• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- - Yến quốc - Đô thành --

Phía bắc Yến quốc chịu cảnh Nhu Nhiên cướp đoạt, thi thể chất chồng vào nhau, Yến quân Mộ Dung Hằng chỉ có thể ở lại xử lý.

Cao Đô công chúa Mộ Dung Lam vì bảo vệ đô thành cùng bách tính Yến quốc đã huyết chiến với thiết kỵ Nhu Nhiên, hiện tính mạng hấp hối.

Dân chúng bên trong đô thành dồn dập quỳ xuống đất cầu xin trời cao che chở nàng.

Sự anh dũng của Cao Đô công chúa đẩy uy vọng của Mộ Dung gia lên đỉnh điểm, bách tính thành kính ủng hộ, đến ngay cả Yến quân cũng phải khiếp sợ. Nhưng nếu so với năng lực nữ nhi của mình, hắn cũng cảm thấy không quá bất ngờ.

Nhìn người đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, Mộ Dung Hằng vô cùng tự trách. Nhưng đồng thời, lòng dân trong đô thành khiến hắn cảm thấy kiêu ngạo.

"Quả nhân luôn thường xuyên cảm thán, nếu Cao Đô là nam tử...vậy thì tốt biết bao nhiêu." Mộ Dung Hằng dựa vào ghế, đối diện là Thái tể Điền Chương.

"Sự anh dũng của công chúa, không thua bất kỳ nhi lang nào." Điền Chương nói.

"Ý quả nhân không phải như vậy." Mộ Dung Hằng nói tiếp: "Nếu nàng là nam tử, quả nhân nhất định lập nàng làm Thái tử, Yến quốc ta cũng sẽ có người nối nghiệp a."

Điền Chương hiểu Mộ Dung Hằng đối với vị trí Thái tử hiện tại không vừa ý, nhưng dù sao cũng là đứa nhi tử duy nhất: "Quân thượng, Thái tử hiếu thảo, đối với Yến quốc cũng chưa hẳn là không tốt."

"Nhưng phía bắc chúng ta là người Nhu Nhiên a." Hắn nói tiếp: "Yến quốc không cần một vị quân chủ nhân từ, Cao Đô có sự nhẫn tâm, cũng có lòng quyết tâm, sở hữu lòng dũng mãnh của Mộ Dung gia ta, chỉ tiếc...nàng là nữ tử."

Mộ Dung Hằng chợt thở dài một hơi: "Quả nhân sợ là...Thái tử sẽ không chống đỡ nổi cho Yến quốc a."

Điền Chương nhìn hắn lo lắng, liền nói rằng: "Quân thương, Tề quốc cũng có một vị công chúa, được xưng là tinh mệnh chuyển thế, có thể nhìn thấu tương lai, vì vậy Tề đế liền đặc cách cho phép nàng với thân phận nữ tử mà tham dự triều chính. Trong thời điểm loạn lạc như thế này, tận dụng vật liệu, vận dụng người tài, như vậy cũng chưa chắc không thể..."

"Huống hồ Cao Đô công chúa và Thái tử là thân tỷ đệ." Điền Chương lại nói: "Đã như thế, nhất định có thể giúp Quân thương phân ưu a."

"Khơi bẩm Quân thượng, ngự y nói Cao Đô công chúa đã tỉnh." Một tên Hoạn quan tiến vào nói.

Mộ Dung Hằng liền đứng dậy chạy tới nội cung, đến cả hài cũng không mang vào, Hoạn quan chỉ có thể cầm chạy theo sau.

Trải qua một đêm cứu chữa, rốt cuộc cũng kéo Cao Đô công chúa từ Quỷ Môn Quan trở lại, bọn họ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

"Quân thượng." Mộ Dung Hằng tiến vào điện, các ngự y dồn dập quay đầu hành lễ.

"Thế nào rồi?" Hắn nhìn xung quanh điện, hỏi một tiếng.

"May mà có Phó tướng giúp công chúa che vết thương lại, vì vậy mới giúp công chúa giữ lại được một mạng này." Ngự y trả lời: "Công chúa công đức vô lượng, tính mạng đã an toàn rồi."

Mộ Dung Hằng nghe xong liền nhẹ nhõm trong lòng: "Ông trời không phụ lòng ngươi a."

"Hậu táng Vũ Vệ tướng quân Lâm Nghiệp, truy phong làm Trấn Hộ tướng quân." Mộ Dung Hằng phân phó Hoạn quan.

"Vâng."

Hắn phất tay một cái liền tiến vào bên trong điện. Hắn trước nay luôn là người thô tục, không câu nệ lễ tiết, nhưng lúc này lại cẩn thận đi vào, không dám phát ra tiếng động lớn nào.

Ngư y dồn dập thối lui, Mộ Dung Hằng một mình đi đến trước giường Mộ Dung Lam, nhìn nàng tiều tụy không thể tả, trong mắt tràn đầy tự trách: "Đừng cử động."

Mộ Dung Lam định hành lễ, hắn liền vội vàng ngăn cản: "A gia."

Mộ Dung Hằng nhẹ nhàng ấn nàng lại, để nàng nằm xuống giường. Mộ Dung Lam bị tướng lĩnh Yến quốc phản bội nên mới khiến kế hoạch phòng thủ thất bại, tính mạng hấp hối. Những chuyện này là sau khi vào thành hắn mới biết, thế là áy náy nói: "Là A gia có lỗi với ngươi."

Mộ Dung Lam lắc đầu: "Nữ nhi cũng không ngờ rằng, Chu Sung lại mang hận sâu như vậy."

Mộ Dung Hằng nghiêng người ngồi trên giường nhỏ: "Ta nên sớm nhận ra, không nên nuôi sói bên mình. Nếu sớm biết sẽ có chuyện hôm nay, lúc trước ta không nên mang hắn từ trên chiến trường Nhu Nhiên trở về a."

"A gia, sở dĩ Chu Sùng trở nên như vậy..."

"Quả nhân biết..." Hắn cắt ngang lời nàng: "Là bởi vì Vĩnh Ninh, có phải ngươi cảm thấy A gia chia cắt đôi uyên ương này, vô cùng máu lạnh hay không?"

Nàng không trả lời, hắn liền thở dài một hơi: "Có lẽ ta không phải là một phụ thân tốt, đối với cả ba người các ngươi đều là như vậy."

"Phụ thân là quân chủ của Yến quốc." Mộ Dung Lam nói: "Nữ nhi có thể hiểu."

"Đợi sau khi ngươi hồi phục, phụ thân sẽ không ngăn ngươi tòng quân nữa." Hắn nói tiếp: "Lúc trước là do ta quá cố chấp, vì vậy mà lơ là ngươi, ngươi cũng là nữ nhi của Mộ Dung gia ta."

Lời hắn nói khiến Mộ Dung Lam trong chốc lát liền dại ra, nàng cũng không bởi vì hắn nói như vậy mà biểu hiện sự vui mừng, mà lại nằm trên giường bật khóc ra tiếng.

Bởi vì nàng biết, không phải do hắn thay đổi, mà là do nàng dùng năng lực của mình trả giá, rốt cuộc cũng được thể hiện, được tán dương, nàng rốt cuộc cũng có thể phá tang gông xiềng mà thế nhân này đối với nữ tử. Đây là chính nàng dùng bản thân để đổi lấy, thậm chí suýt chút nữa đã bỏ cả tính mạng này.

"Đừng khóc." Mộ Dung Hằng nói: "Người Mộ Dung gia chỉ chảy máu không đổ lệ."

"Quân thương! Quân thượng!" Một tên Hoạn quan vội vã chạy vào: "Chiến trận đông nam cấp báo!"

Mộ Dung Hằng liền đứng dậy, vội vã đi ra ngoài điện.

Hoạn quan quỳ gối xuống đất, nâng tấu sơ bằng trúc cao qua đỉnh đầu: "Tiền tuyến đại bại, quân Tề đã đoạt được thành Tang Khâu."

"Xảy ra chuyện gì?" Mộ Dung Hằng mở tấu sơ bằng trúc ra, nhìn xong liền triệt để nổi giận.

"Quân Tề cố ý truyền tin tức nói quận Quảng Dương không ai phòng thủ, Thái tử Mộ Dung Dục dễ tin, không nghe lời Đại tướng Chung Mậu khuyên ngăn, lại tự mình dẫn quân điều động, trên đường bị phục kích, giao chiến thất bại, Đại tướng quân dẫn quân đi cứu viện, quân ta đại bại."

"Thái tử!" Mộ Dung Hằng trực tiếp nắm nát tấu sơ, lại mang theo lửa giận rời khỏi điện.

- --

- - Sở quốc - Kim Châu --

Trương Bách Chu dẫn đại quân bỏ chạy, sau đó dựng quân trại ở cách thành không xa.

Lương Dật biết tin hắn lần nữa công thành thất bại, vì vậy liền phái người triệu hắn trở về.

Trương Bách Chu vừa vào trong trướng, liền bị mấy tên binh sĩ cầm đao bắt lại: "Tướng quân, xin nghe mạt tướng giải thích."

Rầm một tiếng, Trương Bách Chu ngã quỵ trên mặt đất, cả người bởi vì sợ sệt mà liên tục run rẩy.

"Ngươi còn gì để giải thích?!" Lương Dật nằm trên giường nhỏ, đối với sự thất bại lần hai này của Trương Bách Chu cực kỳ không vừa lòng: "Năm ngàn nhân mã, chẳng lẽ không thể công thành được sao?"

"Quân trấn thủ trong thành...sợ là hơn ngàn người." Trương Bách Chu quỳ xuống đất giải thích.

"Hơn ngàn người?" Lương Dật bất ngờ: "Quân viện trợ mà Trần Văn Thái dẫn đi tổng cộng là mấy ngàn nhân mã, nếu là hơn ngàn người trấn thủ trong thành Hồng Châu, vậy sao lại không có động tĩnh gì đây? Chẳng lẽ bọn hắn biết bay sao?"

Trương Bách Chu cũng không hiểu vì sao, vì vậy liền ngẩng đầu lên nói: "Mạt tướng tận mắt thấy tướng lĩnh thủ thành của bọn họ, hắn mặc áo giáp Hiệu úy của Sở quốc, thành Hồng Châu lại vốn là tòa thành kiên cố, dễ thủ khó công, lại thêm có hơn ngàn người trấn thủ..."

"Hiệu úy?" Lương Dật nhíu mày: "Ngươi có nhìn kỹ hay không?"

"Đúng là như vậy,..." Trương Bách Chu gật đầu: "Hắn nhảy xuống thành làm gương cho binh sĩ, dũng mãnh như vậy không phải là điều mà binh sĩ bình thường có được."

Lương Dật lại ấn trán suy tư một phen: "Một tòa thành nho nhỏ, lại hai lần thất bại."

"Xin tướng quân trách phạt." Trương Bách Chu dập đầu.

"Ta lại điều động cho ngươi thêm ba ngàn nhân mã." Lương Dật nhíu mày nói: "Để Tào Bá Dong đi theo hỗ trợ ngươi. Hai ngày, trong vòng hai ngày nhất định phải đánh hạ thành Hồng Châu."

"Vâng." Trương Bách Chu thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe đến tên người hỗ trợ thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi. Nhưng chỉ vì bản thân làm việc thất bại, vì vậy mà dập đầu: "Tạ tướng quân không trách phạt."

- --

- - Thành Hồng Châu - núi Kim Chiếu --

Phía sau thành có năm ngọn núi lớn làm lá chắn, mỗi lần mặt trời mọc đều sẽ soi sáng trên đỉnh ngọn núi trước tiên, vì vậy mà gọi là núi Kim Chiếu. Địa thế Kim Châu đa phần đều là núi cao, núi Kim Chiếu là một trong số đó, đám sơn phỉ trên núi hung hăng ngang ngược, triều đình cũng không có cách nào đối phó với bọn chúng.

Binh sĩ dẫn Tiêu Hoài Ngọc đến sườn núi, liền bị nàng thúc giục đuổi về. Trước đó có vài chiến hữu muốn đưa nàng vào núi, nhưng cũng bị nàng lấy cớ thủ thành mà từ chối.

Tiêu Hoài Ngọc khẽ thở ra một hơi, giơ hai tay ra bước vào núi.

Rất nhanh liền một nhóm sơn phỉ đang trốn trên cây trông chừng phát hiện, sau đó liền bao vây nàng lại.

Sau khi Tiêu Hoài Ngọc giải thích cùng xác nhận bản thân không có mang theo vũ khí, bọn họ liền che mắt nàng lại, dẫn vào sơn trại.

Đầu lĩnh sơn trại đúng thật chỉ có một con mắt, lúc Tiêu Hoài Ngọc kéo vải che mắt xuống, nàng cũng không quá bất ngờ.

Chỉ có điều, đám sơn phỉ này dường như không nhận ra nàng, cả tên một mắt kia cũng vậy. Bởi vì lúc đó nàng mặc bộ giáp do Bành Thành vương tặng cho, lại thêm cưỡi ngựa ở khoảng cách xa.

Điều nàng để Tiêu Hoài Ngọc thở phào nhẹ nhõm, giữa lúc nàng muốn mở miệng ra, tên đầu lĩnh một mắt liền nói: "Người của Quan phủ?"

"Không phải, ta là quân biên cảnh." Tiêu Hoài Ngọc giải thích: "Hiện đang phụng mệnh trấn giữ thành Hồng Châu."

"Ồ." Đầu lĩnh nghe xong, thắc mắc hỏi: "Quân lính trấn thủ thành, lúc này lại xông vào núi ta làm chi?"

"Phía sau thành Hồng Châu là hàng ngàn bách tính Kim Châu, nếu thủ thành thất bại, những bách tính này sẽ chịu nỗi khổ quân Tề tàn sát." Tiêu Hoài Ngọc nói.

"Cho nên?" Đầu lĩnh lại hỏi.

"Nếu để mất Kim Châu, như vậy đối với các ngươi có lợi ích gì đây?" Nàng hỏi ngược lại.

"Há.." Đầu lĩnh dường như hiểu ý của nàng: "Vì vậy, ngươi đến đây là để cầu viện?"

Chợt lại nghe tiếng một đám sơn phỉ cười ha ha: "Bọn ta không nghe lầm chứ? Làm quân lính như các ngươi, vậy mà lại nhờ bọn ta trợ giúp sao?"

"Quân Tề hung ác, ta tin các ngươi đã nghe nói rồi đi." Tiêu Hoài Ngọc lại nói.

"Đây là chuyện của Quan phủ và triều đình, có liên quan gì tới bọn ta chứ." Đầu lĩnh lạnh lùng nói: "Triều đình Sở quốc không làm gì, vì vậy mới ép bọn ta đến đường hôm nay."

"Triều đình tất nhiên có sai, nhưng chiên tranh tại biên cảnh cũng không phải do Sở quốc khơi dậy..." Nàng nói: "Ta biết các ngươi làm sơn phỉ là chuyện bất đắc dĩ, ta cũng là người sống dưới tầng thấp nhất này mà tòng quân, ta từng chịu khổ, chịu đói, chịu sự đối xử không công bằng, làm nô dịch, bị đánh, chỉ vì ta là một người thấp kém."

Lời nói của nàng khiến bọn họ rơi vào trầm mặc, không có ai cười nhạo nàng, bởi vì bọn họ đều là những người có cùng cảnh ngộ với nàng.

"Hôm nay ta lên đây không phải vì Sở quốc, mà là vì bách tính Kim Châu, những bách tính kia là vô tội." Tiêu Hoài Ngọc lại nói.

"Ngươi đánh quá lòng người quá thấp." Đầu lĩnh nhìn nàng: "Đám bách tính kia cũng không phải người lương thiện, bọn ta căm hận Quan phủ, nhưng cũng không có nghĩa không căm hận đám bách tính bình thường kia, bọn ta tìm tới nơi này đều là vì để sống."

"Ai mà không muốn sống..." Tiêu Hoài Ngọc lại nói: "Tề quốc nham hiểm, lẽ nào sau khi phá được thành, bọn họ sẽ không tìm đến các ngươi sao..."

Mọi người lần thứ hai rơi vào trầm mặc: "Quôc vong thì chúng ta sẽ trở thành đầy tớ, các ngươi căm hận triều đình, căm hận Quan phủ, nhưng các ngươi không thể quên, các ngươi là người Sở." Nàng lại nói tiếp.

"Thành Hồng Châu có bao nhiêu người đang đang trấn thủ?" Đầu lĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.

Tiêu Hoài Ngọc cúi đầu trầm mặc một lát, sau một hồi lâu nàng mới trả lời: "Gần năm mươi người."

Chúng sơn phỉ giật mình: "Cái gì? Gần năm mươi người thủ thành?"

"Mười lăm ngàn quân Tề công Sở, mà tiến công ở Kim Châu lại không dưới ngàn người, cả núi Kim Chiếu này cùng lắm chỉ có hai trăm người, làm sao thủ?" Đầu lĩnh chất vấn.

"Có thể thủ được." Tiêu Hoài Ngọc đảm bảo nói: "Ta dẫn năm mươi người đẩy lùi bọn hắn hai lần, cho nên bây giờ mới có thời gian tới đây cầu viện."

Đám sơn phỉ lần nữa bị lời nàng nói làm cho giật mình, nhưng tên đầu lĩnh lại có vẻ bình tĩnh hơn: "Hiện người tới đây cầu viện là bởi vì ngươi biết, lần sau sẽ không thủ được?"

"Phải." Nàng thật lòng trả lời.

"Ngươi đi đi." Đầu lĩnh nói: "Ta sẽ không để các huynh đệ đi theo ngươi chịu chết."

"Chỉ có thủ mới có hi vọng, nếu thành bị phá..."

"Đủ rồi!" Đầu lĩnh đập bàn: "Ta không giết ngươi là bởi vì ta xem trọng sự dũng khí trên người ngươi."

"Người triều đình từ trước đến nay đều không xử lý được bọn ta." Đầu lĩnh nói: "Bọn họ như thế, ta nghĩ ngươi hẳn cũng biết."

"Đúng vậy." Nàng nói: "Nhưng ta vẫn muốn thử một lần."

"Tại sao?" Đầu lĩnh không hiểu.

"Vì những người tin tưởng ta." Tiêu Hoài Ngọc trả lời: "Bọn họ đều tin rằng, ta có thể bảo vệ được."

Đầu lĩnh nghe xong liền thở dài một hơi: "Núi Kim Chiếu có địa hình phức tạp, bọn ta có thể tự bảo vệ bản thân, vì vậy ngươi đừng thử nữa, hãy trở về đi."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Đầu lĩnh này thật là người cố chấp a ~

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK