• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt với tầng tầng lớp lớp Cấm quân đang bao vay mình, trong lòng Tiêu Hoài Ngọc vẫn không loạn. Nhiều năm chinh chiến giết địch, một thân khí tức xơ xác, khí tràng của nàng còn hơn cả thống lĩnh của Cấm quân.

Tiêu Hoài Ngọc xốc áo bào đen trên người lên, rút thủ đao bên hông ra: "Đao này của ta đã dính vô số máu người, người Tề có, người Yến có, còn có..." Tiêu Hoài Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng: "Người Sở."

"Chỉ bằng các ngươi mà cũng dám ngăn cản ta sao?"

Chỉ dựa vào vài câu nói và một ánh mắt, nàng liền khiến các Cấm quân sợ đến tay cầm đao cũng phải run lên: "Hắn...hắn...."

Đại tướng quân của Tây Sở kêu ngạo bá đạo như vậy, thống lĩnh Trung Lĩnh quân của Cấm quân cũng phải lùi lại mấy bước. Hắn nhíu mày lại, chất vấn: "Tiêu Hoài Ngọc! Có hoàng mệnh ở đây, ngươi còn muốn chống lại sao?"

"Hoàng mệnh?" Trong mắt Tiêu Hoài Ngọc tràn ngập vẻ coi thường, hiển nhiên chính là biểu thị việc nàng không để Hoàng đế của Tây Sở trong mắt mình.

"Nói thật cho ngươi biết, hành tung của ngươi là do đích thân Bình Dương công chúa bẩm báo với bệ hạ a." Trung Lĩnh quân lại nói, trong giọng hắn tràn ngập vẻ trào phúng.

"Người thật sự muốn giết ngươi,...chính là thê tử của ngươi a!"

***

Mùa thu năm Thái Khang thứ mười chín, chuyện Quế Dương vương - Đại tướng quân Tiêu Hoài Ngọc một mình tự ý về kinh khiến Sở hoàng cực kỳ tức giận, lấy tội âm mưu tạo phản, bãi bỏ phong tước, giam vào đại lao.

Thị nữ mang tin tức trong triều đình về phủ, biểu hiện vô cùng sốt ruột. Nhưng điều khiến nàng không nghĩ tới chính là, sau lưng tất cả chuyện này đều do một tay Bình Dương công chúa tạo thành.

Thị nữ không hiểu, làm tâm phúc của công chúa, nàng có thể nhìn ra được tình cảm mà phò mã dành cho công chúa là chân thật. Đã qua nhiều năm như vậy, Bình Dương công chúa luôn yên tâm thoải mái tiếp nhận tấm lòng của phò mã, tất nhiên không thể không cảm giác được điều này.

Nàng vốn dĩ tưởng rằng công chúa truyền tin ra ngàn dặm triệu phò mã về kinh, cũng gọi vào phòng thị tẩm là vì muốn buông bỏ đi hiềm khích lúc trước, an bình mà sống với nhau.

"Công chúa, theo tính cách của bệ hạ, cho dù người có tự tay trói phò mã giao ra, e rằng bệ hạ cũng sẽ không..." Thị nữ lo lắng nói.

"Trước nay ta chưa từng nghĩ mình sẽ dựa vào những nam nhân này." Lý Cẩn lạnh lùng nói, sau đó lấy một khối chì có ấn vàng nhỏ nhỏ chính giữa ra.

Khoảnh khắc nàng nhìn đến ấn vàng này, trong đầu liền hiện lên hình ảnh của đêm hôm ấy.

Nàng triệu Tiêu Hoài Ngọc trở về, mục đích thật sự không phải là vì muốn làm chuyện tốt cho Sở hoàng, mà là để lấy đi tám vạn thân binh trong tay Tiêu Hoài Ngọc - Tám vạn Thiết Kỵ danh chấn thiên hạ.

Khối ấn vàng này chính là tín vật để quân lính của Tiêu gia nhận biết.

"Sở dĩ Hoàng đế để cho Bành Thành vương và Tiêu Hoài Ngọc nắm giữ quân binh, lựa chọn Tiêu Hoài Ngọc chỉ vì nàng là người mang họ khác." Lý Cẩn nói: "Ngay cả ta hắn còn không để ý, sao lại rảnh quan tâm phò mã a."

"Phò mã vì công chúa mà đã đắc tội với cả triều văn lẫn võ, trên thế gian này, có ai lại quan tâm người như phò mã a..." Thị nữ đan tay đặt trước bụng, đối với cách làm của Lý Cẩn, nàng không thể nào hiểu được.

Lý Cẩn nghe xong, trong nháy mắt liền biến sắc. Thị nữ lúc này lập tức quỳ xuống, không ngừng nhéo lòng bàn tay của chính mình: "Nô tỳ biết sai."

"Kỳ Ngọc, ngươi đã theo ta lâu như vậy chẳng lẽ còn không rõ hay sao? So với việc có một người mang giá trị quy thuận chính mình, thay vì vậy, không bằng tự đoạt lấy giá trị trên người người nọ, tự mình nắm trong tay. Như vậy mới ổn thỏa nhất." Lý Cẩn nói.

***

Sau một tháng bị giam vào đại lao, Tiêu Hoài Ngọc bị định tội mưu phản, hủy bỏ chức quan, tước đi phong vị, cũng bị phán xử, trảm đầu thị chúng.

Sau khi Bành Thành vương hay tin, hắn không tiếc thứ gì mà chủ động giao binh quyền trong tay ra làm điều kiện, vào triều cầu xin. Nhưng những việc đó đều chỉ khiến Sở hoàng càng thêm tức giận, không chỉ thu lại binh phù trong tay Bành Thành vương, mà còn ra lệnh giam lỏng hắn trong Vương phủ tại Hoàng thành.

Tiêu Hoài Ngọc ở trong triều gây thù với không ít người, đặc biệt là các quan văn. Cho dù có công lao diệt được Đông Tề, nhưng cũng không có ai vì nàng mà đứng ra cầu xin. Mà các quân tướng tâm phúc của nàng tại biên cảnh cũng đều bị ngăn cản ngoài thành Sở Kinh, không cách nào gặp được Sở hoàng.

Tiêu Hoài Ngọc triệt để đánh mất liên lạc với thế giới bên ngoài, còn phía bên kia, Lý Cẩn liền phái người cầm tín vật của nàng chạy đến biên cảnh, ý đồ muốn lôi kéo võ tướng để bản thân sử dụng.

"Ấn vàng là vật chưa từng rời thân của Đại tướng quân, lấy thân thủ của Đại tướng quân ra mà nói, không có ai có đủ khả năng đoạt được ấn vàng này của ngài ấy a."

"Đại tướng quân đã từng nói, nếu như ngài ấy gặp nạn thì trước tiên sẽ hủy ấn trước. Có lẽ vì vậy, lần này là do Đại tướng quân đích thân giao cho công chúa đi."

Dựa vào một khối ấn vàng, Lý Cẩn đạt được tín nhiệm của tám vạn quân Tiêu gia.

- --

Ngay vào buổi tối trước ngày Tiêu Hoài Ngọc bị xử trảm, Lý Cẩn đột nhiên té xỉu trong phòng.

"Chúc mừng công chúa." Thái y quỳ trước giường, giấu không nổi vui mừng mà nói.

"Cái gì?" Lý Cẩn hoảng sợ nói: "Làm sao có thể?" Sau đó nàng lại nghĩ đến nguyệt sự của mình, đã qua hai tháng vẫn chưa có.

Nhưng chuyện vui này đối với Lý Cẩn mà nói thật sự không thể khiến cho nàng thoải mái, nàng gọi Thái y tiến lên, hung tàn uy hiếp nói: "Những gì ngươi chẩn đoán ra được trong hôm nay, nếu ngươi dám tiết lộ ra ngoài nửa lời, ta nhất định sẽ khiến cả nhà ngươi chôn cùng!"

Thái y sợ đến độ đổ mồ hôi lạnh, liên tục dập đầu thỉnh tội. Sau khi bắt mạch xong liền báo tin vui, nên hắn cũng quên rằng phò mã của Bình Dương công chúa ngày mai sẽ bị xử trảm. Lại nói, nhìn thấy công chúa tức giận như vậy cũng đủ để hắn hiểu rõ phụ thân của hài tử này chính là phò mã.

"Cút!"

Thái y cầm hồm thuốc, một bên lau mồ hôi rời khỏi viện trạch của công chúa.

Lý Cẩn ngồi thật lâu trên giường cũng không thể nào bình tĩnh lại được, nàng không thể tin nổi, cũng không cách nào hiểu được: "Làm sao có khả năng? Sao lại có thể...?"

Thị nữ vốn không biết thân phận thật của Tiêu Hoài Ngọc, cho rằng nếu đã có hài tử, vậy thì Lý Cẩn hẳn sẽ hồi tâm chuyển ý, nghĩ vậy liền muốn đứng ra nói giúp cho Tiêu Hoài Ngọc: "Công chúa, phò mã bên kia..."

"Chuyện ta đã làm nhất định sẽ khiến nàng khó lòng quên được, người như vậy nếu ta cứu ra nhất định sẽ là mầm họa. Chỉ khi không có nàng, ta mới có thể che giấu mà nắm được tám vạn quân kia trong tay." Lý Cẩn nhẫn tâm nói.

Nhưng cuối cùng, sinh mệnh trong bụng vẫn khiến thái độ của nàng thay đổi, sau khi do dự một hồi liền quyết định đi đến nơi giam giữ tử tù trong đại lao.

- - Đình Úy --

Tiêu Hoài Ngọc bị xiềng chân và gông xiềng ràng buộc, tóc tai bù xù, nhìn qua như biến thành một người khác.

"Ngươi không nên nương nhờ vào Bành Thành vương." Lý Cẩn nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoài Ngọc mà nói.

Tiêu Hoài Ngọc cúi đầu, trên người nàng lại có thêm vài vết thương mới: "Chuyện đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích."

Câu nói này khiến lòng Lý Cẩn như chìm vào đáy biển. Đúng như nàng nghĩ, chính nàng đã làm trong lòng Tiêu Hoài Ngọc sinh ra khúc mắc.

Nàng không thể để sự uy hiếp lớn như vậy còn tồn tại: "Được."

Nhưng sau khi đi được vài bước, Lý Cẩn nắm chặt bàn tay, lần thứ hai quay lại nói: "Bành Thành vương không tiếc bỏ đi quyền lực để bảo đảm tính mạng cho ngươi, người mang tình nghĩa nặng như vậy làm sao có thể ngồi vững được trên ngôi vị đẫm máu kia đây?"

Nghe xong lời nàng nói, Tiêu Hoài Ngọc bỗng nhiên cất tiếng cười lớn. Nàng rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, đỏ hai mắt đối diện cùng Lý Cẩn: "Thế nên, đây là thủ đoạn của công chúa người đi?"

Diệt trừ Tiêu Hoài Ngọc, mưu hại Bành Thành vương, vậy Bình Dương công chúa liền có thể một tay che trời.

Khuôn mặt và ánh mắt tổn thương của Tiêu Hoài Ngọc khiến Lý Cẩn không khỏi giật mình.

Không đợi nàng mở miệng, Tiêu Hoài Ngọc liền hướng về phía nàng hành lễ theo kiểu thần tử dành cho bề trên: "Tội thần, Tiêu Hoài Ngọc tại đây sớm chúc mừng Hoàng đế bệ hạ của Đại Sở."

Hành động của Tiêu Hoài Ngọc triệt để khiến Lý Cẩn tàn nhẫn hạ xuống lòng mình, nàng phất ống tay áo: "Ta...sẽ như ý ngươi mong muốn."

Nói xong, Lý Cẩn liền xoay người rời khỏi đại lao. Nhưng khi nàng vừa đi được vài bước liền chạm mặt với Hoạn quan của Trung Thị trung tỉnh.

"Lục công chúa." Hoạn quan đứng đầu sắc mặt trắng nhợt, cúi đầu hoang mang hành lễ.

Sống lâu trong thâm cung, Lý Cẩn đã quen phân biệt cách người với người lừa gạt lẫn nhau, vì vậy biểu hiện vừa rồi của Hoạn quan cũng đã để nàng lưu ý, liền hỏi: "Ngươi đi đâu?"

"Phụng mệnh bệ hạ, ban cho Ngự tửu." Hoan quan trả lời, sau đó nhanh chóng lướt qua.

Lý Cẩn nhìn tên Hoạn quan đi sau có bưng theo một bình rượu, đột nhiên xoay người.

"Ngăn công chúa lại!" Hoạn quan đứng đầu nói.

Vài tên Hoạn quan bên cạnh tiến lên ngăn cản Lý Cẩn: "Kính xin công chúa không nên làm khó tiểu nhân."

"Không được!" Lý Cẩn biết rõ trong cái bình kia vốn không phải Ngự tửu, mà là thứ Hoàng đế hay dùng để ban chết cho thần tử - rượu độc.

***

Mùa đông năm Thái Khang thứ mười chín, Đại tướng quân Tiêu Hoài Ngọc bị ban rượu độc chết trong đại lao. Nửa tháng sau, Bình Dương công chúa phái mật thám cưỡi ngựa trở về Sở Kinh.

Tâm phúc thuật lại lời nói phó tướng của Tiêu Hoài Ngọc cho Lý Cẩn, một chữ cũng không thiếu.

Lý Cẩn duỗi tay ra run rẩy cầm ấn vàng, nàng vậy mới biết, thì ra nếu không phải Tiêu Hoài Ngọc cam tâm tình nguyện thì tín vật này nàng chớ có thể lấy được.

Bằng hữu của Tiêu Hoài Ngọc đi đến Sở Kinh, nhưng Lý Cẩn ngược lại không ngăn cản, còn để cho hắn chất vấn một hồi: "Tiêu Hoài Ngọc biết rõ đây là đường chết, nhưng vẫn không để ý đến sự ngăn cản của ta mà còn một mình trở về Sở Kinh, nói cho cùng đều là vì một lời triệu hồi, đều chỉ là vì ngươi!"

Nhưng bây giờ hết thảy đều đã muộn, người chết cũng không thể sống lại. Lý Cẩn ngồi im, yên lặng xoa xoa cái bụng đã nhô ra của mình, đối mặt với lời nhục mạ của tu sĩ, sắc mặt của nàng cực kì bình tĩnh, ánh mắt cũng vô cùng lạnh nhạt.

"Thứ ngăn cách các ngươi cũng chỉ là vì Bành Thành vương mà thôi." Tu sĩ nói tiếp: "Bây giờ nàng đã chết rồi, ngươi đã hiểu ra chưa?"

"Các ngươi rõ ràng có thể có được kết cục tốt hơn, ngươi mất đi nàng, sau này trên đoạn đường này cũng chỉ còn một mình ngươi cô độc. Dù cho ngươi có xưng Đế ngồi lên Vương vị, thì cũng không có ai dùng chân tâm mà đối đãi với ngươi như thế nữa!"

Mặc kệ đạo sĩ có nói gì, Lý Cẩn đều thờ ơ không động đậy: "Thôi vậy, nàng xem như cũng đã an nghỉ dưới mặt đất, chắc cũng không muốn nghe ta nói như vậy với ngươi đi."

Đạo sĩ rời đi, khi chỉ còn một mình ngồi đó, nàng mới lộ ra biểu hiện đau thương, nhưng vẻ mặt này cũng chỉ tồn tại trong chốc lát.

Nửa năm sau, Bình Dương công chúa hạ sinh một nữ hài.

Hai năm sau, Sở hoàng bệnh nặng, Bình Dương công chúa lợi dụng lòng nghi ngờ của hắn, ra lệnh triều thần tố giác các tướng sĩ ở biên cảnh âm mưu ủng hộ Bành Thành vương lên ngôi trữ quân. Sở hoàng giận dữ, xử tội Bành Thành vương, phán thành thứ dân, chưa được bao lâu lại cho người đến ban chết trong phủ.

Sau khi Bành Thành vương chết đi, việc Bình Dương công chúa có nữ nhi bị tiết lộ, Sở hoàng liền âm thầm phái người đi xử trí.

Vì thế, Bình Dương công chúa liền đưa nữ nhi đến biên quân với danh nghĩa là nữ nhi của Tiêu Hoài Ngọc.

Năm sau, nhân lúc Sở hoàng đang trong giai đoạn sức khỏe yếu ớt, Bình Dương công chúa dựa vào tám vạn quân lính tại biên cảnh phát động chính biến, ủng hộ ấu tử của Sở hoàng đăng cơ, lấy thân phận Trưởng công chúa chấp chưởng triều chính, cũng vì Đại tướng quân Tiêu Hoài Ngọc mà bình phản.

Mấy năm sau, Bình Dương công chúa phế Đế tự lập, cùng năm diệt đi Bắc Yến, thiên hạ được thống nhất, bắt đầu cải cách nội chính, lập trưởng nữ thành Hoàng Thái nữ.

Nhiều năm sau này, vị nữ đế đầu tiên của Đại Sở băng hà, nhưng thứ được táng vào Hoàng Lăng chỉ là một quan tài rỗng.

Dân chúng chỉ biết là, tân Quân hàng năm đều sẽ tới Kinh Châu một lần, ở địa phương tên là Vân Mộng để tế tự.

Bởi vì nơi đó là nơi an táng vị công thần lớn nhất của Đại Sở, cũng tại đây, trước mộ của Tiêu Hoài Ngọc đã nở đầy hoa Bỉ Ngạn.

Hoa Bỉ Ngạn khai khai Bỉ Ngạn, sông Vong Xuyên bên cũng Vong Xuyên.

Đầu cầu Nại Hà không vì sao, trên đá Tam Sinh khắc tam sinh.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Chương 1 báo lỗi nhưng không thể sửa, bởi vì bị cảnh báo (Lúc xét duyệt bị tô đỏ một đoạn, là đoạn công chúa ngồi trên đùi Tiêu Hoài Ngọc, thế nhưng không có H a, tôi cũng không hiểu).

Phần đệm này là một giấc mơ của Tiêu Hoài Ngọc, không phải là kết cục thật sự. (Nhưng cũng có thể xem là vậy.).

Không phải trùng sinh (sống lại), chỗ này có hơi huyền diệu, bởi vì có đạo sĩ lẫn sinh con nên kết cục khẳng định sẽ là HE. Tiêu Hoài Ngọc bắt đầu một giấc mộng này, theo bản năng sẽ tự rời xa công chúa, nhưng cuối cùng lại bị trầm luân, không ngừng nhọc nhằn.

Về sau sẽ là cảnh tiểu binh lính Tiêu Hoài Ngọc bắt đầu, xem xem với xuất thân từ tầng thấp kém nhất của thời đại này, nàng làm sao tiến lên được vị trí Đại tướng quân.

***

Người edit: Thề! Đọc tới cảnh THN chết cái bị ngáo ngang:) tưởng đâu truyện có 2 chương thôi chứ!

*** HẾT ***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK