• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- - Tề quốc - thành Kiến Khang --

Tống Thanh Dao được tướng sĩ Tề quốc bảo vệ an toàn trở về kinh đô Kiến Khang.

Đối với kết quả đi sứ lần này, Tề đế cực kỳ không vừa ý. Tống Thanh Dao vừa trở về liền đối diện với sắc mặt của hắn, phía trên đại điện cũng có trưởng Hoàng tử Vĩnh Gia vương Tống Thụy, cùng với Đại tư mã là Hầu Nghị và Thượng thư lệnh Âu Dương Tịnh.

"Lâm Nghi đi sứ thất bại, thỉnh bệ hạ trách phạt." Tống Thanh Dao quỳ trong đại điện, thỉnh tội với Tề đế.

Tề đế tuy yêu thương nàng, nhưng cũng không thể so bằng quyền lực và giang sơn xã tắc. Vì vậy, đối với kết quả lần này, hắn quả thực cực kỳ không vừa lòng.

"Là ngươi muốn khiến lòng quân của Sở quốc tan rã, vì vậy Tề quốc mới ngừng chiến. Bây giờ không chỉ không thể bắt được người để báo thù cho đệ đệ của ngươi, trái lại còn khiến Yến Sở kết thông gia." Tề đế một mặt bình tĩnh, giọng điệu không thích nói.

"Tam nương, những kế sách này đều là do ngươi hiến cho bệ hạ, bệ hạ lại tín nhiệm ngươi như vậy, còn để ngươi đi sứ thay cho Thái thường. Tề quốc là đế quốc lớn, vậy mà đến cả hung thủ sát hại Cửu lang ngươi cũng không thể bắt về." Bởi vì lúc trước Tống Thanh Dao trợ giúp Lỗi Dương vương Tống Củng, vì vậy Tống Thụy liền nhân lúc nàng đi sứ thất bại mà bỏ đá xuống giếng: "Ngươi làm như vậy, sau này Tề quốc làm sau đứng trong Cửu Châu đây?"

Tống Thanh Dao đã đoán được kết quả và cục diện như vậy, nàng cũng không giải thích cho chính mình quá nhiều, chỉ cúi đầu bái lạy nói: "Lâm Nghi, cam nguyện chịu phạt."

"Bệ hạ." Hầu Nghị cầm bảng ngọc trên tay, đứng dậy: "Lần này công chúa đi sứ đã bị ám sát hai lần, hiển nhiên là do Sở quốc gây ra. Phái người ra tay ám sát đã cho thấy Sở quốc không có ý muốn đàm luận, cho dù công chúa không vào Sở, Tề Sở cũng sẽ không thể lại ngừng chiến. Huống hồ Sở quốc còn có ý định kết thông gia với Yến quốc, chuyện này chính là lời nhắc nhở cho Tề quốc ta, Yến Sở nhất định có ý kháng Tề."

Hầu Nghị chính là đích trưởng của mẫu tộc Tề đế, cũng là nhi tử duy nhất trong tộc, xuất thân hiển hách, lại có chiến công bình loạn, còn trẻ đã giữ chức vụ Đại tư mã trong Tam công.

"Cho dù có là như thế nào, việc Cửu Lang lần này là do Lâm Nghi bày mưu tính kế." Tống Thụy tiếp tục nói: "Cửu lang là Hoàng tử của Tề quốc ta, cho dù tên binh sĩ kia có mười cái mạng cũng không thể chém. Tề quốc ta rõ ràng là đế quốc thắng trận, nhưng lại luôn ẩn nhẫn và thoái nhượng. Bây giờ không chỉ không thể báo thù, trái lại còn để Tề quốc rơi vào thế bí, Đại tư mã lại vì vậy mà cầu xin, đến tột cùng là vì chuyện công, hay là chuyện riêng đây?"

Hầu Nghị cau mày: "Vĩnh Gia vương, ta thân là Đại tư mã của Tề quốc, lời nói ra tất nhiên là cân nhắc cho Tề quốc. Việc đã đến nước này, Tề quốc lại còn muốn nội đấu, như vậy sẽ chỉ để Yến Sở hưởng lợi mà thôi."

"Yến Sở nay đã là đồng minh, đều bởi vì nàng ta mà Tề quốc đã bỏ đi cơ hội tốt nhất." Tống Thụy lại nói: "Thưởng phạt không thể công bằng minh bạch, vậy sau này còn có gì để bách tính tín nhiệm đây?"

Hầu Nghị còn muốn phản bác, Tề đế liền thiếu kiên nhẫn mở miệng: "Được rồi."

"Bệ hạ." Mọi người gập người hướng về phía Tề đế.

Tề đế ngồi trên ngự tọa, tay đỡ trán: "Sở quốc khinh người quá đáng, trẫm tuyệt không cho phép."

"Nhưng việc này là do chủ trương của Lâm Nghi." Hắn lại nói.

"Bệ hạ." Hầu Nghị lại mở miệng lần nữa: "Trước khi công chúa được đi sứ, đã từng nói về việc của Yến quốc..."

"Đại tư mã." Tề đế mở miệng đánh gãy lời của Hầu Nghị.

Giữa hai quốc Tề Yến, quân chủ của cả hai nước khi đó là Thái tử đã từng xảy ra hiềm khích, cho nên đối với việc đánh chiếm Yến quốc, Tề đế luôn xem như chuyện bình thường. Vì vậy, lúc trước khi Tống Thanh Dao dâng tấu yêu cầu muốn kết đồng minh cùng Yến Sở, Tề đế cũng chỉ đồng ý một trong hai quốc.

Mà nguyên nhân dẫn đến việc đi sứ thất bại lần này, cho dù có cả Tề quốc đứng ra cũng không thể ngăn việc Yến Sở kết thành đồng minh.

"Sự khoan dung của trẫm cũng có hạn." Tề đế nói: "Binh mã Tề quốc cường tráng mạnh mẽ, cho dù Yến Sở có kết thành đồng minh thì có làm sao?"

"Không phải ngươi nói, Sở quốc bây giờ giống như lòng trứng hay sao?" Tề đế lại hỏi Tống Thanh Dao.

"Phải." Nàng trả lời: "Khi Lâm Nghi vừa vào Sở quốc liền gặp phải một đám sơn phỉ, bọn họ đều là những bách tính lưu vọng của Sở quốc, ngoài ra còn có những kẻ đào ngũ, bởi vì nạn đói mà lầm than."

"Nếu thật sự là như vậy, thì có gì phải sợ đây..." Tề đế nói.

"Bệ hạ..." Thấy hắn khinh địch, Tống Thanh Dao muốn ngẩng đầu nhắc nhở.

"Được rồi." Tề đế đứng lên nói: "Chuyện hôm nay, ngươi không chỉ chịu phạt, mà chuyện có liên quan đến chiến sự, ngươi không cần phải tham gia vào nữa, cứ đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm của mình đi."

Chỉ là một lần thất bại, cũng chỉ trong một ngày, Tề đế giống như đã mất đi sự tin tưởng vào nàng.

Là nữ tử, cho dù có thông tuệ tới đâu, chỉ cần làm ra quyết định sai lầm một lần thì đều sẽ bị người đời nghi ngờ, trăm lần công lao cũng không bằng một lần thất sách.

"Vâng." Từ lúc thất bại trên đại điện Sở quốc, Tống Thanh Dao nàng đã đoán được kết cục như vầy, vì vậy, nàng cũng không cần thiết phải giải thích cho bản thân nữa.

Nhưng Hầu Nghị lại không cách nào nhìn nàng chịu oan ức được: "Bệ hạ, công chúa vì Tề quốc mà dốc lòng, mạo hiểm đi sứ, như vậy có chỗ nào sai chứ?"

Đối với kết quả thất bại, Tề đế sớm đã mất kiên nhẫn, hắn cau mày nhìn về phía Hầu Nghị.

"Bệ hạ." Ngay lúc Tề đế sắp nổi giận thì Tống Thanh Dao liền mở miệng: "Lâm Nghi nhận tội, sai chính là sai. Cũng xin Đại tư mã đừng biện giải cho Lâm Nghi nữa."

Như vậy liền khiến lửa giận trong lòng Tề đế lắng lại, mà Tống Thanh Dao nàng cũng tạm thời bị tước quyền tham chính.

Từ đại điện đi ra, Hầu Nghị liên tục theo sau nàng: "Công chúa."

Tống Thanh Dao dừng bước, xoay người lại: "Đại tư mã có chuyện gì?"

Hắn hoang mang hoảng loạn dừng gót chân lại: "Nghe nói, lúc ở Sở quốc...công chúa đã bị thương sao?"

"Ta không có bị thương." Nàng trả lời.

Hầu Nghị cúi đầu: "Lần thất bại này là do Tề quốc, không phải do công chúa. Chỉ tiếc...ta không thể làm gì thay cho công chúa người."

Hầu Nghị tuy là Đại tư mã của Tề quốc, cũng là một trong ba người nắm giữ vị trí Tam công. Mang danh xưng là Tể tướng, nhưng quyền lực đều đang từ từ rơi vào trong tay của Thượng thư, do Lục Tào chia cắt.

"Đại tư mã phái người đến tiếp ứng, Lâm Nghĩ đã vô cùng cảm kích rồi." Nàng trả lời.

"Thanh Dao..."

"Đại tư mã." Tống Thanh Dao nhanh chóng đánh gãy lời hắn: "Đại tư tã đã trở thành Tể tướng, xin hãy chú ý thân phận."

Đối mặt với sự khước từ của nàng, lòng hắn vẫn như cũ: "Ta vẫn sẽ chờ ngươi, cho dù là mười năm...hay hai mươi năm."

Nàng không có trả lời, chỉ là tự mình rời khỏi.

- - Kiến Khang - Phương Sơn --

Không bao lâu sau khi tin đồn là tinh mệnh chuyển thế được truyền ra, Tống Thanh Dao bị đưa tới động Huyền Quan ở Phương Sơn tập luyện. Sau khi trưởng thành được phong thành Lâm Nghi công chúa, nhưng vẫn sống ở Phương Sơn.

Đêm đó, Tống Thanh Dao đứng bên trên quan sát toàn bộ thành Kiến Khang, sau đó lại ngẩng lên trời cao đầy sao.

"Sư tỷ, ngươi nói tinh mệnh thật sự nằm ở Sở quốc, nhưng ta lại không cách nào xác định được người đó là ai." Nàng nhìn về phía Sở quốc ở biên cảnh phía tây Tề quốc, lại nhìn lên ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm.

"Tinh mệnh thật sự không dễ dò xét a." Nữ quan đứng sau nàng trả lời.

Thân nữ quan mặc y phục hạt vàng, ngồi phía tảng đá lớn bên dưới: "Mọi việc cũng không thể nào đoán trước được." Nàng ta lại nói.

"Là Bành Thành vương Lý Khang của Sở quốc? Hay tinh chủ thật sự là người khác đây? Bình Dương công chúa Lý Cẩn kia, ta thấy rõ hai chữ 'sát phạt' trong mắt của nàng, điều này thấy rõ, chiến tranh sẽ không thể ngừng được." Tống Thanh Dao nói: "Có lẽ...đây là số mệnh của cả ba quốc, dần dần cũng đã tích tụ dục vọng và dã tâm, hai chữ 'hòa bình' vĩnh viễn không duy trì được."

"Thanh Dao, ngươi mang tạp niệm quá nhiều." Nữ quan nhắc nhở.

"Có lẽ vậy..." Tống Thanh Dao cũng không phủ nhận: "Ta là công chúa của Tề quốc, được thần dân cung dưỡng. Ta không cô độc như sư tỷ, trong lòng không thể không suy nghĩ bất cứ chuyện gì mà chỉ chú tâm một lòng tu luyện. Tề quốc là quốc của ta, cũng là nhà của ta. Ta không thể trơ mắt nhìn quốc của mình rơi vào thế vạn kiếp bất phục, cũng không thể nhìn thần dân của ta chịu cảnh cực khổ."

"Quốc? Nhà?" Nữ quan nở nụ cười: "Ai mà không có quốc, ai mà không có nhà đây? Hiện nay Tề muốn diệt Sở, nếu như Sở vong, vậy nhà của người Sở thì tính sao?"

Tống Thanh Dao nghe xong liền thở dài một hơi: "Ta không có cách nào ngăn cản được tư dục của người khác, bởi vì ta cũng có. Ta không cách nào không bận tâm đến người trong thiên hạ, ta có khả năng làm, nhưng cũng chỉ có thể vì chính con dân của Tề quốc."

"Nhưng bọn họ cũng sẽ không nhớ tới công lao của ngươi." Nữ quan lại nói: "Thậm chí, trên sử sách cũng chỉ ghi đến hai chữ 'Lâm Nghi' mà thôi, đến tên cũng không ai biết đến."

"Ta không cần ai nhớ tới." Nàng trả lời: "Đây là chuyện mà ta cam tâm tình nguyện làm, không thẹn với quốc, không thẹn với dân, không thẹn với lòng, đây chí là điều mà ta mong muốn."

"Người tốt cũng chỉ có thể đến đây mà thôi." Nữ quan thở dài nói.

"Đúng rồi." Tống Thanh Dao chợt nhớ tới gì đó, nàng xoay người nhìn nữ quan nói: "Quyển binh thư mà sư tỷ đưa cho ta, ta đã tặng cho một người ở Sở quốc."

"Binh thư, là quyển binh thư nào?" Nữ quan suy nghĩ một chút, chợt giật mình nói: "Không phải là quyển <Tư Mã Binh Pháp> chỉ về cách dụng binh của người làm Vương chứ?"

"Phải." Nàng vô cùng bình thản gật gật đầu.

Nữ quan vốn dĩ không quan tâm đến mọi chuyện nay lại đứng ngồi không yên: "Quyển binh thư này đã thiếu hụt nhiều năm, trên hậu thế còn lại chỉ là các quyển được giữ lại cực kỳ cũ kỷ. Qua các đời Hoàng đế cũng được viết mới đi, đều rất hiếm, ta phải bỏ ra rất nhiều công sức mới tìm được nó a."

"Sao ngươi lại đưa cho một người Sở đây?" Nữ quan mơ hồ hỏi.

"Ta cũng không biết tại sao,..." Tống Thanh Dao lắc đầu nói: "Luôn cảm thấy người kia rất quen thuộc, giống như...đã từng gặp qua ở đâu đó."

"Chỉ là...tiền đồ trong tương lai của hắn rất tối..." Nàng lại nói: "Cái gì ta cũng không thấy."

"Người đó tên là gì?" Nữ quan hỏi.

"Tiêu Hoài Ngọc." Tống Thanh Dao trả lời.

***

- - Sở quốc --

Sau khi Tiêu Hoài Ngọc trở lại quân doanh, nàng liền một bên dưỡng thương, một bên đến quân y học chữ. Đến tối sẽ lấy quyển binh thư mà Tống Thanh Dao tặng nàng ra nghiên cứu, tuy rằng không hiểu được nội dung bên trong, nhưng nàng lại xem như binh khí mà yêu thích không buông.

Lúc trước, nàng chưa bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ có cơ hội đụng vào sách vở, vì vậy lần này nàng cực kỳ trân trọng và cẩn thận.

Dưới ánh trăng, Tiêu Hoài Ngọc nằm bên trong doanh trướng, lấy quyển binh thư ra. Vương Đại Vũ vừa đi tiểu ra, nhìn thấy nàng cầm quyển sách trên tay, liền hỏi: "Thập trưởng...đây là sách sao?"

Tiêu Hoài Ngọc gật đầu, Vương Đại Vũ vô cùng ngạc nhiên: "Từ trước đến nay ta chưa thấy sách bằng giấy bao giờ, đến cả tiểu Đô thống trong quân doanh cũng chỉ có thể dùng sách làm bằng trúc. Sao Thập trưởng ngài lại có a? Là những đại thần trong Sở Kinh kia cho ngài sao?"

Nàng gật đầu: "Là của một vị bằng hữu cũ tặng." Nhìn ánh trăng bên ngoài màn trướng kia, trong lòng nàng lại suy đoán, không biết nàng nói như vậy, vị Lâm Nghi công chúa kia có trách tội hay không.

Ngày hôm sau

Bởi vì Tề Sở đàm luận thất bại, biên cảnh An Châu của Sở quốc liền bắt đầu điều binh, cũng đổi nơi đóng quân khác.

"Nội dung huấn luyện hôm nay của Tân Tự doanh là súc nước." Bách phu trưởng nắm thanh đao đang treo lơ lửng bên hông lên, hướng về các binh sĩ bên dưới nói: "Trong vòng ba ngày, phải súc được cái ao lớn bên trong đại doanh, bao nhiêu thập doanh thì phải có bấy nhiêu cái ao, không ai được lười biếng."

"Ba ngày sao?"

"Nếu không muốn, vậy thì hai ngày." Bách phu trưởng lại nói.

Các binh sĩ không dám tiếp tục oán giận, dồn dập nhắc hai cái vạt nước lên chạy ra bên ngoài mấy dặm múc nước sông đem về.

"Nhớ kỹ, mỗi thập đều là một đoàn thể, các ngươi là chiến hữu, có thể giao phó lẫn nhau, đồng sinh cộng tử." Bách phu trưởng lại khiển trách.

"Thập trưởng, trên người ngài có thương tích, để bọn ta giúp người." Hai binh sĩ trong thập doanh đoạt lấy vạt nước trong tay Tiêu Hoài Ngọc, ngoài ra còn có Viên Ứng Hồi, mọi người đều vô cùng nhiệt tình.

"Không sao, ta đã nghỉ ngơi đủ rồi." Nàng từ chối ý tốt của bọn họ: "Cứ mãi dưỡng thương, đến ngày sau lên chiến trường, sợ là sẽ làm liên lụy các ngươi."

Nghe Tiêu Hoài Ngọc nói thế, bọn họ cũng không kiên trì nữa. Từ lúc mặt trời mọc tới lúc hoàng hôn, trên người binh sĩ mồ hôi như mưa rơi, trong quân doanh cũng vang vọng âm thanh ca hát.

***

- - Sở Kinh --

"Khởi bẩm công chúa, Vĩnh Ninh công chúa của Yến quốc đào hôn." Cung nhân đem giấy đưa tin mua được bên Yến quốc trình lên.

"Đào hôn?" Lý Cẩn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hai nước kết thông gia, công chúa lại đào hôn, đây là việc lớn.

"Có người nói, vị Vĩnh Ninh công chúa này và hộ vệ của nàng là Lang tướng có tư tình với nhau." Cung nhân trả lời: "Hai người họ bỏ trốn cùng nhau lúc trên đường đến Sở quốc, nhưng cũng không được bao lâu liền bị Yến quân bắt trở về. Vị Lang tướng này họ Chu, là đứa trẻ mà Yến quân nhặt được trên chiến trường Nhu Nhiên."

"Nhu Nhiên?" Lý Cẩn như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Chẳng trách, đội ngũ thân nghênh đến bây giờ còn chưa trở về." Lý Cẩn nói, sau đó lại cười cười: "Những ngày tháng sắp tới, sợ là Bành Thành vương không dễ chịu rồi."

"Công chúa của Yến quốc..." Nàng nhìn lên từng chữ trên sách trúc, tựa như đang suy nghĩ cách ứng phó: "Chu lang tướng..."

"Đây chính là bê bối của Hoàng thất." Nàng vứt sách trúc vào chậu than, ánh mắt trở nên thâm thúy: "Yến quân trước nay thô bạo, bây giờ lại bị cho là quân cờ của thông gia. Nói như vậy, vị công chúa này hẳn là oán hận Yến quốc, hận thấu Yến quân, còn đối với hôn sự này..."

Nàng tự đặt mình vào hoàn cảnh này mà nghĩ: "Chỉ mới mười mấy tuổi, trong lòng lúc nào cũng sẽ cất giấu lòng phản nghịch và không cam lòng."

"Ta nghĩ...nàng ta bây giờ, hẳn là hận thấu sương trượng phu của mình là Bành Thành vương đi."

"Công chúa..." Cung nhân như thức tỉnh, lập tức tiến lên cong lưng lắng nghe.

"Không vội, chờ đến ngày đại hôn đi." Lý Cẩn nói: "Trước tiên đi thăm dò tin tức trong thành Kiến Châu của Yến quốc, còn có vị Chu lang tướng kia nữa."

"Vâng." Cung nhân chấp tay nói.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Chờ đến khi Tiêu Hoài Ngọc lập công, đến khi được quân doanh trọng dụng, liền sẽ mở tuyến tình cảm với 'lão bà' tương lai a.

Lâm Nghi công chúa: "Ta cũng không phải thánh mẫu."

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK