- - Phủ Tương Đông Vương --
Bởi vì chuyện sứ giả Tề quốc bị ám sát, lại có người lên án là do một vị Hoàng tử gây nên. Trước khi vụ án được điều tra rõ ràng, các vị Hoàng tử đều sẽ bị giảm lỏng trong phủ đệ của mình.
Tương Đông vương Lý Phù đã gần ba mươi, đã có ba vị nhi tử và hai vị nữ nhi cùng Tương Đông vương phi.
Lớn nhất chính là Đích trưởng tử Lý Thiện tám tuổi, nhỏ nhất lại là một nữ nhi mới chỉ một tuổi, còn đang tập tễnh tập bò.
Lý Phù là Trưởng tử của Sở hoàng, từ sớm đã tham gia vào triều chính. Cũng bởi vì loạn trong giặc ngoài, vì vậy những ngày tháng được ở phủ đệ của hắn lúc nào cũng ngắn.
Lý Phù ôm ấu nữ, cùng lúc cũng có một con diều đang bay trên không trung đình viện trong phủ Tương Đông Vương.
Những hài tử khác lớn tuổi hơn lại thay nhau cướp giật dây diều: "Đây là a gia vẽ cho ta."
"Rõ ràng là a gia vẽ cho ta."
"A nương, a gia có thể luôn ở trong phủ như vậy hay không?" Trưởng tử Lý Thiện búi một chỏm tóc phía trên, hắn cũng không tranh chấp con diều cùng các huynh đệ tỷ muội khác, mà lại cung kính ở bên cạnh Tương Đông Vương phi.
Đối với những hài tử này mà nói, việc phụ thân làm bằng hữu với bọn họ, dường như là hy vọng rất xa vời.
Tương Đông Vương phi sờ sờ đầu hắn: "Đương nhiên rồi..." Sau đó lại đi vào đình viện: "Phu quân, dùng cơm trưa được rồi."
Lúc này Lý Phù đang dạy ấu nữ tập bò, nghe xong liền ôm lấy nữ nhi, cũng hôn gò má của nàng một cái: "Đi, ăn cơm với a gia thôi."
Những hài tử khác liền giao con diều lại cho hạ nhân bên cạnh, sau đó liền vui vẻ vây quanh hắn.
Nhưng thời gian vui vẻ như vậy cũng không kéo dài bao lâu, ngay khi một nhà vui vẻ chuẩn bị dùng bữa, thì lại có một vị khách không mời từ trong cung đến, khiến phủ Tương Đông Vương trong phút chốc rơi vào yên tĩnh.
"Đại vương, Trung thị Giả Chu tới chơi."
Lý Phù liền không để ý đến chuyện dùng bữa trước mắt nữa, ngược lại trước tiên chiêu đãi vị Hoạn quan tâm phúc bên cạnh Sở hoàng này.
"Đại vương." Sắc mặt của Giả Chu trầm trọng.
"Giả thị trung, đây là...?" Lý Phù nhìn sắc mặt hắn không đúng, trong lòng cũng có chút lo lắng.
"Tiểu nhân đến đây là để truyền lời." Giả Chu nói: "Bệ hạ hỏi chuyện liên quan đến sứ giả Tề quốc kia, Đại vương có nhúng tay vào hay không?"
Lòng Lý Phù trong tức khắc như rơi xuống đáy vực, sau đó liền phản bác lại: "Ta không thù không oán với sứ giả Tề quốc, tại sao lại phải làm như vậy!"
"Bởi vì Đại vương là Trưởng tử của bệ hạ, vốn nên là người thừa kế Hoàng vị." Giả Chu nói tiếp: "Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Tứ vương, khiến cơ hội đến với vị trí Trữ quân của Đại vương bị bỏ lỡ, vì vậy Đại vương mới tạo ra chuyện ám sát này để vu oan giá họa, mục đích là để diệt trừ mối họa là Tứ vương."
Lý Phù nghe xong liền trở nên tức giận: "Đều là bịa đặt, hoàn toàn nói bậy!"
"Đại vương." Giả Chu nhìn hắn: "Chuyện này, Sở quốc cần cho Tề quốc một câu trả lời."
"Tại sao lại là ta?" Hai mắt Lý Phù đỏ lên: "Ta đã làm sai điều gì? Người mà Tề quốc lên án rõ ràng là Lý Khang, sao còn bắt ta phải gánh tội thay đây?"
"Lên án Tứ vương chính là âm mưu của Tề quốc, trong lúc này, Sở quốc không thể giao Tứ vương ra." Giả Chu lại nói: "Cho dù là lòng dân hay là danh vọng trong quân, triều đình Sở quốc bây giờ, không thể bỏ Tứ vương ra."
"Cho nên, các ngươi muốn ta đứng ra gánh tội thay sao?" Lý Phù chất vấn: "Tại sao không phải là Nam Dương vương, các ngươi đã điều tra Nam Dương vương chưa?"
Giả Chu rơi vào trầm mặc, Lý Phù lại nói: "Nam Dương vương là Hoàng tử được bệ hạ yêu thương nhất, ta lại chỉ có thân phận là Trưởng tử. Nhưng xem xét giữa hai người bọn ta, nói đến người có hiềm nghi nhất, không phải nên là Nam Dương vương sao?"
Giả Chu ngẩng đầu nhìn hắn: "Đại vương, ngài là vị nhi tử đi theo bên cạnh bệ hạ lâu nhất, hẳn là biết rõ tính khí của bệ hạ a."
Lý Phù nắm chặt nắm đấm: "Cho nên, bệ hạ yêu thương Nam Dương vương, giao quyền cho Bành Thành vương, chỉ nhẫn tâm đối với Trưởng tử luôn liều mạng vì hắn như ta. Bây giờ xảy ra vụ án có liên quan đến Tề Sở, hắn thậm chí còn xem ta như con rơi mà vứt bỏ!"
"Đại vương..." Giả Chu còn muốn nói gì đó.
"Chuyện này không phải ta làm." Lý Phù ngắt lời nói: "Nhưng là do ai làm, ta nghĩ trong lòng bệ hạ đã biết rõ rồi đi.". 𝖳𝑟uyện chính ở + t𝑟umt𝑟uy 𝙚n.VN +
Giả Chu lần nữa rơi vào trầm mặc, một lúc sau, một nữ nhi béo tròn tầm ba, bốn tuổi chạy từ trong ra.
"A gia." Nàng nhỏ giọng bước nhẹ đến trước mặt Lý Phù: "Khi nào mới có thể chơi đây..." Nàng tội nghiệp kéo kéo tay hắn.
Trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy nữ nhi của mình, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống, hắn nhìn Giả Chu: "Ta còn có hài tử."
"Bệ hạ nói, hết thảy phủ Tương Đông Vương đều sẽ không có gì thay đổi, tước vị của Đại vương để cho Đích trưởng tử Lý Thiện kế thừa." Giả Chu lại nói: "Triều đình và Hoàng thất, cũng sẽ đối đãi tử tế với dòng dõi của Đại vương."
- --
- - Đình úy - Sở kinh --
Phụ tử đối diện với nhau, đối với lời chất vấn của Lý Phù, lúc này Sở hoàng liền xấu hổ dời tầm mắt sang nơi khác.
"Tề quốc từng bước lấn tới, vì Sở quốc này, vì vi phụ, đã không còn cách nào khác." Sở hoàng nhỏ giọng trả lời.
"Không còn cách nào khác?" Lý Phù nản lòng thoái chí cười khổ: "Ha...ha...ha..."
"Trẫm biết ngươi sẽ chịu oan ức..." Sở hoàng muốn giải thích.
"Không phải oan ức, mà là oan uổng." Lý Phù trừng mắt nhìn hắn nói: "Vốn dĩ không phải do ta làm."
Lời Lý Phù nói khiến Sở hoàng trở nên cứng đờ, với giọng điệu và thái độ oán giận của nhi tử mình, sự nghi ngờ nằm sâu trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện trở lại, nhưng đối với chuyện đã được quyết định rồi, hắn cũng không có ý muốn thay đổi, mặc dù biết rõ là oan uổng.
Nhìn thấy sự lãnh mạt vô tình trong mắt hắn, trong nháy mắt Lý Phù như hiểu ra gì đó, sau đó quỳ sát xuống nói: "Thần Lý Phù, có tội đền tội."
Nghe được Lý Phù đột nhiên lớn giọng nhận tội, cả sảnh đường rơi vào yên tĩnh, đến cả Sở hoàng lúc này cũng có chút do dự.
"Tất cả những chuyện này đều do thần làm." Lý Phù dập đầu nói: "Là thần đố kỵ với Bành Thành vương Lý Khang, vì vậy mới làm ra những chuyện này. Thần là Trưởng tử, đáng lý phải được lập thành Trữ quân, nhưng bởi vì sự tồn tại của Lý Khang, thần lại vô duyên với vị trí Đông Cung kia. Thậm chí, cả triều văn võ đều ủng hộ hắn, thần không cam lòng, vì vậy liền muốn vu oan hãm hại, loại trừ cản trở lớn nhất là hắn."
"Thần là Trưởng tử của người, nhưng lại chưa bao giờ có được sự coi trọng và thiên vị từ bệ hạ, thần hận bọn họ, vậy sao có thể cam tâm được đây?" Lý Phù khóc đỏ mắt nhìn về phía Sở hoàng.
Lời Lý Phù nói ra, cũng chính là những gì trước đó khi vào phủ Giả Chu đã nói, nhưng có một số lời, là trong lòng hắn thật sự nghĩ như vậy.
Hắn căm hận nhìn Sở hoàng, tuy rằng là Trưởng tử, nhưng hắn chưa bao giờ nhận được sự quan tâm từ chính phụ thân của mình, nhất là sau khi Sở hoàng có thêm dòng dõi, liền ngày càng lơ là Trưởng tử là hắn.
"Phụ thân, ta cũng là nhi tử của người a." Lý Phù quỳ bò hướng về phía trước, kéo xiêm y của Sở hoàng, tựa như hắn đang cố níu giữ chút hy vọng cuối cùng này của mình.
Thời khắc này, sắc mặt Sở hoàng có chút thay đổi, hắn cúi đầu nhìn Lý Phù, sau khi do dự một hồi, hắn vẫn tàn nhẫn đưa ra quyết định: "Ngươi là nhi tử của ta, thế như Vương tử phạm tội cũng như thứ dân."
Nghe thấy Sở hoàng nói như vậy, chút hy vọng trong lòng Lý Phù triệt để tiêu tan. Hắn buông hai tay ra, vô lực ngã trên mặt đất: "Tại sao,...tại sao chứ?"
Hắn nhìn người phụ thân vô tình trước mặt, lòng lặng yên: "Tại sao lại sinh ta ra đây?"
- --
- - Phủ Nam Dương Vương --
Nam Dương vương Lý Long ngồi ngay ngắn trên giường nhỏ trong thư phòng, sắc mặt có chút không tốt.
"Không phải đã nói, người ta muốn trừ khử là Lý Khang sao? Sao hiện tại lại biến thành Lý Phù rồi?" Lý Long chất vấn Quách Hồng Lân.
"Vương gia, bây giờ Bành Thành vương đang được lòng dân yêu thích, cho dù chuyện này có thật sự là do hắn gây ra, bệ hạ và các đại thần trên triều cũng sẽ không giao hắn ra." Quách Hồng Lân trả lời: "Mà sự tin tưởng của Tam công đối với Bành Thành vương chính là điều không dễ lây chuyển được."
"Nhưng Lý Phù không uy hiếp được ta." Lý Long nói: "Tất cả mọi người đều tin tưởng Lý Khang sẽ không làm ra chuyện như vậy, Lý Phù chắc chắn cũng sẽ tự biện minh. Như vậy đến cuối cùng, chẳng phải sẽ biết là do ta làm hay sao?"
"Triều thần tin tưởng Bành Thành vương, nhưng bệ hạ thì chưa hẳn." Quách Hồng Lân nhắc nhở: "Triều thần càng ủng hộ hắn, lòng nghi ngờ của bệ hạ sẽ càng nặng."
"Bệ hạ kiêng kỵ, chứ không phải không tin." Rốt cuộc Lý Long cũng thông minh nói ra một câu: "Ngoại trừ Lý Phù, bệ hạ cũng chỉ có thể nghĩ đến ta, vậy ta..."
"Quá lắm bệ hạ cũng chỉ trách phạt ngài mà thôi." Quách Hồng Lân lại nói: "Bởi vì tin tức Lý Phù được đưa vào Đình Úy đã giải thích rõ quyết tâm của bệ hạ rồi."
"Phí hết tâm tư lại phải chịu một trận trách phạt, đây chính là kế hoạch của ngươi sao?" Lý Long nhìn hắn, có chút không vừa lòng.
"Mất đi một đối thủ cạnh tranh, cũng khiến vị Hoàng tử được lòng dân chúng nhất lại lần nữa rơi vào lòng nghi kỵ của bệ hạ, mà Vương gia chỉ chịu một trận trách phạt mà thôi, chẳng lẽ không phải tốt nhất rồi sao?" Quách Hồng Lân nói.
"Vốn dĩ ta chưa từng để Lý Phù vào trong mắt." Lý Long nhíu mày nói: "Hắn chỉ là một thứ tử do tiện tỳ sinh ra mà thôi."
"Chính thê của bệ hạ chỉ có Hoàng hậu, bệ hạ lại không có đích tử, mà Tương Đông vương lại là Trưởng tử." Quách Hồng Lân nói: "Cho dù xuất thân của hắn có kém đến đâu thì cũng là vị Hoàng tử có tư cách kế thừa cao nhất, hơn nữa còn là Hoàng huynh của người."
Lý Long im lặng, hắn lại tiếp tục: "Người muốn làm việc lớn, sao lại có thể khinh địch đây?"
"Cái ghế kia chỉ có một, nhưng người có thể ngồi vào nó lại không chỉ một người." Hắn nói rằng: "Vương gia phải tính hết tất cả những người có khả năng vào, như vậy mới không có sơ hở nào."
"Tất cả những người có khả năng?" Lý Long ngẩng đầu hỏi.
"Tương Đông vương, Bành Thành vương, Cánh Lăng vương, thậm chí còn có...Bình Dương công chúa." Quách Hồng Lân nhắc nhở.
"Bình Dương..." Lý Long ngẩn người.
"Tuy Bình Dương công chúa là nữ tử, nhưng cũng có dã tâm không nhỏ. Huống chi nàng còn được nuôi dưỡng dưới gối của Hoàng hậu, là công chúa đích xuất, có toàn bộ sự ủng hộ bên ngoại." Quách Hồng Lân giải thích tiếp: "Ngồi im hưởng lợi, muốn làm việc lớn, phải bao quát hết tất cả, như vậy mới có thể từng bước chiến thắng."
Rốt cục Lý Long cũng nghe hiểu ý của hắn: "Ta đã hiểu, nhưng loại chuyện tự chủ trương giống như thế này, lần sau không được làm nữa."
"Vâng." Quách Hồng Lân chấp tay nói.
Thùng thùng! --
"Khởi bẩm Vương gia, bệ hạ truyền kiệu."
Lý Long bên trong thư phòng liền hoảng sợ: "Nhanh như vậy sao?"
"Trước khi Lý Phù tiến vào Đình Úy, Hoạn quan trong cung đã đi một chuyến đến phủ Tương Đông Vương. Nhi tử ruột thịt của bệ hạ, bất quá cũng chỉ có như vậy mà thôi." Quách Hồng Lân nói với Lý Long.
"Ta nên làm gì bây giờ?" Lý Long hỏi.
"Khóc." Quách Hồng Lân trả lời: "Thừa nhận chuyện ám sát với bệ hạ, còn chuyện truyền tin tức kia, cho dù có như thế nào cũng không được nhận. Nay nhân chứng đã chết, những vết tích kia cũng không thể thấy được nữa."
"Cái gì?" Lý Long trừng mắt hỏi.
"Thừa nhận ám sát không đồng nghĩa với việc thừa nhận vu oan, Vương gia phải thể hiện cái tất cả sự ngu xuẩn của bản thân ra cho bệ hạ xem." Quách Hồng Lân lại nói.
Thấy Lý Long trừng mắt như không hiểu, hắn liền hỏi: "Vương gia cảm thấy, vì sao bệ hạ lại yêu thương ngài như vậy đây?"
"Tất nhiên là do mẫu thân của ta chính là phi tử mà bệ hạ yêu thích nhất." Lý Long không chút do dự mà nói.
"Đây chỉ là một lý do." Quách Hồng Lân lại nói: "Bệ hạ yêu thương là do hắn vốn cho rằng, ngài không tạo ra sự uy hiếp đến quyền lực của hắn."
"Nhưng thủ đoạn như vậy..." Lý Long có chút do dự.
"Trong mắt Hoàng đế, những thủ đoạn này chỉ là trò mèo mà thôi." Quách Hồng Lân ngắt lời nói: "Thứ chân chính có thể uy hiếp đến quyền lực của Hoàng đế, chính là loại người giống Bành Thành vương kia, dùng nhân nghĩa để đổi lấy lòng dân, được ngàn người kính trọng, đây đối với Hoàng đế mà nói chính là một thanh kiếm chỉa thẳng vào đầu. Mặc dù hắn không có lòng mưu phản, nhưng hắn lại có năng lực tạo phản, đây mới là sự e ngại lớn nhất của Hoàng đế, đồng thời cũng chính là một cái tội."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người chờ mong tình tiết nhanh nhanh một chút, vậy thì kiên trì đợi thêm vài chương nữa đi!!!
***HẾT***