẽ cực kì nguy hiểm, vì vậy nàng liền nổi lên sát tâm.
Tống Lân nhìn xung quanh một chút, cảm thấy vắng vẻ liền cầm đao lên nói: "Đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân thì ta sẽ không dám giết ngươi."
Tiêu Hoài Ngọc lấy bộ sóc từ trong hồ ra, Tống Lân hoảng sợ đến biến sắc, càng khẳng định nàng là binh sĩ của Sở quân: "Ngươi là một nữ tử, sao lại có thể..."
"Ta là nữ tử thì thế nào?" Tiêu Hoài Ngọc nhướng mày, sau đó chỉ thấy trường sóc kia ép thẳng tới yết hầu của hắn.
Tống Lân nâng đao chống trả, nhưng bởi vì trên người còn đang bị thương, lại thêm vừa rồi phải trèo đèo vượt núi, thân thể sớm đã kiệt sức. Chỉ mới qua hai hiệp, đao trong tay hắn liền bị đánh rơi.
"Đừng! Đừng! Đừng!" Tống Lân nỗ lực bò đi: "Ngươi đừng giết ta."
"Ta là..." Hắn còn chưa kịp nói xong, trường sóc kia liền đã xuyên qua ngực hắn.
"Muộn rồi."
Tống Lân cúi đầu nhìn trường sóc đã xuyên qua ngực mình, máu tươi không ngừng tuông ra, đau đớn nói: "Ta là...Việt..vương....của Tề quốc."
Tiêu Hoài Ngoc cũng không nghe hết được câu nói của hắn, rút trường sóc từ trên người hắn ra, sau đó liền rửa sạch vết máu.
"Chẳng cần biết ngươi là ai, ta chỉ có thể giết ngươi, chỉ có như vậy mới bảo toàn được bí mật."
Nàng nhìn thi thể dưới rất, lát sau liền rơi vào thế khó. Bởi vì nàng không biết nên mang hắn về lĩnh công, hay là cứ vậy mà vùi lấp đi.
Đối với bí mật trên người mình, nàng rất dễ chột dạ. Không chỉ sợ bản thân sẽ chết, mà còn sợ luyên lụy đến người nhà.
Trong đêm khuya này Tề quân lại xông vào đây, thật sự khiến nàng không thể hiểu được. Thế nhưng lấy đầu của một người đổi lấy công huân thật sự quá ít, nàng giết mười bảy người nhưng chỉ thăng một cấp đến vị trí Thập trưởng. Vì vậy để tranh phiền phức, nàng quyết định sẽ quăng thi thể xuống hồ.
Nhưng hành động này của nàng lại bị tên binh sĩ khác nhìn thấy.
Tên binh sĩ kia cũng rất rõ ràng, như hành động quăng thi thể của Tiêu Hoài Ngọc khiến hắn có chút khó hiểu, bởi vì làm bĩnh sĩ, giết được địch chính là tăng công huân cho chính mình.
Nhưng nàng lại không như vậy, thậm chí còn muốn tiêu hủy thi thể.
Vì vậy sau khi Tiêu Hoài Ngọc rời đi, hắn liền đến đem thi thể dưới hồ lên đem trở về quân doanh. Sau đó lại công bố mình là người đã giết được địch bên ngoài doanh trại, hi vọng có thể lấy việc này đổi lấy công huân cho chính mình.
Thấy hắn đem thi thể trở về, các binh sĩ khác liền tới bao vây xem. Làm Thập trưởng, nghe thấy chuyện này Tiêu Hoài Ngọc liền trở nên cảnh giác, thế là nàng hỏi một binh sĩ khác liền biết được chuyện tối qua có một binh sĩ không ở trong lều. Tiêu Hoài Ngọc liền vội vã gấp rút chạy về phía doanh trướng của Bách Phu trưởng.
Quả nhiên như nàng dự liệu, đây chính là tên người Tề tối qua nàng đã giết.
Tên binh sĩ kia thấy nàng đi đến liền lập tức run rẩy: "Thập...Thập trưởng." Thấy Tiêu Hoài Ngọc lợi hại như vậy, hắn đột nhiên không còn dám nhận phần công huân này nữa, thế là quỳ xuống khóc lóc thảm thiết: "Nhà ta có đến bảy người, thuế má lại cao, nếu không có quân công, vậy thì cả nhà ta đều sẽ phải chết đói."
Công huân Đại Sở có thể được giảm thuế má, Tiêu Hoài Ngọc cũng hiểu điều này. Vì vậy nàng cũng không trách hắn mạo hiểm nói là công huân của chính mình, thế là nàng cúi người xuống nắm lấy cổ tay hắn: "Tối hôm qua ngươi đã thấy chuyện gì? Nghe được cái gì?"
"Nhìn thấy ngài...quăng thi thể, lúc ta đến đã thấy người này chết rồi." Hắn nhỏ giọng trả lời, hắn không dám hàm hồ nói dối.
Nghe được câu trả lời, nàng buông tay, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Người là do ngươi giết, cũng là công huân của ngươi."
Hắn nghe xong lập tức dập đầu tạ ơn: "Tạ Thập trưởng, tạ Thập trưởng."
Nhìn thấy khôi giáp trên người Tống Lân, binh sĩ xung quanh không ngừng nghị luận: "Khôi giáp này xem ra còn tốt hơn khôi giáp trên người tiểu Đô Thống chúng ta a, chỉ sợ là tướng quân gì đi."
"Tướng quân?" Mọi người kinh sợ.
"Như vậy không phải liền có thể thăng thẳng ba cấp sao?"
"Ay dô, chỉ đi ra lều một lần liền gặp được tướng quân, thậm chí còn có thể mang thi thể của hắn trở về a."
Sau khi Bách Phu trưởng xem qua thi thể, liền dẫn hắn cùng thi thể của Tống Lân qua lều Ngô Tư.
Sau khi Ngô Tư nhìn thấy thi thể, hắn chỉ cảm thấy quen mắt, lại nhìn vết thương bên trên khôi giáp, hắn liền hỏi: "Đây là giáp Minh Quang, hắn không phải là tướng quân bình thường."
Ngô Tư không dám tự mình suy đoán, vậy là liền phái bọn họ mang đến doanh trướng chủ soái là Trần Văn Thái ở An Châu.
Tên binh sĩ đã di chuyển đến hai quân doanh, nhưng chưa từng đặt chân đến chủ doanh, vì vậy hắn càng lúc càng chột dạ. Hắn không nghĩ tới, chỉ có thi thể của một người Tề lại có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, cuối cùng còn kinh động đến cả chủ soái.
"Đại tướng quân, đây là binh sĩ đã giết được mật thám bên ngoài quân doanh."
Thi thể bị đưa vào trướng, Trần Văn Thái đi ra khỏi bàn, nhìn thấy khôi giáp trên người Tống Lân, hắn lập tức nhíu mày.
"Có gì không đúng sao?" Ngô Tư nhìn biểu hiện trên mặt Trần Văn Thái, liền nhíu mày hỏi.
"Đây không phải là loại giáp Minh Quang bình thường." Trần Văn Thái nói xong liền ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể, cuối cùng nhìn thấy được tín vật Hoàng thất của Đông Tề bên trong khôi giáp: "Quả nhiên!"
"Là tướng quân sao?" Ngô Tư cũng ngồi xổm xuống.
Trần Văn Thái lục tìm, lấy ngọc long ra: "Ta nghe nói lần này Đông Tề xuất binh, Tề đế có phái Cửu hoàng tử đi cùng. Khối ngọc này lại là hình rồng, là tín vật của Hoàng thất Đông Tề, nếu như ta đoán không sai..."
Ngô Tư nghe xong liền giật mình: "Là Hoàng tử Đông Tề?"
"Tối hôm qua có một nhánh Tề quân tiến vào đất Sở nhầm đánh lén doanh trại ta, lúc đó đã bị binh sĩ tuần tra của ta bắt được." Trần Văn Thái nói: "Ta nghĩ là hắn trốn ra được, còn thân phận, ta còn chưa dám khẳng định."
Trần Văn Thái kiểm tra thương tích trên người, phát hiện không phải do đao gây ra, mà là bị trường sóc xuyên qua tim: "Binh sĩ kia đâu?"
"Đang ở bên ngoài." Ngô Tư trả lời.
"Hắn tên là gì?" Trần Văn Thái hỏi.
"Tôn Minh..." Ngô Tư nói: "Mạt tướng liền gọi hắn vào đây."
"Không cần." Trần Văn Thái phất tay: "Giết địch có công, thưởng."
Sau khi Tôn Minh bị đưa về doanh trại, liền có một đám binh sĩ tiến đến hỏi hắn.
"Tên Tề binh kia có thân phận gì vậy?"
"Đại tướng quân thăng cấp cho ngươi sao?"
Hắn chỉ lắc đầu: "Ngô đô thống bảo ta về trước."
"Giá!" Một bộ binh chạy vào quân doanh, còn mang theo quân mệnh phong thưởng.
"Ai là Tôn Minh?" Tên tướng sĩ mang theo một quyển sách tre.
Tôn Minh đang bị vây quanh trong câu hỏi của binh sĩ xung quanh liền bị đẩy ra ngoài: "Tướng quân, là hắn."
"Tôn Minh thuộc Thập Bộ binh thứ hai trong Bộ binh của Tân Tự doanh, giết địch có công, được thăng bốn cấp, Bất canh, thưởng bốn mảnh ruộng, bổng lộc hai trăm lượng."
"Thăng bốn cấp a." Các binh sĩ xung quanh mơ màng: "Vận may này của Tôn Minh ngươi quả thật không bình thường a."
Tôn Minh nghe phong thưởng xong liền sững sờ tại chỗ, hắn không dám tin vào tai của chính mình.
"Bất canh a, vậy chẳng phải sẽ không cần ở lại An Châu trấn thủ biên cương nữa hay sao?" Binh sĩ xung quanh nói.
"Đại tướng quân có lệnh, bây giờ là thời điểm giao chiến, tuy được phong tước nhưng vẫn sẽ ở lại trong doanh trại như cũ, đợi sau khi chiến tranh kết thúc sẽ được sắp xếp quân lính hộ tống trở về kinh."
Viên Ứng Hồi nghe chuyện của Tôn Minh xong liền chạy ra thao trường, Tiêu Hoài Ngọc đang ở đấy tỷ thí với người khác.
Trong khi một đám binh sĩ vô tay hô tốt, Viên Ứng Hồi liên đi xuống dưới đài: "Thập trưởng, Tôn Minh được phong tước."
Tiêu Hoài Ngọc lau lau mồ hôi trán: "Giết địch có công, phong tước không phải là chuyện bình thường sao?"
"Chỉ là mới giết được một người, hắn đã được thăng bốn cấp." Viên Ứng Hồi lại nói: "Ngài giết mười bảy người, lại chỉ thăng được một cấp a."
Sở quốc có mười hai tước vị dành cho quan võ, nhưng muốn đạt được lại vô cùng gian nan. Mà đạt được đến cấp thứ tám chính là cao nhất của binh sĩ, muốn thăng lên nữa cũng không có khả năng, bởi vậy muốn thăng được một cấp là chuyện không dễ dàng.
Nghe được lời nói của Viên Ứng Hồi, nàng liền ngừng giao đấu, thở nhẹ một cái liền nhảy xuống đài: "Bốn cấp?"
Viên Ứng Hồi gật đầu: "Hắn hiện tại là Bất canh, đợi chiến sự kết thúc liền có thể được triệu về kinh, không cần tiếp tục ở lại trấn thủ biên cương a."
"Chiến sự làm sao có thể kết thúc nhanh như vậy..." Tiêu Hoài Ngọc nói: "Theo tình thế của Sở quốc bây giờ, chúng ta có thể sống sót rời khỏi nơi này hay không còn chưa biết đây."
"Ta không hiểu, tên tiểu tử kia sao lại may mắn như vậy a. Một lần giết địch lại gặp ngay tướng lĩnh của Tề quân, lại còn một mình hắn đối mặt, chỉ sợ tướng lĩnh Tề quân kia là do hắn may mắn nhặt được đi." Viên Ứng Hồi tức giận nói.
Bởi vì thân thể Tôn Minh nhỏ gầy, trên lưng còn có vết đao chém khi chạy trốn Tề quân, vì vậy trong quân vẫn luôn có người cười nhạo hắn, đến nổi hắn không dám đi đến nhà tắm. Cũng chính vì vậy nên đêm qua hắn mới nhìn thấy Tiêu Hoài Ngọc giết người.
Hơn nữa, bị mọi người cười nhạo nên hắn càng mong muốn lập công, để những người xem thường hắn phải thay đổi cách nhìn về hắn.
Đây mới là nguyên nhân thật sự mà Tôn Minh muốn nhận công huân, chứ không phải như hắn nói vì muốn giảm thuế cho người nhà.
"Tối hôm qua Thập trưởng ngài cũng có ra ngoài a." Viên Ứng Hồi lại nói.
Tiêu Hoài Ngọc cười cười: "Ta lại cảm thấy hắn không có may mắn như vậy."
"Thập trưởng của chúng ta tất nhiên chỉ cần nhờ vào thực lực của chính mình mà đạt được công huân a." Vương Đại Vũ nói: "Chuyện may mắn như vậy không thể gặp được nhiều lần, nhưng có thực lực thì có thể nắm được trong tay mình a."
"Có lý." Viên Ứng Hồi tán thành nói.
***
- - Tề doanh --
Tề quốc Đại tướng quân Tống Thành Viễn biết được tin Việt vương Tống Lân vẫn chưa trở về Kiến Khang, mà lại dẫn theo một nhánh quân đi đường vòng công lén Sở doanh, vì vậy hắn phái binh suốt đêm đi tìm.
"Các ngươi đều là phế vật sao! Phái các ngươi đi hộ tống, ngược lại lại đưa hắn đến quân doanh của Sở quốc?" Trong soái trướng, Tống Thành Viên mắng to phó tướng.
"Tướng quân, hắn là Việt vương, là bệ hạ phái đến, bọn ta..." Phó tướng sợ đến độ nói lấp.
Tống Thành Viễn thở dài một hơi, nhưng trong mắt lại không có sự bi thương khi Hoàng tử mất tích: "Trước mắt Tề quốc và Sở quốc còn đang đàm luận, nhưng bây giờ sợ là chiến sự sẽ không thể dừng được nữa."
"Đại tướng quân, vậy bệ hạ bên kia..." Phó tướng ngẩng đầu.
"Cứ bẩm tấu lên như sự thật." Sắc mặt Tống Thành Viên âm trầm lạnh xuống.
- --
Một phía khác ở An Châu, Đại tướng quân của Sở quân là Trần Văn Thái không dám trì hoãn, tìm quan sai lúc trước đã từng đi sứ qua Tề hỏi thăm, cuối cùng cũng có được đáp án chắc chắn.
Linh cảm sẽ xảy ra chuyện lớn, Trần Văn Thái lập tức viết một phong tấu sớ gửi về Sở Kinh, cũng phong tỏa tin tức này lại.
Tấu sớ còn chưa đến kinh, Tề đế vốn vì chuyện ấu tử mất tích mà phái người đến Sở quốc chất vấn, sau khi tin cấp báo từ biên cương vừa vào đến Sở Kinh, tiếp đó sứ gả Tề quốc cũng vừa đến.
"Bệ hạ, Cửu hoàng tử Việt vương của Tề quốc ta đã mất tích năm ngày trong quân doanh Sở quốc. Việt vương chính là Hoàng tử được bệ hạ Tề quốc ta yêu thương nhất, bây giờ bỗng nhiên mất tích, mong Sở hoàng hãy cho chúng ta một lời giải thích." Trên cung điện, Tề sứ đối diện với Hoàng đế nhưng lại không quỳ, mà còn chất vấn ngay trước mặt các đại thần trong triều.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tề quốc cũng có nội đấu, không đơn giản như vậy.
Nhắc nhở một chút, giữa hai nữ chính sẽ có người thứ ba xen vào.
Lúc nhỏ Lý Cẩn có tính tình trẻ con, háo thắng.
*** HẾT ***