• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Cửu biệt trường tương ức, thuyền cô độc đến nơi nào (1)

- - Chương Hoa cung --

"Sao lại như vậy?" Tiêu Hoài Ngọc không thể nào hiểu được: "Rõ ràng đã đàm luận xong xuôi, các quốc cũng đã ngừng chiến, sao còn phải ám sát sứ giả Tề quốc?"

Lý Cẩn nhìn Tiêu Hoài Ngọc đơn thuần trước mặt: "Ngươi cho rằng đây chỉ đơn giản là ám sát thôi sao?"

"Ta không biết trong lòng các ngươi rốt cuộc là muốn cái gì, thế nhưng ta biết chiến tranh, ta hiểu rõ chiến trận..." Tiêu Hoài Ngọc có chút tức giận nhìn Lý Cẩn: "Thân là công chúa, là nữ nhi của Hoàng đế, nhưng ngươi đã từng nhìn thấy vô số thi thể nằm ngang dọc trên núi đồi, nước sông bị máu tươi nhuộm đỏ, bởi vì chiến tranh mà bách tính trôi giạt khắp nơi, phụ nhân kêu gào, tiếng khóc của hài đồng hay chưa? Sự bình an mà bây giờ Sở quốc có được, những hình ảnh hoa lệ mà các ngươi nhìn thấy đều là do máu của các tướng sĩ biên cảnh và bách tính đổi lấy."

"Sao các ngươi có thể suy tính như vậy đây?" Nàng càng nói càng nóng ruột.

Lý Cẩn nhìn ánh mắt của nàng, cũng có chút tức giận nói: "Ngươi trừng ta làm gì? Kiểu cách làm ngu xuẩn này cũng không phải do ta làm ra."

"Nhưng là do người Lý gia các ngươi làm." Tiêu Hoài Ngọc nói thẳng.

Lý Cẩn cau mày, cũng tiến lên một bước, trừng mắt nói: "Ngươi nghe kỹ cho ta, ta là nữ nhi của Tiết thị."

Tiêu Hoài Ngọc cứng đờ, vị công chúa trước mắt này, trong lòng dường như chôn giấu rất nhiều tâm sự. Tỉnh táo lại một chút, nàng liền lên tiếng xin lỗi Lý Cẩn. Đối với hành động này của nàng, Lý Cẩn dường như cũng đã quen: "Ngươi rời kinh hẳn là hơn ba ngày rồi đi?"

"Hôm trước vốn dĩ đã về đến kinh thành, nhưng trên đường trở về bị Quận thủ Cánh Lăng ngăn lại." Tiêu Hoài Ngọc thực chất trả lời.

"Kéo dài thêm hai ngày, đây không phải là tác phong của ngươi." Lý Cẩn có ý xâu xa nói: "Thiên kim nữ nhi của Quận thủ, có đẹp hay không?"

Tiêu Hoài Ngọc nghe xong liền giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Cẩn, vội vã giải thích: "Chỉ gặp mặt một lần, cũng chưa từng tiếp xúc."

"Tiêu hiệu úy đã đến tuổi thành gia, Quận thủ là chức quan Ngũ phẩm sở hữu hai ngàn thạch. Với xuất thân của ngươi, có thể cưới được nữ nhi của hắn, cũng coi như may mắn rồi." Lý Cẩn nói.

"Công chúa cũng đã đến tuổi cập kê, vì sao còn chưa xuất giá?" Tiêu Hoài Ngọc hỏi ngược lại.

"Ngươi đúng là học gì cũng nhanh,..." Lý Cẩn nhíu mày nói: "Nói đi, ngươi đến Chương Hoa cung này để làm gì?"

Nàng liếc nhìn phía sau Lý Cẩn, dường như có ý không muốn để người khác nghe thấy.

Lý Cẩn thấy vậy liền dẫn nàng vào đình viện dưới bóng cây hòe to lớn, phía dưới còn có một chiếc đu dây.

Tiêu Hoài Ngọc đi theo vào, Lý Cẩn liền ngồi xuống chiếc đu dây: "Chuyện gì?"

"Trước đây công chúa đã từng hỏi mạt tướng, là chuyện liên quan đến tên của mạt tướng, cũng là liên quan đến giấc mộng kia." Nàng nhìn Lý Cẩn nói.

"Đúng vậy." Lý Cẩn nói.

"Vì sao công chúa lại hỏi như vậy?" Tiêu Hoài Ngọc vội hỏi.

Lý Cẩn ngẩng đầu lên, tính cách nàng trước nay luôn kiêu ngạo, ở trước mặt người có thân phận thấp kém đương nhiên sẽ không nói ra bản thân đã mơ thấy gì hay là mơ tới ai, thế là liền trả lời: "Không có gì, chỉ là ngươi từng nhắc tới, cho nên hiếu kỳ mà thôi."

"Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?" Lý Cẩn nghi ngờ hỏi nàng.

Ngay khi Tiêu Hoài Ngọc muốn giải thích nói ra giấc mộng của mình, thì một tên Hoạn quan tiến vào Chương Hoa cung.

"Công chúa, bệ hạ truyền kiệu."

"Biết rồi." Lý Cẩn đứng dậy khỏi chiếc đu dây: "Xem ra vụ án ở Đình Úy còn nhanh hơn so với dự liệu."

Tiêu Hoài Ngọc xoay người, nàng nhìn bóng lưng của Lý Cẩn, càng lúc càng giống với bóng người trong giấc mộng kia: "Công chúa."

"Mời Tiêu hiệu úy trở về trước." Kỳ Ngọc tiến lên ngăn nàng lại, cũng phát hiện ánh mắt của nàng có chút không giống bình thường: "Đừng hòng mơ tưởng đến công chúa, lời lúc nãy ngươi nói đã khiến công chúa tức giận rồi."

"Lời lúc nãy?" Tiêu Hoài Ngọc không hiểu.

"Xuất giá." Kỳ Ngọc trả lời: "Đây chính là chuyện mà công chúa ghét nhất. Công chúa từng nói, dưới quyền lực, hôn sự chính là chuyện dùng để lôi kéo thèo cùng, chính là chuyện phải đi kèm với giá trị, mà trong đó nữ tử lại trở thành vật phẩm giao dịch."

Lời Kỳ Ngọc nói để Tiêu Hoài Ngọc vô cùng thán phục, bởi vì câu nói này nàng cũng đã từng nghe qua trong giấc mộng kia, điều này càng khiến nàng tin tưởng thêm một chuyện.

Lúc này trong mắt nàng lại hiện ra chút cảm xúc không giống bình thường, cũng không để ý đến sự ngăn cản trước mắt mà đuổi theo xe ngựa của Lý Cẩn.

"Công chúa."

Xe ngựa cũng không dừng lại, mà Tiêu Hoài Ngọc cũng gặp phải sự ngăn cản và xua đuổi của Cấm vệ xung quanh.

Lý Cẩn vén rèm che lên, đối diện với cặp mắt của Tiêu Hoài Ngọc, trong lúc đó nàng liền bị sự mong đợi trong ánh mắt đó khiến cho giật mình, bởi vì từ lúc quen biết đến nay, nàng chưa từng nhìn thấy Tiêu Hoài Ngọc có vẻ mặt như vậy.

Nàng hạ màn che xuống, nhắm mắt nói: "Ta cũng đã từng mơ thấy...tên của ngươi trong mộng."

Tiêu Hoài Ngọc triệt để dại ra, nhưng nàng vẫn bị Cấm quân ngăn lại, nhìn theo xe ngựa càng lúc càng xa, nàng rơi vào suy tư, tim đập cũng càng lúc càng nhanh.

- --

- - Hoàng cung Sở quốc --

Sau khi Tương Đông vương Lý Phù bị định tội, liền bị giam giữ trong Tông Chính tự.

Tâm tình Sở hoàng phiền muộn, thế nên triệu Lục hoàng tử là Cánh Lăng vương Lý Tuyên đến hầu hạ đánh cờ.

Lý Tuyên thiên về văn, cầm kỳ thư họa đều đứng thứ nhất trong số các vị Hoàng tử. Mà Sở hoàng cũng là thiên về văn, yêu thích chơi cờ, vì vậy liền cảm thấy Lý Tuyên mới chính là nhi tử giống mình nhất, trong nhất thời liền yêu thương thêm mấy phần.

"Kỳ nghệ của phụ hoàng tinh thông, nhi tự cảm thấy không bằng." Biết tâm tình hắn đang không tốt, Lý Tuyên liền cố ý để thua.

Tâm tình Sở hoàng trong phút chốc thả lỏng: "Nếu như các huynh trưởng của ngươi đều hiểu chuyện như người thì tốt rồi."

"Bệ hạ, quả vải ở các châu tiến cống đã đến." Giả Chu đem theo một bàn quả vải được đặt trên nước đá tươi mát vào.

Sở hoàng ra hiệu bưng đến trước mặt Lý Tuyên: "Đây là loại vải mới được thu hoạch ở Lĩnh Nam năm nay, nếm thử xem."

"Tạ phụ hoàng." Lý Tuyên cầm lấy một quả lột vỏ ra, sau đó tách thịt ra dâng lên cho hắn: "Mời phụ hoàng nếm trước."

Sở hoàng thấy thế liền vuốt chòm râu, hài lòng cười cười. Lý Tuyên lại bốc một quả vải ra: "Nhi nhớ, Lục tỷ tỷ thích ăn quả vải nhất."

Nghe Lý Tuyên nói như vậy, Sở hoàng liền đăm chiêu, từ sau khi Lý Cẩn chuyển ra khỏi cung, thời gian phụ tử gặp nhau cũng ngày càng ít đi.

Lý Cẩn là nữ nhi mà hắn yêu thương nhất, có lẽ vì mấy nhi tử thay nhau tranh giành, mà hắn lại thiên vị mà bỏ qua Trưởng tử của mình. Trong lòng hổ thẹn, vì vậy cũng từ ái hơn đối với nữ nhi của mình.

"Cũng đã lâu trẫm chưa gặp Bình Dương." Sở hoàng nói, sau đó liền phái người đến truyền lời với Lý Cẩn, cũng mệnh Giả Chu chọn một số quả vải tươi ngon chuẩn bị.

- --

Ở một bên khác, Lý Long rời khỏi phủ đệ, trong lòng vô cùng thấp thỏm mà tiến cung.

Vừa đến trước cửa điện thì nhìn thấy Lý Cẩn từ bên trong đi ra, Hoạn quan đi theo còn cầm theo một hộp thức ăn lớn.

"Bình Dương?" Lý Long nhớ đến lời Quách Hồng Lân đã nói, vốn trước đó đã vì chuyện ở quận Tây Dương mà không thích nàng, bây giờ nhìn thấy nàng từ trong điện đi ra, hắn càng nổi lên ác ý.

"Thủ đoạn của huynh trưởng thật sự cao minh." Lý Cẩn khẽ nhìn hắn một chút: "Tàn hại huynh đệ, không sợ tổn thọ sao?"

"Lời như vậy ngươi cũng nói ra được sao?" Lý Long hỏi ngược lại.

"Tự lo lấy đi." Nàng cũng không hề trả lời, chỉ liếc hắn một cái rồi phủi mình đi.

Lý Long hít sâu một hơi, sau đó một mình bước vào trong điện: "Thần Lý Long, thỉnh an phụ hoàng."

Sở hoàng phất phất tay, cho lui hết tất cả mọi người trong điện xuống, hắn ngồi yên trên ngự tọa, mặt lạnh xuống: "Chuyện của sứ giả Tề quốc, đến cùng là ra sao?"

Lý Long nghe xong liền hoảng sợ mà liên tục dập đầu: "Bệ hạ, thần là vì Sở quốc."

"Xem ra Đại lang nói không sai." Sở hoàng tức giận tái mặt: "Là ngươi làm."

Lý Long đang quỳ trên mặt đất liền ngẩng đầu: "Tên Diên Bình hầu Tống Khiếu kia chính là tiểu thần tướng của Tề quốc, anh dũng không thua gì Tống Thành Viễn lúc còn trẻ. Thật vất vả mới có thể loại trừ được Tống Thành Viễn, há có thể để mặc Diên Bình hầu lớn lên thế chỗ đây?"

Sở hoàng đứng dậy, chậm rãi tiến đến gần hắn: "Vì vậy nên ngươi đã phái người đi ám sát, còn bố trí tất cả những chuyện này, sau đó giá họa lên đầu các huynh đệ của ngươi sao?"

Lý Long nuốt một ngụm nước miếng, quỳ bò trên mặt đất mà run rẩy nói: "Vâng...vâng..."

"Ngu xuẩn!" Sở hoàng nghe được đáp án xong liền gào thét.

Lý Long chợt ngẩng đầu lên: "Phụ hoàng, nhi làm như vậy là vì Sở quốc, vì phụ hoàng."

"Ngươi không chỉ ngu xuẩn, mà còn vô cùng nhẫn tâm." Sở hoàng lại mắng.

"Nhi chỉ phái người đi ám sát Diên Bình hầu, sau đó giá họa cho Bành Thành vương, chứ chưa từng nghĩ sẽ vu oan huynh trưởng." Hắn liên tục giải thích: "Nhi và Bành Thành vương bất hòa, phụ hoàng là người hiểu rõ nhất đi. Bành Thành vương thân là Hoàng tử nhưng lại lướt hơn Quân chủ, nhận sự ủng hộ của triều thần, thân là bề tôi, sao hắn lại dám như thế? Vì vậy nhi mới muốn giá họa cho hắn, nhi là muốn phân ưu giúp phụ hoàng..."

"Ngươi câm miệng!" Sở hoàng đạp ngã hắn, cũng chỉ vào ngai vàng mà quát mắng: "Ngươi không cần phải dùng lời nói đàng hoàng như vậy để che đậy tâm tư của mình, ngươi muốn loại trừ Bành Thành vương, đến cùng là vì trẫm hay là vì cái ghế kia!"

Lý Long ngồi dậy, khóc lóc kéo chân của Sở hoàng nói: "Phụ hoàng, nhi biết sai rồi."

Sở hoàng đá văng hắn ra, cũng nhớ đến chuyện đã xảy ra ở quận Tây Dương: "Lần trước trẫm đã lựa chọn tin tưởng ngươi, nhưng hãy xem ngươi đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì đi! Ngươi khiến trẫm thật sự quá thất vọng."

"Trước khi trẫm đăng cơ, các ngươi đều là do một tay huynh trưởng chăm nom, lẽ nào một chút lương tâm các ngươi cũng không có sao?" Sở hoàng nhớ tới ánh mắt của Lý Phù lúc còn trong Đình Úy, sự hổ thẹn trong lòng đã biến thành phẫn nộ đối với Lý Long.

"Không, việc này không phải do nhi..." Lý Long nghe theo lời của Quách Hồng Lân, cố gắng phản bác.

Nhưng Sở hoàng dường như đã không còn tin lời hắn nói, ngược lại còn xoay người rút một thanh bảo kiếm ra chỉa thẳng vào người hắn: "Ngươi còn muốn ngụy biện sao?"

Lý Long bị dọa đến không dám lên tiếng, thân thể run rẩy mà dập đầu nói: "Phụ hoàng, chuyện của huynh trưởng thật sự không liên quan đến nhi. Thế nhưng Bành Thành vương, hắn là người có lòng dạ sâu không thấy đáy, trước đó còn tiến vào quân doanh, nhi thật sự lo sợ."

"Vụ án còn đang trong thời gian chờ điều tra rõ, nhưng quan văn quan võ cả triều đều đang nói giúp hắn, lẽ nào phụ hoàng không sợ sao?" Lý Long đánh bạo nói thẳng.

Câu nói này đâm sâu vào trong lòng Sở hoàng, hắn giận dữ cầm kiếm chém về phía Lý Long, nhưng cũng chỉ là dùng mặt kiếm chém qua: "Câm miệng!"

Lý Long cố nén đau, Sở hoàng vừa đánh vừa nói: "Trong các huynh đệ các ngươi, đứa trẫm yêu thương nhất là ngươi, nhưng ngươi lại từng bước từng bước phụ lòng trẫm."

Đánh đến mệt mỏi, Sở hoàng ném thanh kiếm trong tay đi, thở hồng hộc chống bàn.

"Lẽ nào ngươi chưa bào giờ nghĩ đến chuyện này sẽ gây ảnh hưởng như thế nào đến Sở quốc sao?" Sở hoàng thở hổn hển hỏi, đôi mắt giận dữ trợn lên nhìn Lý Long. Hiển nhiên điều khiến hắn tức giận vẫn là giang sơn và quyền lực của hắn, chứ không phải vì Trưởng tử Lý Phù: "Những năm cuối khi tiên đế còn trị vì Sở quốc, đã trải qua chuyện ba Thân vương thay nhau làm loạn. Nhưng lần này phải cùng huyết chiến với Tề quốc, đã không thể chịu thêm chuyện tương tự như vậy, ngươi đã hiểu chưa?"

Lý Long khóc lóc liều mạng gật đầu: "Nhi chỉ là muốn trừng trị Bành Thành vương một lần, cũng là diệc trừ mối họa lớn trong tương lai của Sở quốc mà thôi."

"Ngươi là Hoàng tử của Sở quốc, chuyện như vậy không cần ngươi nhúng tay vào." Sở hoàng trách mắng: "Trở về Vương phủ của ngươi đi, trẫm cũng đã nhắc nhở ngươi, đây là lần cuối cùng."

Lý Long sững sờ nằm trên mặt đất, sau đó liên tục dập đầu: "Vâng..."

Sau khi đi ra khỏi điện, hắn suýt chút nữa đã ngã quắp, vài tên Hoạn quan thấy vậy liền tiến lên đỡ hắn.

"Tam đại vương, lưng của ngài..." Hoạn quan giật mình hỏi.

Lưng của Lý Long dính đầy máu tươi, mỗi lần Sở hoàng ra tay đều cực kỳ độc ác, hắn phẫn nộ liếc mắt nhìn.

Hỏi tên Hoạn quan vừa lên tiếng: "Vừa rồi, có phải Bình Dương đã nói gì với bệ hạ hay không?"

Một bên là Hoàng tử được Hoàng đế yêu thương nhất, nhưng bên còn lại chính là đích xuất công chúa, Hoạn quan sợ đến nỗi quỳ rạp xuống mặt đất: "Tam đại vương."

Lý Long thấy ánh mắt sợ hãi của bọn họ, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, nhưng lúc này, trong lòng hắn lại bắt đầu tin tưởng lời mà Quách Hồng Lân đã nói.

"Bình Dương công chúa chỉ thỉnh cầu bệ hạ một chuyện, chính là rời Sở kinh, đi đến quận Quế Dương." Một Hoạn quan bỗng nhiên ngẩng đầu nói.

"Quận Quế Dương?" Lý Long cúi đầu.

"Mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của phế phi Tiết thị." Hoạn quan đó lại nhỏ giọng nhắc nhở.

Lúc này hắn mới nhớ đến, mùa hè mỗi năm Lý Cẩn đều sẽ rời kinh một thời gian, trở về tổ tiên Tiết thị để tế bái mẫu thân thân sinh của chính mình.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bắt đầu rồi, Tiêu Tiêu sắp nhớ lại rồi~

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK