• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- - Hoàng cung Sở quốc --

"Tuyên, sứ giả Yến quốc vào điện yết kiến." Hoạn qua đi tới trước đại điện, hô lớn về phía sứ giả phía dưới.

"Mộ Dung tướng quân, mời." Lý Khang đưa tay nói.

Mộ Dung Lam đạp bước đi lên, cởi kiếm và mũ giáp, sau đó cùng tiến vào đại điện với Hoạn quan.

Sở hoàng ngồi chỉnh tề phía trên điện, bên dưới ngự tọa có Cấm quân đứng bảo vệ, bên trên còn có Tướng quân đứng trấn điện.

"Sứ giả Yến quốc Mộ Dung Lam, bái kiến Hoàng đế bệ hạ." Nàng hành lễ với Sở hoàng.

"Sứ giả hãy miễn lễ." Sở hoàng giơ tay nói.

Là võ tướng, dung mạo cùng khí chất của Mộ Dung Lam là thứ mà không phải nữ tử bình thường có thể có được. Vừa tiến vào đại điện, trên người nàng mang đến khí tức xơ xác, khiến các đại thần trong điện nghị luận sôi nổi.

Người Yến có thân hình cao lớn, đến cả nữ tử cũng cao lớn hơn nữ tử Sở quốc rất nhiều. Vì vậy lúc này Mộ Dung Lam đứng cùng Lý Khang, nhìn qua gần như là bằng nhau.

Khi Sở hoàng nhìn thấy dung mạo của nàng thì liền giật mình, tựa hồ còn đẹp hơn thê tử của Bành Thành vương là Vĩnh Ninh công chúa. Trước khi Mộ Dung Lam vào điện, quần thần còn đang suy đoán, một nữ Tướng quân một mình dẫn dắt đội quân ngàn người đi chống lại mười ngàn Thiết kỵ của Nhu Nhiên kia, đến tột cùng ra sao.

Song, đến khi Mộ Dung Lam xuất hiện trên đại điện, thì mọi người lập tức kinh ngạc. Vốn võ tướng dẫn binh đánh giặc đa số đều là người thô lỗ, vóc người khôi ngô, mà trên người Mộ Dung Lam vừa có sự hiên ngang của nữ tử, lại vừa có cỗ khí sát phạt của võ tướng.

Trong mắt Sở hoàng lúc này đều là đáng tiếc, tuy nàng có diện mạo đẹp, nhưng sát khí trên người lại quá nặng, cũng có cảm giác kiêu căng khó thuần hóa.

"Nghe nói, sứ giả Yến quốc từng dẫn một ngàn binh mã chống lại mười ngàn Thiết kỵ của Nhu Nhiên...ròng rã hai ngày." Sở hoàng mở miệng nói.

"Đúng vậy." Mộ Dung Lam trả lời.

"Yến quân có nữ nhi đặc biệt như vậy, quả nhiên là phúc lớn." Hắn nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Bành Thành vương dùng thân phận Hoàng tử, tự mình lĩnh binh kháng Tề, lại có thể xoay chuyển thế cuộc. Có nhi tử như vậy, còn không phải là phúc khí của bệ hạ sao." Mộ Dung Lam lại nói tiếp lời hắn.

Sở hoàng nghe xong cười lớn: "Hắn sao lại có thể đem ra so sánh với công chúa a."

"Công chúa đi xa mà đến, đường xá mệt nhọc, trẫm đã phái người bố trí nơi ở cho đoàn sứ Yến quốc, đợi sứ giả Tề quốc vào kinh, chúng ta sẽ bàn lại chuyện kia."

"Bành Thành vương." Dứt lời, hắn liền gọi.

"Có thần." Lý Khang tiến lên.

"Công chúa là tỷ tỷ của thê tử ngươi, phải cố gắng chiêu đãi nàng, tận hết lễ nghi của gia chủ." Hắn phân phó nói.

"Vâng."

- --

- - Phủ Bành Thành vương --

Từ lúc ra khỏi Hoàng cung, Lý Khang liền dẫn Mộ Dung Lam trở về Vương phủ.

"Mộ Dung tướng quân, cẩn thận bậc thang." Lý Khang cẩn thận nhắc nhở.

Cách trang trí trong phủ Bành Thành vương đơn giản, cũng mang theo một mùi hương riêng biệt. Trượng phu Điền Hoàn của Mộ Dung Lam cũng là người đọc sách, thế như trên người hắn ta lại không có loại khí chất ôn tồn lễ độ này của Lý Khang, đồng thời cũng không tán thành đối với việc nữ tử vào quân, ngược lại còn dùng ánh mắt xem thường mà nhìn.

Mộ Dung Lam nhìn Lý Khang, khuôn mặt thanh tú như vậy đều sẽ chỉ là ảo giác. Nhưng chưa kịp để nàng nghĩ sâu xa hơn, một tiếng khóc trẻ con liền đánh tan đi sự nghi ngờ trong lòng nàng.

Vừa mới tiến vào nội viện, liền nghe thấy một trận tiếng khóc nỉ non truyền đến, khiến lòng của Mộ Dung Lam lập tức trở nên lo lắng.

Lý Khang dẫn nàng vào bên trong phòng, ngay ở trước mắt nàng, hắn liền thân thiết gọi: "Nương tử."

Trưởng tỷ đi sứ vào Sở quốc, trời vừa sáng Mộ Dung Uyển liền nhận được tin này. Nhưng khi nàng tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Lam, sắc mặt liền trở nên không tốt.

Lý Khang biết hai nàng không hòa hợp, nhưng nếu Mộ Dung Lam đã đến rồi, tất nhiên là có lo lắng: "Mộ Dung tướng quân từ Yến Đô tới, một đường lặn lội xa xôi, vừa vào Sở, chuyện đầu tiên chính là nhớ nàng. Ta nghĩ hẳn là các ngươi có nhiều chuyện để nói, vậy ta đi chuẩn bị chút điểm tâm a."

Sau khi hắn rời đi, Mộ Dung Lam liền đến cạnh bên người Mộ Dung Uyển: "Vĩnh Ninh."

Mộ Dung Uyển ôm hài tử, đầu cũng không ngẩng lên: "Là Mộ Dung Hằng phái người đến sao?"

"Không phải, là tự ta." Mộ Dung Lam nói.

Lúc này Mộ Dung Uyển mới ngẩng đầu lên, chuyện của Mộ Dung Lam, nàng cũng có nghe đến: "Hắn không nhìn tới ngươi, ngươi lại còn một mực bán mạng cho hắn sao?"

"Đúng là có vài chuyện phụ thân phải chờ sự cho phép của Thất Công, nhưng hắn là quân chủ của Yến quốc, gánh vác bách tính một nước trên người." Mộ Dung Lam giải thích.

"Cho nên, hắn sinh ta ra cũng chỉ vì chính hắn." Mộ Dung Uyển nói: "Ta không được may mắn lớn như vậy, lại bị ép gả cho một người mà bản thân không yêu."

"Bành Thành vương Lý Khang, chẳng lẽ không tốt bằng Chu Sùng sao?" Mộ Dung Lam hỏi: "Ngươi có biết, Chu Sùng đã làm gì không?"

Mộ Dung Uyển rơi vào trầm mặc, từ sau khi ở chung với Lý Khang, nàng cũng dần dần hiểu rõ con người hắn.

"Vậy thì sao?" Mộ Dung Uyển nhíu mày nói: "Xem ta như đồ vật mà cưỡng ép, lẽ nào chỉ để tốt cho hắn mà ta phải nhẫn nhịn chịu đựng sao?"

Mộ Dung Lam thở dài một hơi: "Thân là nữ tử, sức mạnh của chúng ta thật sự quá yếu."

"Bỏ đi, đừng nói những chuyện này nữa." Mộ Dung Lam đã bôn ba mấy ngày mấy đêm, rốt cuộc cũng đã gặp được Mộ Dung Uyển, vì vậy không muốn để những chuyện cũ phá hư bầu không khí lúc này.

"Để ta ngắm hài tử một chút." Nàng ôm hài tử từ trong lòng Mộ Dung Uyển, hỏi: "Tên là gì?"

"Niệm." Mộ Dung Uyển không nói họ, chỉ nói tên.

Nhưng khi Mộ Dung Lam cúi đầu ngắm hài tử, thì lại bị đôi mắt của hắn khiến cho kinh sợ.

Nàng đã đi một vòng qua Quỷ Môn quan, nhìn đôi mắt trước mặt lại quá giống người kia. Nàng vĩnh viễn không thể quên được đêm mùa Đông năm ngoái, đó là nỗi ác mộng kinh hồn của nàng.

"Phụ thân của đứa nhỏ này...?" Sắc mặt Mộ Dung Lam lập tức nghiêm túc, lên tiếng chất vấn.

Chỉ dựa vào một đôi mắt liền kết luận được phụ thân của hài tử, điều này khiến Mộ Dung Uyển có chút chột dạ, nhưng nàng cũng không phủ nhận: "Phải."

"Vĩnh Ninh, sao người có thể làm như vậy?!" Mộ Dung Lam không hiểu hỏi, ở Yến quốc, chưa thành thân lại tư thông với nam tử, chính là tội lớn.

"Tại sao ta lại làm ra chuyện như vậy, còn không phải là do các ngươi buộc ta sao?" Mộ Dung Uyển giận dữ trợn mắt nhìn nàng: "Xem ta như vật phẩm, lại như quân cờ, buộc ta gả tới nơi mà đến cả ngôn ngữ ta cũng không rành, người duy nhất ta có thể nói chuyện...cũng chỉ có Lý Khang."

Mộ Dung Uyển trước nay luôn được nuôi dưỡng trong khuê phòng, cũng chưa từng học qua các cách nói chuyện và cách hành xử của các quốc khác như Mộ Dung Lam.

Tuy biết nguyên nhân khiến Mộ Dung Uyển ngỗ nghịch, nhưng nàng vẫn không cách nào tiếp nhận được. Chu Sùng bởi vì chuyện nhi nữ tình trường mà mưu đồ làm phản, nàng đã tận mắt chứng kiến, cũng tự mình cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng kia: "Ngươi biết không, Chu Sùng nương nhờ Nhu Nhiên mà làm phản Yến quốc, hắn tiếp tay dẫn mười ngàn Thiết kỵ Nhu Nhiên xuôi nam, cũng tàn sát con dân ở hơn mười tòa thành phía Bắc của Yến quốc."

Nhu Nhiên xuôi nam, bách tính Yến quốc tử thương vô số, thống kê cũng không dưới ngàn người. Mộ Dung Lam tận mắt nhìn thấy các thi thể ngang dọc xen kẽ các bức tường bị đạp đổ, người Nhu Nhiên hung tàn, sau khi giết sạch nam tử trong thành, bọn họ liền bắt nữ tử đi để thỏa mãn dục vọng của bản thân.

Dưới sự căm hận như vậy, Mộ Dung Lam nàng cả đời cũng không thể quên được.

Nhưng nàng cũng không nói cho Mộ Dung Uyển biết, Chu Sùng đã cầm một thanh đao, tự tay đâm thẳng vào cơ thể mình, mà hiện giờ, trên cơ thể nàng vẫn còn vết tích đây.

Sau khi Mộ Dung Uyển nghe xong liền cứng đờ, từ khi tới Sở quốc, nàng cũng chưa từng ra khỏi tòa phủ đệ này. Những chuyện mà nàng biết được cũng là dựa vào Lý Khang, kể cả chuyện Mộ Dung Lam dùng thân mình thủ thành.

"Ngươi có biết, bách tính Yến quốc vì Chu Sùng mà đã chịu cảnh tàn sát như thế nào không?" Nàng nhìn Mộ Dung Uyển hỏi.

Nhìn ánh mắt trách cứ của Mộ Dung Lam, Mộ Dung Uyển bỗng nhiên nở nụ cười.

"Vì vậy...a tỷ đây là đang trách ta sao?"

Không đợi Mộ Dung Lam giải thích, nàng liền cười lạnh giải thích: "Vậy thì những chuyện ta bị người thân ép làm, cuối cùng kết quả lại không như ý, khiến ta rơi vào cảnh gian khổ, bọn họ lại chỉ biết oán giận, đem hết sai lầm đổ lên người ta sao? Đến cả nam tử khác họ như Lý Khang còn biết quan tâm, nhưng người thân của ta còn không bằng hắn."

"Lý Khang biết rồi sao?" Mộ Dung Lam bất ngờ hỏi.

"Hắn không biết..." Mộ Dung Uyển trả lời: "Nhưng hắn cũng chưa từng đụng vào ta."

Câu trả lời của Mộ Dung Uyển khiến Mộ Dung Lam triệt để ngây người: "Lý Khang..."

"Hắn thật sự rất tốt, nhưng vậy thì sao..." Mộ Dung Uyển nói: "Chu Sùng là do Mộ Dung Hằng tự mình đưa về, nay lại làm ra chuyện như vậy, không phải đều là do hắn sao."

"Những trái đắng mà ngươi gánh chịu hiện giờ, ta không trách ngươi điều gì, nhưng Chu Sùng kia..." Dưới hai mắt Mộ Dung Lam lạnh xuống: "Yến quốc đã cho hắn cuộc sống thứ hai, cũng không làm gì có lỗi với hắn, mà hắn lại chút nữa hủy diệt Yến quốc. Thù riêng có thể báo, nhưng nếu đảy oán hận về phía dân chúng vô tội, vậy thì chỉ có thể là do lòng dạ hắn hẹp hòi mà thôi."

"Chuyện này ngươi đừng nói với ai, kể cả phụ thân." Mộ Dung Lam nhắc nhở: "Còn Lý Khang..."

"Lý Khang đã nói, sau khi thế cuộc ổn thỏa liền sẽ cho ta rời đi." Mộ Dung Uyển nói.

"Ngươi muốn rời đi sao?" Mộ Dung Lam hỏi.

Mộ Dung Uyển cúi đầu, nàng ôm hài tử trở về: "Rời chỗ này, ta còn có thể đi đâu đây?"

"Yến quốc." Mộ Dung Lam cúi đầu nói.

Trước khi Mộ Dung Uyển xuất giá, Mộ Dung Lam từng vào cung tranh luận với Yến quân, nhưng tính tình của hắn như vậy, cho dù có là đại thần cũng khó mà khiến hắn lung lay, huống hồ nàng chỉ là một công chúa, cho dù muốn ngăn cản cũng không đủ sức.

Từ khi ra khỏi gian phòng, Lý Khang liền đến phòng chính chờ đợi, đến khi nhìn thấy Mộ Dung Lam sững sờ đi ra, hắn liền tiến lên hỏi: "Mộ Dung tướng quân muốn đi sao?"

Bởi vì trước khi thành thân, Mộ Dung Uyển đã bị người đời gièm pha, vì vậy khiến Mộ Dung Lam trước nay háo thắng lại có chút hỗ thẹn khi đối mặt với Lý Khang, thậm chí còn có chút khó mở miệng.

"Hôm nay đã làm phiền Bành Thành vương rồi." Nhăn nhó hơn nửa ngày, Mộ Dung Lam mới nói ra một câu khách sáo như vậy.

Lý Khang nhìn thấy ánh mắt né tránh của nàng, hắn nhận ra gì đó, thế là cho lui tất cả cung nhân, cũng chủ động mở miệng: "Tướng quân là trưởng tỷ của Vĩnh Ninh, vậy thì cũng là trưởng tỷ của Lý Khang, Lý Khang lại xếp hàng thứ tư trong Hoàng thất, a tỷ cứ gọi ta Tứ lang là được."

Mộ Dung Lam nghe hắn nói như vậy, nhưng đích tử trong Vương phủ lại không phải là nhi tử của hắn, chuyện như vậy, có ai lại tiếp nhận được đây. Thế nên, sợ Lý Khang sẽ thay đổi thái độ, vì vậy Mộ Dung Uyển sau này sẽ chịu khổ, nàng liền thăm dò: "Vĩnh Ninh nàng..."

"A tỷ yên tâm,..." Nhìn ra lo lắng của nàng, Lý Khang liền ngắt lời: "Vĩnh Ninh là công chúa của Yến quốc, nàng với ta là phu thê, mối hôn sự của bọn ta lại là liên minh của Yến Sở."

"Ta là người thẳng tính, không thích nói lòng vòng." Mộ Dung Lam nói tiếp: "Vĩnh Ninh là muội muội của ta, nàng làm ra chuyện như vậy, ta xin lỗi ngươi thay cho nàng."

"Không..." Lý Khang liền phản bác: "Công chúa cũng không có gì sai, nếu chúng ta có thể tự lựa chọn, vậy thì kết quả đã không như thế, cho nên a tỷ không cần phải xin lỗi."

"Việc không có sự lựa chọn đối với nữ tử còn tàn khóc hơn, đặc biệt là phải gả đi xa." Hắn lại nói: "Trong đó, ta và Vĩnh Ninh tượng trưng cho Sở quốc và Yến quốc, có thể giống như Vĩnh Ninh nói vậy, bởi vì không đế ý đến, vì vậy cho dù có làm gì, cũng có thể thản nhiên ở cùng nhau."

Một phen nói chuyện với Lý Khang khiến Mộ Dung Lam giật mình: "Lẽ nào, trong lòng Bành Thành vương...đã có người khác rồi sao?"

Lý Khang lắc đầu: "Quốc còn chưa an, chuyện nhi nữ tình trường kia, Lý Khang chưa từng nghĩ tới."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này cũng xem như giành riêng cho Mộ Dung Lam rồi, nàng xứng đáng là một Nữ đế a.

- --

Hoáng: Nếu bộ này mà đổi lại cho Lý Khang là nhân vật chính thì tôi cũng tin đây là truyện bách hợp nhé:) Bởi vì ít khi thấy nam nhân trong truyện cổ đại lại thấu hiểu nỗi khổ của nữ tử như vậy, không nói còn tương là nữ tử luôn đấy.

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK