• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- - Hoàng cung Sở quốc --

Sứ giả Tề Yến đều đã vào Sở, Sở hoàng sắp xếp tổ chức yến tiệc, cho mời tôn thất, ngoại thích, và tất cả đại thần trên triều đình đến tham dự, thật ra chỉ là để giữ thế diện.

Đối với chỗ ngồi của hai đoàn sứ giả, đã có Ngự sử chủ trì lễ nghi sắp xếp, văn võ bá quan tập trung vào đại điện để hành đại lễ lớn.

"Quỳ."

"Bái."

"Bệ hạ vạn tuế, Đại Sở thiên thu!"

"Bệ hạ vạn tuế, Đại Sở thiên thu!"

Trong ba quốc Tề Yến Sở, Sở quốc là đế quốc được xây dựng sớm nhất, căn cơ vững nhất, nhưng Tiên hoàng lớn tuổi ngu muội, khiến quốc gia rơi vào đại loạn.

Nói về lễ nghi giáo hóa, Tề quốc không bằng Sở quốc, vì vậy cảnh tượng trước mắt liền khiến sứ giả Yến Tề cũng phải hoảng sợ.

Bọn họ không phải thần tử trong triều, thế nên khi phía dưới dùng nghi thức như vậy, bọn họ liền cảm thấy khó xử. Cuối cùng, dưới sự giám sát của Cấm quân và Hoạn quan Sở quốc, hai đoàn sứ giả chỉ có thể làm theo, nhắm mắt quỳ lạy Sở hoàng.

Sở hoàng ngồi trên ngự tọa nhìn thấy, trong lòng âm thầm vui vẻ, vẻ ngoài cũng toát ra vẻ hãnh diện.

Sau khi quần thần đã ngồi xuống, Sở hoàng liền hỏi sứ giả Yến quốc là Mộ Dung Lam: "Công chúa Yến quốc đi sứ để tham dự cuộc nghị luận liên minh lần này, trẫm nghe nói, ngày đông năm ngoái, mười ngàn Thiết kỵ Nhu Nhiên xuôi nam, gây nguy hiểm đến Đô thành, là công chúa dẫn theo một ngàn nhân mã đi chống Nhu Nhiên, vì vậy mới giải quyết được mối nguy này?"

Mộ Dung Lam đứng dậy: "Công lao chính là máu của hàng ngàn tướng sĩ Yến quốc, không phải của riêng một mình thần."

"Trời đông giá rét nhưng Nhu Nhiên lại xuôi nam, muốn nhân lúc người gặp khó khắn mà ra tay, thật đáng trách." Sở hoàng nhìn sứ giả Tề Yến, liên tiếp buông lời trào phúng.

Phó sứ Tề quốc là con cháu trong tôn thất, là võ tướng trẻ tuổi, hắn nghe Sở hoàng nói những lời kia, tất nhiên hiểu được ý tứ sâu xa trong đó, suýt chút nữa đã giữ không được bình tĩnh.

"Diên Bình hầu, bình tĩnh, đừng nóng vội." Sứ giả vỗ vỗ vai hắn: "Lòng dạ Sở hoàng hẹp hòi, nếu lúc này chúng ta dễ dàng kích động, vậy thì hắn sẽ ở giữa thu lợi."

Quan hầu ở phía sau bọn họ quan sát, đúng lúc đối diện với Vương hữu của Nam Dương vương Lý Long là Quách Hồng Lân một chút, chợt cúi đầu xuống nhắc nhở: "Triệu sứ giả, Diên Bình hầu, nghe nói đám nhi tử của Sở hoàng không ra thể thống gì, chỉ có Tứ hoàng tử là Bành Thành vương còn làm ra chuyện, chỉ tiếc hắn là thứ tử, không phải trưởng tử, mà Sở quốc trước nay chỉ lập đích trưởng. Với thân thủ của Diên Bình hầu bây giờ, lát nữa đợi đến trò kích cầu kia, chúng ta ra ý muốn tỷ thí với trưởng tử của Sở hoàng, dập tắt một chút lòng hãnh diện của bọn họ."



Kiến nghị của hắn được hai người còn lại tiếp thu, Diên Bình hầu liền tràn đầy tự tin: "Ý này không tệ."

"Bắt đầu yến tiệc!" Trung thị Giả Chu hô to một tiếng, chuông cổ khai tiệc liền vang lên, rượu ngon, món ăn phong phú, các thú vui cũng nhanh chóng được đưa lên.

Hai đội ngũ kích cầu nhanh chóng vào sân, đây là trò chơi mà Sở quốc cố ý thêm vào để tăng thêm hưng phấn.

Tiếng trống cùng tiếng ngựa vang cùng một chút, vì là trận đầu tiên, nên hai đội đều anh dũng ra sức.

"Hay!"

Lý Long nhìn trận đấu phía dưới càng lúc càng kịch liệt, liền khều Tương Đông vương Lý Phù bên phải một cái, lại quay sang bên trái mỉa mai Bành Thành vương Lý Khang: "Đội chơi này đều là những người có thân thủ cực tốt được lựa chọn trong Cấm quân, chỉ là nếu so với Tứ lang, xem ra còn kém xa a."

Lý Khang bưng chén rượu lên: "Kỹ thuật dùng tới đa phần là tấn công, mà nếu đã nói về công phu, vẫn là huynh trưởng xuất sắc nhất."

Lý Phù nghe xong liền phản bác: "Nói về kỹ thuật cưỡi ngựa, dù sao Tứ lang cũng đã từng ra chiến trường, so với loại công phu chỉ có luyện mà chưa từng dùng này, há có thể so với ngươi đây."

"Huynh trưởng quá khen." Lý Khang nói.

Từng trận hô vang cổ vũ, nhưng Phó sứ Diên Bình hầu của Tề quốc lại không muốn xem tiếp: "Đây là lính tinh nhuệ của Sở quốc sao?"

"Quá kém." Diên Bình hầu xem thường nói, bản thân hắn cũng nóng lòng muốn chơi, muốn thể hiện bản thân.

"Bệ hạ." Hắn nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi: "Ngoại thần nghe nói bệ hạ có nhiều nhi tử, ai nấy đều *nhân trung chi long. Trước nay Tề quốc luôn đề cao đích trưởng, ngoại thần bất tài, chỉ muốn thử tỷ thí với trưởng công tử của bệ hạ một phen."

*Nhân trung chi long: ý chỉ rồng giữa loài người, nói những người kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường.

Trung thị Giả Chu ở bên cạnh nhắc nhở: "Bệ hạ, tuy vị Diên Bình hầu này là tôn thất, nhưng hắn chỉ vừa tòng quân không được bao lâu liền lên chức võ tướng, cũng là võ tướng kế nhiệm vị trí của Đại tướng quân Tống Thành Viễn ở Tề quốc. Có danh xưng là tiểu thần tướng, trong cuộc chiến lần trước của Tề Yến, một lần ra quân liền đoạt được thành Tang Khâu, chính là hắn a."

Giống Yến quốc, tôn thất Tề quốc có nhiều võ tướng, Sở hoàng nhìn Diên Bình hầu trước mắt, lập tức rơi vào thế khó.

Lý Phù bên cạnh nghe được lời thỉnh cầu của Diên Bình hầu, liền đổi sắc mặt. Lần tổ chức yến tiệc lần này, Sở quốc tốn không ít của cải, nhưng dù sao cũng là để tẩy đi nỗi nhục năm đó, nếu hắn lại để thua Tề quốc trong trận kích cầu sắp tới, vậy thì sẽ chọc giận Sở hoàng.

"Tương Đông vương." Sở hoàng gọi.

Lý Phù nghe thấy liền cứng người, hắn liền nhanh chóng thể hiện bản thân đang bị bênh, Hoạn quan cũng nhanh chóng tiến tới đỡ hắn: "Bệ hạ, nhi thần dạo này có chút không khỏe, sợ là không cưỡi ngựa được."

Diên Bình hầu nhìn hắn: "Ngoại thần thấy sắc mặt của Tương Đông vương, tựa hồ cũng không được."

Lúc này Lý Phù liền kịch liệt ho khan, dựa vào sự giúp đỡ của Hoạn quan mà nói không ra hơi: "Ta...ta...bệ hạ, nhi thần thật sự không còn sức, sợ sẽ khiến sứ giả mất hứng, Bành Thành vương văn võ song toàn, lại là công thần của Đại Sở ta, hắn cũng lập được kỳ công trong cuộc chiến ở An Châu, nhất định có thể tận lực mà chơi với sứ giả Tề quốc."

Hắn vội vàng ném củ khoai nóng này cho Lý Khang, ngay lúc Lý Khang cũng không muốn dính vào chuyện lần này, thì Diên Bình hầu khi nghe đến tục danh cuộc chiến An Châu kia liền nổi lòng háo thắng: "Nghe danh Bành Thành vương đã lâu, còn tự mình dẫn quân tử chiến với quân Tề ta, anh dũng như vậy thật khiến ngoại thần khâm phục. Nay, ngoại thần cũng muốn tỷ thí với Bành Thành vương một phen, xin bệ hạ đáp ứng."

Sở hoàng nhìn về phía Lý Khang: "Tứ lang."

Lý Khang liền ra khỏi hàng, chắp tay đáp: "Vâng."

Là công chúa của Yến quốc, cái danh Diên Bình hầu này, Mộ Dung Lam nàng không thể không quen thuộc hơn, đặc biệt là cuộc chiến tranh chấp thành Tang Khâu kia, Diên Bình hầu dùng ít thắng nhiều, một lần ra trận liền đánh bại đại quân Yến quốc do Thái tử Mộ Dung Dục làm chủ soái, từ lúc đó nàng đã thề sẽ đoạt lại thành Tang Khâu từ Tề quốc trở về.

"Ngươi trẻ tuổi đã có danh xưng tiểu thần tướng, võ công lại thiên hướng tấn công, lúc này ra thỉnh cầu tỷ thí như vậy không phải đang bắt nạt người khác sao?" Mộ Dung Lam có chút nhịn không nổi, lại thêm cừu hận giữa hai quốc Tề Yến, vì vậy liền đứng lên nói: "Bệ hạ."

"Kích cầu là môn đối kháng, sao có thể đơn độc mà chiến đấu đây." Nàng tiến ra nói: "Nghe danh tiểu thần tướng ở Tề quốc đã lâu, Mộ Dung Lam nguyện cùng Bành Thành vương, chiến một trận với Diên Bình hầu."



Hoàng tử và công chúa của cả ba quốc giương cung bạt kiếm trên yến tiệc, Lý Cẩn lại yên lặng quan sát những chuyện này: "Chuyện này càng trở nên thú vị rồi."

Cánh Lăng vương Lý Tuyên đang ngồi cạnh nàng, nhưng hắn lại chỉ quan tâm đến món ngon trên bàn: "Những món này đều ngon lúc ăn nóng a, nếu không ăn nhân lúc nóng, vậy thì thật tiếc.". Ngôn Tình Xuyên Không

Diên Bình hầu đứng dậy nhìn Mộ Dung Lam, trong mắt hắn tràn đầy vẻ khinh bỉ: "Trước khi đi sứ đã nghe nói, Yến quốc phái một vị công chúa đi sứ, nhưng trước nay Yến quốc lấy võ làm đầu, nam nhi lại tràn đầy sinh lực, sao lần này lại cử một nữ tử ra mặt đây?"

Mộ Dung Lam nghe hắn nói như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu.

"Nếu Lý Khang nhớ không sai, ngày trước Tề quốc cũng từng phái Lâm Nghi công chúa đi sứ." Lý Khang tiến lên một bước, cũng ra mặt phản bác hắn thay cho Mộ Dung Lam: "Tề quốc dùng lễ trị quốc, nam nhi đều là đại trượng phu, vậy sao còn phải phái một công chúa đi sứ đây?"

"Ngươi..." Diên Bình hầu nghẹn lời.

"Mộ Dung tướng quân lấy thân nữ tử, lại là công chúa, nhưng có thể chống lại mười ngàn Thiết kỵ của Nhu Nhiên cho Trung Nguyên chúng ta, đây là chuyện mà có biết bao nam nhi cũng không làm được, như vậy còn chưa đủ tư cách đi sứ sao?" Lý Khang lại hỏi.

Diên Bình hầu không giỏi nói chuyện, đối mặt với mỗi câu hỏi của Lý Khang, nhất thời hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể trừng mắt mà nhìn: "Hừ, nhưng công chúa dù sao cũng là nữ tử, tham dự cuộc tỷ thí này không phải sẽ bất công hay sao?"

"Còn chưa bắt đầu đã xem thường người khác như vậy, Diên Bình hầu có phải quá tự phụ rồi không?" Mộ Dung Lam nói.

"Chỉ là ta không muốn bắt nạt nữ tử thôi." Diên Bình hầu trả lời: "Miễn đến lúc ta thắng thì mọi người lại nói thắng không vẻ vang gì."

"Trên sân chỉ có thắng thua, giống như trên chiến trường chỉ có sống chết." Sắc mặt Mộ Dung Lam lạnh lùng: "Còn chuyện có công bằng hay không ngươi không cần để ý, bởi vì ngươi chưa chắc sẽ thắng."

Lời nàng nói chọc tức Diên Bình hầu: "Được."

"Diên Bình hầu chỉ có một người." Mộ Dung Lam lại nói: "Nên chọn thêm một vị Hoàng tử Sở quốc, như vậy mới công bằng."

"Hoàng trưởng tử đã bị bệnh, các Hoàng tử còn lại cũng chỉ là Nam Dương vương và Cánh Lăng vương mà thôi." Đại thần Sở quốc nói.

"Lục lang còn quá nhỏ, lại không luyện võ, như vậy có chút không công bằng với sứ giả Tề quốc." Lý Khang nói.

"Như nhau mà thôi." Diên Bình hầu tự mãn nói: "Cao Đô công chúa là nữ tử, ta thấy, bên này cũng nên chọn một nữ tử nữa, như vậy mới xứng."

Mọi người lúc này liền dời ánh mắt lên người Lý Cẩn đang ngồi yên tĩnh bên bàn tiệc, nhưng nàng cũng không vì vậy mà đứng dậy: "Trên thế gian này, nữ tử có thể thắng được Mộ Dung tướng quân, e là không có mấy người. Diên Bình hầu kêu ngạo tự mãn như vậy, thất bại sợ là đã định, hà tất gì phải làm khó đây."

"Vậy thì Nam Dương vương đi." Lý Khang nhìn về phía Lý Long: "Tam ca."

Lý Long giật mình, liền vội vàng đẩy Quách Hồng Lân đang ở bên cạnh ra: "Tiểu vương thân thể không khỏe, xin để Vương hữu thay thế."

Sở hoàng nhìn từng đứa nhi tử mất mặt của mình, sắc mặt trong nháy mắt trở nên không tốt.

"Cứ như vậy đi." Diên Bình hầu hơi không kiên nhẫn nói.

Bốn người cùng nhau thay đổi thành trang phục bằng vải nhung, sứ giả Tề quốc lên tiếng nhắc nhở: "Diên Bình hầu quá lỗ mãng, trước mắt nội loạn trong Tề quốc liên tục phát sinh, chúng ta lại không thể kéo thù với Yến quốc."

"Ngươi không thấy vẻ mặt đó của bọn họ sao?" Diên Bình hầu giận dữ nói: "Yến Sở cùng một giuộc, sớm muộn gì cũng có một ngày bản hầu thống lĩnh Thiết kỵ, đạp vỡ Yến Đô và Sở Kinh."

Nửa khắc sau, bốn người nối tiếp nhau cưỡi ngựa ra sân, cũng tiếp nhận gậy gỗ trong tay quan chức.

Lý Khang và Mộ Dung Lam nhìn nhau một chút, hai người gật đầu, ánh mắt kiên định.

Mà Diên Bình hầu lại vô cùng nghi ngờ nhìn Quách Hồng Lân bên cạnh: "Ngươi có được không?"



Quách Hồng Lân chắp tay trả lời: "So với Diên Bình hầu, tất nhiên là không bằng."

"Coi như ngươi biết nói chuyện." Rốt cuộc nghe được câu trả lời thuận tai như vậy, thái độ của hắn cũng hòa hoãn đi không ít: "Nhưng đừng để đến cả một nữ nhân cũng đánh không lại."

"Cao Đô công chúa cũng không phải nữ tử bình thường, huống hồ người Yến giỏi võ, cho dù có thua cũng không quá mất mặt." Quách Hồng Lân trả lời.

"Người Sở không có tự tin như vậy sao?" Diên Bình hầu giễu cợt nói.

Quách Hồng Lân không trả lời, bởi vì lúc này trọng tài đã tiến vào giữa sân, Diên Bình hầu và Mộ Dung Lam đã cưỡi ngựa lên trước giành quyền giữ bóng trước tiên.

Đùng! --

Thùng thùng! --

Tùng tùng tùng! --

Theo tiếng trống cổ động, trọng tài ném quả bóng to bằng lòng bàn tay lên cao. Mộ Dung Lam dựa vào thân thủ nhanh nhẹn của mình mà nắm được quyền giữ bóng đầu tiên, cũng nhanh chóng chuyền về cho Lý Khang.

Hai người ngầm hiểu ý mà phối hợp, trái lại bên Quách Hồng Lân vẫn để Diên Bình hầu làm chủ, hắn chỉ nghe theo sắp xếp mà phòng thủ, ở biên cảnh luyện được một thân bản lĩnh lại không có đất dụng võ.

Là thần tướng thành danh, ở trong quân doanh luyện võ nhiều năm, Diên Bình hầu đối diện với sự phối hợp ăn ý trước mắt cũng không để bản thân rơi xuống thế hạ phong. Nếu nói về kỹ thuật cưỡi ngựa và am hiểu chiến lược tác chiến thì Mộ Dung Lam có thể ngang bằng, nhưng đối với nam tử, lại còn là võ tướng, thì sức mạnh của hắn tất nhiên còn muốn mạnh hơn cả hai người kia.

Diên Bình hầu đoạt được bóng từ hai người, liền quay về dưới ra lệnh một tiếng, Quách Hồng Lân liền cưỡi ngựa lên trước, bốn người tranh giành cực kì quyết liệt. Nhưng bởi vì không biết phối hợp với nhau, Diên Bình hầu vừa đoạt được bóng liền bị Lý Khang giành lại.

Quách Hồng Lân điều chỉnh gậy ngăn lại, Diên Bình hầu nhân cơ hội đoạt bóng lại lần nữa. Nhưng dưới sức mạnh tranh giành quá lớn, quả bóng kia liền bay thẳng ra ngoài, hướng về phía tôn thất Sở quốc đang ngồi ở bên kia, mà vị trí hướng tới đúng lúc là chỗ mà Lý Cẩn và Lý Tuyên đang ngồi.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay chủ yếu cho Lý Khang và Mộ Dung Lam lên màn a!

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK