• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[ "Giết Bình Dương công chúa, lần này tuyệt đối không thể để nàng trốn thoát!"

Tóc tai bù xù, y phục xốc xếch, Lý Cẩn ngã vào trong vũng máu, bên cạnh chất đầy thi thể của thị vệ và thích khách.

"Các ngươi là người của Nam Dương vương?" Lý Cẩn nhìn đám thích khách xung quanh hỏi: "Hay là của Bành Thành vương?"

"Người sắp chết, đừng hỏi nhiều như vậy." Thích khách lạnh mặt xuống, chợt vung tay ra: "Giết!"

Thanh đao dính đầy máu tươi hướng về phía đỉnh đầu nàng, nàng ngẩng đầu lên, một giọt máu tươi rơi xuống.

Nàng đi đến ngày hôm nay cũng đã mệt lã cả người, tự biết đã không cách nào trốn thoát, liền nhắm hai mắt lại, tiếp nhận cái chết trước mắt.

Vèo! -- Một mũi tên sắc bén xuất hiện giữa trời, khiến thanh đao trên tay thích khách rơi xuống.

"Là ai?" Chỉ trong nháy mắt khi bọn thích khách quay đầu lại, một tên liền bị trường thương đâm xuyên thân thể, tiếp theo liền có ba, năm người liên tiếp bị bốc lên.

"Dừng!" Một võ tướng chạy vào vòng vây, thích khách dồn dập ngã xuống đất, đám còn lại liền sợ hãi rút về phía sau.

"Công chúa, nắm chặt ta." Võ tướng cúi người kéo Lý Cẩn lên lưng ngựa.

"Không được để bọn họ chạy trốn, nếu không chúng ta đều phải chết." Đầu lĩnh thích khách lớn giọng gào lên.

Chỉ thấy võ tướng dùng một tay nắm chặt dây cương, một tay cầm trường thương giết từng người một, cũng gào lên một tiếng: "Ai dám ngăn cản ta!"

Đám thích khách liền sợ đến không dám tiến lên, võ tướng liếc mắt nhìn Lý Cẩn đang dựa vào trong lòng mình: "Công chúa, hãy nhắm mắt lại đi, mạt tướng đưa người ra ngoài." ]

"Công chúa." Kỳ Ngọc đi vào trong điện, dựa vào sự phân phó trước đó là đợi đến giờ Thân liền đi vào đánh thức nàng.

Trong một trận tiếng gọi, Lý Cẩn từ từ thức dậy, Kỳ Ngọc thấy nàng mồ hôi đầy người, thế là cầm cây quạt bên cạnh lên.

"Nam Dương vương..." Chỉ thấy Lý Cẩn chậm rãi mở miệng.

"Nam Dương vương?" Kỳ Ngọc nghe thấy nàng nói lẩm bẩm trong miệng liền nhắc lại.

Lý Cẩn đứng dậy, lúc đi tới cửa điện liền phát hiện có người rơm được treo lơ lửng phía trên: "Đã tới Đoan Ngọ rồi sao..."

"Công chúa, tối nay trong cung có thiết yến." Kỳ Ngọc nói: "Hôm qua Tiêu hiệu úy đã đến huyện Cánh Lăng rồi."

"Thế nào?" Lý Cẩn hỏi.

"Mối quan hệ trong nhà bọn họ dường như không được tốt." Kỳ Ngọc nói rằng.

"Không phải ngươi đã nói, phụ thân của hắn dựa vào thanh danh của hắn mà hoành hành ở huyện Cánh Lăng sao?" Lý Cẩn nói.

"Đúng vậy." Kỳ Ngọc gật đầu: "Từ khi bọn họ hay tin Tiêu hiệu úy không có chết trận, trái lại còn được Đại tướng quân Trần Văn Thái coi trọng, liền bắt đầu tuyên dương chính mình là phụ thân của công thần, ấu nữ và ấu tử của Tiêu gia đều đã đến tuổi cưới gả, những nơi gần đó và huyện Cánh Lăng cũng có không ít người giàu có đến nhà cầu thân, nhưng đều bị bọn họ từ chối."

"Sau khi Tiêu hiệu úy về nhà, phụ mẫu hắn vô cùng lạnh nhạt, ngoại trừ hỏi hắn về việc nhận công huân và ban thưởng ra, thì không hề có chút quan tâm nào." Kỳ Ngọc lại nói.

"Chẳng trách trên người hắn lại có sự quyết tâm như vậy." Lý Cẩn phân tích nói: "Không có chỗ dựa, vậy thì chỉ có thể dựa vào chính mình."

"Là trưởng tử trong nhà, đáng ra phải được yêu thương mới đúng." Kỳ Ngọc lại nói: "Nhưng dường như Tiêu gia lại chỉ yêu thương ấu tử."

"Trưởng tử thì sao, không phải Lý gia cũng là như vậy sao?" Lý Cẩn hỏi ngược lại: "Ngươi nhìn Lý Phù đi, là trưởng tử nhưng vẫn bị ngó lơ, thậm chí còn không bằng Lý Khang, xưa nay bệ hạ còn chưa từng nhìn tới hắn."

"Tựa hồ quan hệ của Tiêu hiệu úy với huynh đệ trong nhà cũng không tốt, nhưng hắn lại cực kỳ đặc biệt khi đối xử với muội muội." Sau đó Kỳ Ngọc lại nói: "Chỉ có thể nghe ra trong lúc bọn họ nói chuyện, chỉ có muội muội Tiêu Hoài Ngưng là thật sự quan tâm tới hắn, chỉ có điều, thân là huynh muội, nhưng cử chỉ của hai người cũng quá mức thân mật."

Lý Cẩn quay đầu lại, trong mắt đều là sự nghi hoặc, Kỳ Ngọc liền giải thích: "Cho dù là huynh muội cũng không thể thoát khỏi hiềm nghi được, huống chi Tiêu tứ nương cũng đã đến tuổi chờ gả."

"Xem ra, đây là sự uy hiếp của hắn." Lý Cẩn không để ý đến phương thúc huynh muội ở chung kia, mà là phát hiện ra chỗ có thể lợi dụng được: "Sự uy hiếp này, hẳn là có địa vị không bình thường trong lòng hắn."

"Cần bắt vào kinh làm con tin hay không?" Kỳ Ngọc hỏi.

Lý Cẩn lắc đầu: "Không cần, với tính tình của hắn, sợ là có thật sự bắt cóc nàng thì cũng chỉ biến lợn lành thành lợn què. Với kiểu người đôn hậu như hắn, không thể dùng cách làm của tiểu nhân, cứ tiếp tục chờ đi."

"Vâng."

- --

- - Vân Mộng --

Từ trong giấc mộng tỉnh lại, Tiêu Hoài Ngọc nhìn người bên cạnh cùng hoa cúc trắng bên tai, chậm rãi ngồi dậy: "Công chúa?"

"Đúng vậy, vừa nãy a huynh đã nhắc tới." Tiêu Hoài Ngưng nói.

"Là cái gì công chúa?" Nàng nắm lấy tay Tiêu Hoài Ngưng lên hỏi tới, bởi vì rất có thể đây chính là nữ tử trong giấc mộng của nàng.

Thấy nàng sốt sắng như vậy, biểu hiện lại hoang mang, Tiêu Hoài Ngưng có chút mơ mang: "A tỷ chỉ liên tục lặp lại mà thôi, không có nhắc đến tên. Từ kinh thành về đây, lẽ nào a tỷ có quen biết với vị công chúa nào sao?"

"Công chúa..." Tiêu Hoài Ngọc bỗng nhiên dại ra, bởi vì công chúa ở ba quốc Tề Sở Yến nàng đều có quen biết, trước kia là quen biết với Lâm Nghi công chúa của Tề quốc, chỉ có điều, bây giờ người mà nàng quen thuộc nhất, chính là Bình Dương công chúa.

"Ta không biết là ai, ta không nhớ ra được, sao lại như vậy đây..." Tiêu Hoài Ngọc nói năng lộn xộn mà lắc đầu.

"A huynh, ngươi làm sao vậy?" Tiêu Hoài Ngưng nắm lấy tay nàng, cực lực động viên nàng.

"Ta luôn mơ thấy một cơn ác mộng." Tiêu Hoài Ngọc nói: "Trong mộng rất mơ hồ, nhưng từ khi ta vào Sở kinh, giấc mộng kia dường như càng ngày càng rõ."

Tại vì trong giấc mộng này, Tiêu Hoài Ngọc bị vô số người giết hại, phản bội, vứt bỏ, luôn phải đối mặt với cái chết, khiến cho nàng rơi vào vực sâu, nhưng nàng cũng không dám nói những chuyện này với muội muội của mình.

Cho tới hôm nay, bởi vì mệt mỏi mà nàng nằm ngủ ở ven hồ, nơi này có gió mùa hạ thổi qua vô cùng thoải mái, quét sạch đi hết sự mệt mỏi của nàng, nhưng lại lần nữa kéo nàng vào cơn ác mộng kia, một giấc mộng cực kỳ chân thật, giống như bản thân nàng đã từng trải qua.

"Còn nhớ vào mùa hạ năm ngoái, ta cũng đã từng lẻn vào cái hồ này không?" Tiêu Hoài Ngọc lại hỏi.

Tiêu Hoài Ngưng gật đầu: "Nhớ a, khi đó a huynh đã xuống hồ rất lâu, rất lâu cũng không chịu nổi lên lại mặt nước, suýt chút nữa đã hù chết Ngưng nhi rồi."

"Bởi vì ngày đó, khi ở dưới hồ ta cũng đã mơ thấy giấc mộng này." Tiêu Hoài Ngọc nói, sau đó đứng dậy đi tới trước hồ.

Tiêu Hoài Ngưng đi theo phía sau nàng, sợ nàng làm ra hành động gì đó.

Tiêu Hoài Ngọc nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ, hồ nước trong veo như gương sáng, khi nàng nhìn thấy chân dung mình xuất hiện trên mặt hồ, trong nháy mắt liền cảm thấy sợ hãi.

Trong giấc mộng kia cũng là một gương mặt y hệt như vậy, nhưng trên gương mặt đó có thêm một vết sẹo nổi bật, nàng nhớ rõ, vết sẹo kia là vì cứu người mà có, mà cũng vì vết sẹo đó, dường như nàng và người mình yêu thương đã xảy ra tranh chấp.

Càng nhớ rõ lại hồi ức, tim Tiêu Hoài Ngọc đập càng nhanh, nàng bỗng nhiên nhớ lại khoảng thời gian lúc còn ở Chương Hoa cung trong Sở kinh kia.

Bình Dương công chúa từng tò mò hỏi tên của nàng là từ đâu mà có: [ Ngươi nói tên của ngươi là từ trong mộng mà có sao? Là giấc mộng thế nào? ]

Cái tên này là do đã xuất hiện nhiều lần trong mộng, mỗi một lần xuất hiện đều khiến bản thân nàng rơi vào sự đau khổ, có cảm giác ghẹt thở đến chết, lại giống như rơi xuống nước lạnh, khiến cho nàng thức tỉnh rồi lại sợ sệt.

"A huynh?" Tiêu Hoài Ngưng thấy nàng nhìn chằm chằm mặt hồ hồi lâu, thế là nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Tiêu Hoài Ngọc ngẩng đầu lên, hiện tại bởi vì đã nhiều lần mơ tới mà khiến nàng trở nên ngơ ngác, cho nên nàng muốn biết rõ thứ quấy nhiễu nàng là cái gì, nhưng đồng thời trong lòng nàng cũng sinh ra chút sợ hãi, càng đến gần sự thật càng giống như đang đến gần cái chết hơn, nhưng giấc mộng này đã quấy nhiễu nàng quá lâu, khiến sự tò mò trong lòng nàng càng thêm nặng nề.

Trực giác nói cho nàng biết, nhất định là có liên quan đến Bình Dương công chúa, lần đầu gặp gỡ thì sợ hãi, còn có lúc không cam lòng mà bật thốt ra câu nói kia, cả lúc ở chùa Đông Sơn, nhìn nàng đắm mình trong ánh nắng chiều liền sẽ sinh ra cảm giác động lòng. Rõ ràng đều là nữ tử, cho nên nàng không hiểu được lòng của chính mình, không hiểu tại sao lại có cảm giác này.

"Ngưng nhi." Tiêu Hoài Ngọc ôm muội muội, hai người chăm chú ôm nhau.

Đối với cử chỉ đột ngột của nàng khiến Tiêu Hoài Ngưng chấn động trong lòng, dường như có dự cảm không tốt: "A tỷ."

Nàng nhìn muội muội, nghĩ đến căn nhà kia, nhưng bây giờ nàng đã bị cuốn vào tranh đấu, không thể dẫn theo muội muội, bởi vì nơi nàng đi đến là nơi cực kỳ nguy hiểm.

Sau khi tế bái Đại tỷ xong, Tiêu Hoài Ngọc liền dẫn Tiêu Hoài Ngưng trở về huyện Cánh Lăng.

Đêm qua dẫn muội muội trở về Vân Mộng, đến khi trở lại đã vào hoàng hôn của ngày hôm sau. Tiêu phụ Tiêu mẫu cũng không trách cứ nàng như trước đây, mà lại làm một bàn thức ăn lớn chờ các nàng trở về.

"Hẳn là đói bụng rồi a, nương ngươi cũng vừa làm cơm xong." Tiêu phụ nói với hai người, cũng không hỏi hai người đã đi đâu.

Sau khi Tiêu Hoài Ngọc ngồi xuống, phát hiện những món ăn của hôm nay còn phong phú hơn cả bàn thức ăn hôm qua, hiển nhiên nàng cũng biết, Tiêu phụ lại muốn đòi hỏi chuyện gì đó.

"Bệ hạ đồng ý cho ta trở về ba ngày, vì vậy sáng mai ta phải trở lại Sở kinh." Tiêu Hoài Ngọc nói.

"Nhanh nhưng vậy?" Người nói chuyện là Tiêu Hoài Ngưng.

Mà Tiêu phụ giống như đã biết trước, cũng nói: "Chiến sự vừa ngừng không bao lâu, trong quân doanh có nhiều chuyện, bệ hạ đồng ý cho ngươi về thăm nhà đã là khai ân rồi."

"A gia muốn nói gì?" Tiêu Hoài Ngọc thẳng thắng nói.

Tiêu phụ liếc mắt nhìn Tiêu mẫu, mặt dày lên tiếng: "Ta và nương ngươi đã thương lượng một chút, xem xem có thể để Tam lang vào quân doanh cùng ngươi, đi theo ngươi rèn luyện, ngươi và hắn cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau phối hợp."

Nghe lời hắn nói, sắc mặt nàng thay đổi: "Từ nhỏ đến lớn không phải đều là do ta chăm sóc cho hắn sao? Có khi nào hắn chăm sóc ai đây? Cùng ta vào quân doanh, vậy chẳng phải là cản trở ta sao?"

"Hoài Ngọc, sao ngươi lại nói như vậy!" Tiêu phụ có chút không vui, cũng biểu hiện thái độ của người làm phụ thân: "Bọn ta cho ngươi ăn, cho ngươi uống, đệ đệ ngươi còn nhỏ, vì vậy mới cần ngươi chăm sóc. Nhưng bây giờ hắn lớn rồi, ngươi lại không giúp đỡ, ngược lại còn nói hắn cản trở, ngươi đối với người thân ruột thịt của mình như vậy sao?"

"Nếu chiến tranh không ngừng lại, a gia vẫn muốn cho hắn vào quân doanh sao?" Tiêu Hoài Ngọc hỏi ngược lại: "Hay là do a gia nhìn thấy thành tựu mà ta đã đạt được, cho nên mới nổi lên mong muốn như vậy?"

Bởi vì bị nàng nói trúng tim đen, Tiêu phụ lập tức đỏ mặt lên: "Lẽ nào cả đời ngươi có thể ở trong quân doanh sao?"

Tiêu Hoài Ngọc tức giận trừng mắt nhìn hắn, nàng đương nhiên nghe hiểu ý hắn. Thân là nữ nhi, vĩnh viễn không thể kéo dài hương hỏa cho Tiêu gia, coi như nàng có đạt được bao nhiêu thành tựu, xuất sắc hơn đệ đệ đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được ý nghĩ 'nhi tử là quan trọng nhất' của hắn.

"Được, nói thật cho các ngươi biết, chiến tranh ở biên cảnh sẽ không ngừng." Nàng nói với Tiêu phụ: "Nếu hắn có thể chịu được những nỗi khổ này, vậy ta sẽ dẫn hắn vào quân doanh, nhưng hắn phải làm một binh tốt bình thường nhất mà đi lên." Dứt lời, nàng liền kéo ống tay áo lên, để lộ ra những vết tích mà bản thân đã hứng chịu trong thời gian qua.

Cả nhà Tiêu gia nhìn thấy đều giật mình không thôi, Tiêu Hoài Ngưng đè lên vết thương của nàng, những nỗi khổ này không ai có thể hiểu được, nhưng nàng lại có thể hiểu được, những tổn thương mà người nhà mang đến cho Tiêu Hoài Ngọc còn lớn hơn những vết sẹo này, nàng liên tục khóc lóc kêu gào: "Đủ rồi, đủ rồi..."

Sau khi nhìn thấy, Tiêu mẫu cũng bắt đầu rơi nước mắt, chỉ có Tiêu phụ thờ ơ không động lòng, hắn nhìn Tiêu Bảo Sơn hỏi: "Bảo Khánh, ngươi còn muốn đi không?"

Chỉ thấy Tiêu Bảo Sơn trừng to hai mắt, trên mặt đã sợ đến không thể tả.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bảo Sơn là tên của đệ đệ, sau khi Tiêu Tiêu thế hắn tòng quân, hắn liền đổi tên thành Bảo Khánh. (Bởi vì trước đó không có hộ tich, sau này được làm lại mới đổi.)

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK