• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đây là lần đầu tiên Tiêu hiệu úy chơi kích cầu a." Kỳ Ngọc đứng sau Lý Cẩn đang hết sức bất ngờ mà nói.

"Lục lang thấy sao?" Lý Cẩn nhìn Lý Tuyên ở bên cạnh một chút.

"Lý Tuyên không hiểu chuyện võ, không phân được cao thấp, nhưng có thể nhìn ra được sự quyết tâm trên người của Tiêu hiệu úy." Lý Tuyên trả lời: "Thế nhân đều sợ chết, nhưng cái chết lại không buông tha cho bất kỳ ai. Người có quyền chức càng cao, thường đều sẽ tự xây tường che kín con đường phía trước, chỉ để những thứ có lợi cho mình tiến vào, bởi vì như vậy, nên nếu bọn họ có thất bại, cũng còn phía sau để lùi về."

"Mà vị Quách hiệu úy ở biên cảnh này, đáng lý cũng nên có gì đó nổi bật mới phải." Lý Cẩn nhìn tình hình trên sân, nhưng đồng thời cũng quan sát Lý Tuyên.

"A tỷ thấy cái gì sao?" Sắc mặt Lý Tuyên bình tĩnh, hỏi.

"Vừa rồi lúc tranh chấp, Diên Bình hầu đón bóng quá mạnh khiến Bành Thành vương té ngựa, nhưng lại giống như..." Lý Cẩn cố ý kéo dài lời nói: "Đã được sắp xếp từ trước."

"Tranh chấp trên sân, xưa nay vốn không thể để người rơi xuống sân." Lý Tuyên nghiêng đầu đối diện với Lý Cẩn.

Ngay lúc Tiêu Hoài Ngọc sắp đoạt được bóng trước, Diên Bình hầu bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn, cũng bỏ đi vẻ tự mãn của mình, rất nhanh liền đuổi theo kịp.

Tùng tùng tùng! --

Đến vòng thứ ba, bởi vì mỗi lần tranh bóng trước đó bọn họ đều kéo dài rất lâu, lại rất kịch liệt, vì vậy đến vòng thứ ba này ai nấy cũng đều có chút kiệt sức.

Mộ Dung Lam lợi dụng ưu thế nhanh nhạy của mình, liền tiến lên đoạt được bóng trước, sau đó bắt đầu tấn công: "Tiêu hiệu úy!"

Nàng cúi người dùng sức, quả bóng cũng theo hướng mà bay lên, nhưng phương hướng bay đến lại là hướng sân của đối thủ.

Tình huống khẩn cấp bỗng nhiên xuất hiện, khiến Quách Hồng Lân chưa kịp trở tay, Tiêu Hoài Ngọc và Diên Bình hầu thấy thế liền thúc ngựa chạy về phía quả bóng.

Diên Bình hầu có ưu thế về thể lực và sức mạnh, thế nhưng tựa như lại yếu thế trước Tiêu Hoài Ngọc.

Hắn phóng ngựa đuổi theo, càng lúc càng hung ác, nhìn Tiêu Hoài Ngọc cũng không biết mệt mỏi chạy ở phía trước: "Tên tiểu tử này, sao càng đánh ngươi lại càng không biết mệt đây!"

Theo hướng bóng bay đi, Tiêu Hoài Ngọc thả người nhảy lên một cái, chân thuận giẫm lên yên ngựa bay lên, ngăn bóng lại, sau đó lại nắm chặt dây cương đổi hướng, con ngựa mạnh mẽ giơ cao hai chân trước lên, mà nàng dường như cũng không có ý định chuyền bóng, ngược lại thảy bóng lên cao, sau đó dùng sức đá ra một cước.

Cách xa tới mấy chục bước, thế nhưng quả bóng kia giống như có mắt, ngay ngắn bay thẳng qua cầu môn, sau đó còn đâm thẳng vào khiến tấm ván gỗ phía sau bị vỡ ra.

Chỉ một tiếng va chạm, lạch cạch -- tấm ván gỗ liền tức ra vài miếng. Tiêu Hoài Ngọc ngồi trên lưng ngựa, nắm dây cương nhìn về phương hướng bóng bay lúc nãy.

Bang! -- Âm thanh chuông trống vang lên, thời gian tỷ thí vừa lúc kết thúc.

Tề Sở so tài với Yến Sở, có vẻ càng kém hơn một bậc, Yến Sở thắng: "Hay!" Hết thảy người Sở có mặt ở đó đều vui vẻ tung hô.



"Trận kích cầu hôm nay quả thật rất hay!" Các lão thần Sở quốc liên tục vuốt râu nói.

Mà khuôn mặt của Sở hoàng lúc này đã cười đến ngậm miệng lại cũng không được, đối với đề cử của Trần Văn Thái là Tiêu Hoài Ngọc cũng càng thêm hài lòng: "Tướng sĩ dưới trướng Đại tướng quân ai ai cũng đều kiệt xuất a, lần này có thể thở một hơi thật lớn ở trước mặt Tề Yến rồi đây."

Trần Văn Thái ngồi ở hàng đầu dành cho võ tướng, hắn tới gần ngự tọa nói: "Đây đều là do bệ hạ có cách trị quốc."

"Công chúa, Tiêu hiệu úy vậy mà lại có thể thắng Diên Bình hầu của Tề quốc a." Kỳ Ngọc thở dài nói.

Việc Tiêu Hoài Ngọc có thể thắng đối với Lý Cẩn mà nói, nàng cũng có chút bất ngờ: "Xem ra, là ta đã đánh giá thấp hắn."

"Công chúa của Yến quốc cũng không kém cạnh." Lý Tuyên chậm rãi lên tiếng: "Nếu không có vị công chúa này, e là thắng thua còn chưa biết được."

"Lục lang tựa hồ rất hài lòng với vị công chúa này." Lý Cẩn nói.

"Quả nhiên, người ta thường chỉ chú ý tới kết quả mà bỏ quên toàn bộ quá trình đã căng thẳng như thế nào, nhưng nếu không có quá trình này, vậy thì làm sao có kết quả đây." Lý Tuyên nói tiếp: "Có thể dùng thân phận nữ tử mà cạnh tranh ngang hàng với nam tử, chuyện này vốn đã rất nổi bật, chỉ cho chuyện này thôi cũng đã đủ thắng ngàn người rồi đi."

"Một câu này cũng rất hay." Lý Cẩn nhìn Tiêu Hoài Ngọc đang ở cạnh Mộ Dung Lam dưới sân: "Thế gian này không thiếu nam tử kỳ tài, nhưng lại có ai lại chịu được mười ngàn mưa sa đây."

Diên Bình hầu tỷ thí thua, tuy có chút xấu hổ, nhưng cũng tâm phục khẩu phục. Hắn mình đầy mồ hôi cưỡi ngựa tới gần Tiêu Hoài Ngọc: "Ngày thường ở Sở quốc, ta vốn cho rằng không thể tìm được đối thủ, nhưng bây giờ ta mới hiểu, chỉ bởi vì ta là người trong tôn thất, vì vậy mà bọn họ mới không dám dùng hết sức mình. Hôm nay được chơi một trận như thế này, cực kỳ thoải mái, thật sự hài lòng."

"Nói về sức mạnh và kỹ thuật cưỡi ngựa, ta đây không bằng Diên Bình hầu người." Tiêu Hoài Ngọc nói: "Chỉ là Diên Bình hầu dường như không quen phối hợp đồng đội."

Bởi vì hắn là người trong tôn thất, khinh thường những người tầm thường, bao gồm cả tướng sĩ trong quân doanh, mà hơn nữa, hắn cũng chỉ thích làm kỵ binh, một mình tác chiến.

"Thua chính là thua." Diên Bình hầu phất tay nói, sau đó thúc ngựa rời đi: "Hi vọng lần sau còn có cơ hội tái chiến."

"Nhất định." Tiêu Hoài Ngọc trả lời.

Sau khi Diên Bình hầu rời đi, Mộ Dung Lam liền cưỡi ngựa đi tới trước mặt Tiêu Hoài Ngọc: "Quả nhiên, ta không nhìn lầm ngươi."

"Mộ Dung tướng quân." Tiêu Hoài Ngọc chấp tay hành lễ.

"Mầm móng tốt như vậy, lại không thể hi sinh vì Yến quốc, thật sự đáng tiếc." Mộ Dung Lam tiếc nuối nói: "Từ trước đến nay Yến quốc luôn trọng dụng người tài, đặc biệt là võ tướng."

"Hoài Ngọc chỉ là một trong số các tướng sĩ mạnh mẽ ngoài kia, Yến quốc trọng võ, tất nhiên cũng không thiếu võ tướng." Nàng trả lời.

Mộ Dung Lam cười cười: "Không có quốc nào lại chê tướng tài nhiều, nhưng triều đình Sở quốc lấy văn thần làm đầu, không thích hợp để võ tướng phát triển tài năng, đặc biệt là người giống như Tiêu hiệu úy vậy, không có gia cảnh chống lưng."

"Đến cả triều đình Sở quốc mà Tướng quân cũng biết sao?" Tiêu Hoài Ngọc giật mình nhìn Mộ Dung Lam nói.

"Trên thiên hạ này có ai mà không biết chứ." Mộ Dung Lam nói.

Tiêu Hoài Ngọc cũng không tiếp tục đáp lời, bởi vì nàng cảm nhận được đang có một đôi mắt ác liệt nhìn chằm chằm phía này ở bên ngoài sân.

Sau khi được tung hô xong, Mộ Dung Lam và Tiêu Hoài Ngọc song song đi đến trước ngự tiền.

"Hai ngươi muốn được ban thưởng thứ gì?" Sở hoàng hài lòng hỏi.

"Mong muốn của ta chính là, chỉ cần Tiêu hiệu úy mong muốn thứ gì, bệ hạ đều sẽ đáp ứng mong muốn của hắn." Mộ Dung Lam nói.

"Thần chỉ là thay Bành Thành vương ra tỷ thí, không dám cầu mong thứ gì." Tiêu Hoài Ngọc cũng từ chối nói.

"Nếu công chúa đã nói như vậy, vậy thì Tiêu khanh cũng đừng từ chối nữa." Sở hoàng nhìn Tiêu Hoài Ngọc, trong mắt đều là sự yêu thích.

Tiêu Hoài Ngọc lúc này liền quỳ xuống: "Bệ hạ, thần muốn hồi hương thăm người thân."

Vừa lúc, tình huống người nhà của nàng đã được hắn cho người điều trả kỹ càng, phụ mẫu đều khỏe mạnh. Vì vậy ở trước mặt chúng quân thần, hắn dõng dạc lên tiếng: "Được, trẫm đáp ứng cho ngươi rời kinh ba ngày, trở về thăm phụ mẫu đi."



"Tạ bệ hạ." Nghĩ đến ngày sớm có thể gặp lại được muội muội, Tiêu Hoài Ngọc kích động đến liên tục dập đầu.

Sau đó Sở hoàng ban thưởng riêng cho nàng và Mộ Dung Lam, cả Quách Hồng Lân và Diên Bình hầu, mà người đã bị thương trước đó là Lý Khang lại không có bất kỳ thứ gì.

Khi Mộ Dung Lam phát hiện, liền xin Sở hoàng ban thưởng cho Lý Khang: "Bệ hạ, trước khi Tiêu hiệu úy lên sân, vẫn là Bành Thành vương phối hợp với thần."

Nghe hiểu ý của nàng, vốn đang vui vẻ, Sở hoàng cũng không keo kiệt nữa, phất phất tay: "Xém chút trẫm đã quên."

Diên Bình hầu vốn không thích Lý Khang, hắn thấy nàng mở lời như vậy, liền trở về chỗ ngồi buông lời trào phúng: "Bành Thành vương là muội phu của Cao Đô công chúa, mà chuyện hôm nay công chúa làm ra đã có chút vượt qua quy củ, lẽ nào...công chúa thích Bành Thành vương sao? Nhưng hình như ta nhớ, Đại công chúa của Yến quốc sớm đã là người có gia thất."

Hắn nói như vậy, Mộ Dung Lam cũng không tức giận, ngược lại nhìn hắn cười: "Không ngờ Diên Bình hầu lại quan tâm như vậy, Mộ Dung Lam ta thật vừa vui vừa sợ đây."

Diên Bình hầu rơi vào lúng túng, lúc này liền lạnh mặt: "Ai quan tâm ngươi!"

"Đến cả gia thất của ta như thế nào ngươi cũng đều biết rõ, vậy chẳng lẽ còn không phải quan tâm sao?" Mộ Dung Lam tiếp tục nói.

Diên Bình hầu trước nay cao ngạo cũng phải nghẹn lời: "Ngươi! Mụ điên! Đúng là không nói lý."

Mộ Dung Lam thu hồi phong thái tươi cười lại: "Ta đây từ trước đến nay dám làm dám chịu, không giống một số người, vì tranh thắng thua mà không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, đê tiện, vô liêm sỉ."

"Há, thì ra ngươi vẫn là vì Bành Thành vương a." Diên Bình hầu dường như nghe hiểu gì đó: "Xem ra, hắn rất quan trọng với ngươi, không đơn giản chỉ là muội phu như vậy."

"Phải,..." Mộ Dung Lam như chém đinh chặt sắt mà trả lời: "Cũng không ngại nói với ngươi, đúng là Bành Thành vương rất quan trọng với ta. Mà ta lại cực kỳ chán ghét những kẻ thích đâm sau lưng người khác, nếu như ngươi lại nảy ra ý đồ không tốt, Thiết kỵ Yến quốc nhất định sẽ đạp phá nơi ngươi trấn thủ ở Bắc cảnh, tình cảnh Tề quốc hiện giờ như thế nào, chúng ta đều biết rõ."

Diên Bình hầu nghe xong liền giật mình, tuy kích động, nhưng hắn cũng biết rõ tình cảnh hiện tại, vì vậy cũng cố nhịn xuống: "Chờ đi."

Con cháu tôn thất ngồi ở một bên khác, sau khi Tiêu Hoài Ngọc được ban thưởng xong liền trở về bên cạnh Lý Cẩn, nghe nàng nhắc nhở: "Muốn làm Tướng quân, ngươi vẫn còn thiếu nhiều thứ."

Lời Lý Cẩn nói khiến nàng nhớ tới lời nhắc nhở của Lâm Nghi công chúa trước đó: "Tầm nhìn xa, chính là thứ năng lực quan trọng nhất."

Lý Cẩn liếc mắt nhìn nàng, nghi ngờ nói: "Xem ra, còn có người khác dạy ngươi."

"Không phải, là lần trước khi đưa Lâm Nghi công chúa về Tề quốc, nàng cũng đã nói với ta như vậy." Tiêu Hoài Ngọc giải thích.

Nghe tới Lâm Nghi công chúa, Lý Cẩn liền nhíu mày: "Ngươi nhớ thật là rõ a, đáng tiếc là nàng lôi kéo ngươi không được, ngược lại còn ra sức dạy dỗ ngươi."

"Rõ ràng a tỷ vô cùng tán thưởng Tiêu hiệu úy." Lý Tuyên ở một bên đột nhiên mở miệng nói: "Nhưng sao gặp mặt rồi, lại bỗng nhiên đổi giọng vậy?"

"Trên thiên hạ này không thiếu nam tử dũng mãnh, tuy Sở quốc trọng văn, nhưng cũng chưa từng xem nhẹ võ." Lý Cẩn nói: "Kết quả của trận kích cầu kia như vậy, đủ để ngươi đáng giá kiêu ngạo rồi sao?"

"Nhưng người kia, dù sao cũng là Diên Bình hầu của Tề quốc đó a." Lý Tuyên nói.

"Xem ra, Lục lang rất bất ngờ với kết quả này." Lý Cẩn lại nói.

"Cái ta bất ngờ cũng không phải là kết quả thắng trận, mà là khí thế trên người của Tiêu hiệu úy, có thể lấn át được những người khác đây." Lý Tuyên thâm thúy nhìn Tiêu Hoài Ngọc nói.

Tiêu Hoài Ngọc bị ánh mắt như vậy nhìn tới liền có chút giật mình, một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng lại thâm sau như vậy.

Lý Tuyên cảm nhận được biến hóa của nàng, thế là nhét một quyển sách trúc tiện tay mang theo vào trong người nàng: "Tiêu hiệu úy không cần bất ngờ."

"Hoàng tử hối lộ võ tướng, chính là tội mưu nghịch." Lý Cẩn cầm chén rượu lên nói.

"Là một quyển binh thư mà ta cho rằng thích hợp với Tiêu hiệu úy mà thôi, Lý Tuyên cũng không cướp người với a tỷ, hà tất gì a tỷ phải sốt sắng như vậy đây." Lý Tuyên híp mắt nói.

Lý Cẩn để chén rượu xuống, không vui nói: "Nói bậy bạ gì đó!"



- --

Giữa mùa hạ năm Thái Khang thứ tư, Tề Sở Yến ký minh ước mười năm, tam quốc ngừng chiến.

- - Chương Hoa cung --

Hôm nay Tiêu Hoài Ngọc đến Chương Hoa cung không có mặc giáp trên người, mà lại mặc một thân y phục màu đen, bên hông có treo phối sức bằng với cấp bậc chức quan của mình.

"Công chúa thức chưa?" Tiêu Hoài Ngọc bước vào trong cung, nhìn Kỳ Ngọc đang trong đình viện hỏi.

"Lúc này trời còn chưa sáng hẳn." Kỳ Ngọc nhìn y phục trên người Tiêu Hoài Ngọc: "Tiêu hiệu úy muốn đi rồi sao?"

"Cửa thành đã mở, bệ hạ lại chỉ cho ta ba ngày." Tiêu Hoài Ngọc nói.

"Canh giờ này, công chúa còn chưa thức đây." Kỳ Ngọc trả lời, bởi vì sắc trời lúc này, vẫn còn mờ mịt tăm tối.

"Được rồi." Nàng cũng không chấp nhất phải gặp được Bình Dương công chúa: "Nhờ Cung nội nhân chuyển lời giúp ta, đa tạ những lời chỉ điểm của công chúa."

"Ngươi dự định trở về như thế nào?" Ngay khi Tiêu Hoài Ngọc vừa xoay người rời đi, cửa điện lập tức mở ra, Lý Cẩn cùng lúc lên tiếng.

Kỳ Ngọc liền nhấc đèn lòng đến một chỗ vồm ở bên cạnh đình viện mà vẫy vẫy tay, sau đó liền có một tên lính dẫn theo một con ngựa trắng chậm rãi tới gần.

"Con ngựa này tên là Thanh Thông, một ngày có thể chạy được trăm dặm, coi như để tạ lễ Tiêu hiệu úy trong khoảng thời gian này." Lý Cẩn nói.

Tiêu Hoài Ngọc đứng dưới bậc thang, ngước đầu nhìn Lý Cẩn đang đứng phía trên hứng gió.

"Còn không mau tạ ân a." Kỳ Ngọc nhắc nhở nàng.

Tiêu Hoài Ngọc sờ sờ cổ con ngựa, thân thể to lớn, tính cách cũng tướng đối dịu ngoan, nhìn qua liền biết là ngựa tốt. Mà nàng lại đang sốt ruột về nhà, đúng là cần ngựa tốt như vậy, vì vậy lần này nàng cũng không từ chối.

"Hoài Ngọc, tạ ơn công chúa." Nàng đứng dưới bậc thang, chắp tay nói với Lý Cẩn đang đứng phía trên.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Mộ Dung Lam là người dám yêu dám hận a.

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK