• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tiêu Duệ Thành trên công đường bị phán xử án tử xong, mối thù giữa Ba Lăng hầu và Đình úy cứ như vậy liền hình thành.

Việc này cũng khiến chuyện Bình Dương công chúa làm hại nhi tử của kinh quan trong triều bị bại lộ, khiến cho việc Hoạn quan che giấu lọt ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, trên dưới trong triều đều chỉ trích Bình Dương công chúa thủ đoạn ác độc, ra tay tàn nhẫn.

Đình úy khanh cũng liên tục bẩm báo kết tội nàng, Sở hoàng bất đắc dĩ đành phải cấm túc Bình Dương công chúa để ứng phó với đại thần, trong thời gian này cũng không nhắc đến việc chiêu phò mã nữa.

Nhưng Ba Lăng hầu đem cái chết của nhi tử đều đổ lên đầu của Trương Thiệu, trong triều bắt đầu nổi lên không khí căng thẳng.

Không bao lâu sau, Đình úy khanh Trương Thiệu bị Ngự sử kết tội, sau đó liền bị đày ra kinh.

Ai cũng biết đây là do Ba Lăng hầu gây ra, nhưng cũng không có ai dám lên tiếng nghị luận, cũng không có ai dám đứng ra cầu xin, đến cả Hoàng đế cũng ngầm cho phép.

Trong lúc loạn lạc chiến tranh liên tiếp, một quan xử án làm sao có thể quan trọng bằng một danh tướng thân kinh bách chiến đây.

***

- - Trường Thu cung --

Bình Dương công chúa là do Hoàng hậu nuôi lớn, vì vậy nàng cũng là người hiểu rõ nhất cách làm người của nữ nhi nàng.

Tiêu Duệ Thành giết người trên đường, Trương Thiệu chấp pháp chọc giận Tiêu gia, bởi vậy mà bị đày ra khỏi kinh thành. Chuyện liên tiếp như vậy đều là do một đầu mối duy nhất gây ra.

"Vui như vậy, ngươi nói cho ta biết, chuyện Tiêu gia có phải là ngươi đứng sau thêm dầu vào lửa hay không?" Hoàng hậu lôi kéo Lý Cẩn hỏi.

"Nữ nhi không biết mẫu hậu đang nói chuyện gì." Lý Cẩn tất nhiên sẽ không đơn giản thừa nhận.

"Ngày đó đúng lúc Tiêu thất lang đang cùng ngươi du hồ, trên đường lại gặp chuyện trùng hợp như vậy. Hắn bởi vì ngươi mà giết người, sau lại bị người tố giác, khiến bách tính xôn xao. Đình úy Trương Thiệu trước nay nổi danh nghiêm pháp, hắn xử trí Thất lang của Tiêu gia như vậy tất nhiên đã gây thù với Ba Lăng hầu, vì vậy mà bị đày ra kinh. Vừa giải quyết Tiêu gia lang quân, lại vừa loại trừ Trương Thiệu." Hoàng hậu phân tích rõ ràng: "Ngươi là nữ nhi của ta, chẳng lẽ ta còn không hiểu ngươi sao?"

"Mẫu hậu, Tiêu thất lang vì ta mà giết người, chuyện này vốn đã không đúng." Lý Cẩn lại phản bác: "Ta lại không có năng lực điều khiển hắn, là chính hắn tự mang dã tâm, nếu nữ nhi chỉ là một người bình thường, vậy hắn còn muốn làm như vậy sao?"

"Hắn có thể giết người ngay trên đường như vậy đã nói rõ đây không phải lần đầu tiên." Lý Cẩn lại nói: "Hắn là loại người gì đến bệ hạ cũng không biết, vậy mà đã gả nữ nhi cho hắn, đến tột cùng là an tâm cái gì a?"

"Làm càn." Hoàng hậu khẽ quát nói: "Hắn là phụ thân thân sinh của ngươi, sao ngươi có thể nói như vậy!"



"Người sinh ra ta là a nương, người dưỡng dục ta là mẫu hậu người." Lý Cẩn lại nói.

"Lời nói như vậy, ngươi nói với ta thì thôi, đừng hồ đồ nói ra bên ngoài." Hoàng hậu nhìn nàng, nhắc nhở một câu.

Lý Cẩn gật đầu: "Nữ nhi tất nhiên biết, chuyện như vậy không thể nói lung tung."

Hoàng hậu lại thở dài một hơi: "Ngươi không muốn gả thì không gả nữa, tội gì phải đem thanh danh của mình ra để thế nhân đàm tếu như vậy. Sau này muốn tìm lương nhân, chỉ sợ là sẽ khó."

"Mẫu hậu, người nữ nhi muốn gả tất nhiên phải là người mà nữ nhi thích, mà người đó cũng phải yêu thích nữ nhi." Lý Cẩn động viên Hoàng hậu: "Chứ không phải chỉ dựa vào lợi ích phía sau a."

"Nếu thật không có ai, vậy nữ nhi sẽ tiếp tục bên cạnh mẫu hậu rồi."

Hoàng hậu lôi kéo tay nàng: "Nữ tử vốn dĩ không thể sống tốt trên thế gian này, mẫu hậu chỉ hy vọng ngươi có thể tìm được một người có thể bảo hộ ngươi cả đời, vui vẻ khỏe mạnh."

"Nữ nhi đã lớn, cũng có thể tự bảo vệ chính mình." Lý Cẩn nói.

"Ta biết ngươi hiếu thắng." Hoàng hậu lại nói: "Người tài lúc nào cũng sẽ mệt mỏi, ngươi không thể cứ mãi một mình."

"Mẫu hậu, người yên tâm, nếu có duyên thì lương nhân cũng sẽ tự tìm đến thôi." Lý Cẩn trả lời.

***

- - An Châu --

Phía đông Tây Sở đang giao chiến cùng Đông Tề, nhưng trong triều cũng đang tranh đấu mưu quyền với nhau, không vì trận chiến nơi đây mà dừng lại.

Môn quan trong Sở Kinh tranh chấp đến đầu vỡ chảy máu, mà các tướng sĩ chiến đấu bảo vệ Sở quốc cũng đang dục huyết phấn chiến trên chiến trường.

Với hy vọng sống sót của mình, Tiêu Hoài Ngọc không ngừng chém giết kẻ địch, hình ảnh Lục Bình và Vương Tiểu Bảo chết đi cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng.

Nàng không muốn chết, vì lẽ đó, lưỡi đao của nàng không ngừng vung tới va vào quân địch. Bên ngoài không ngừng mở miệng gào thét, mà bên tai nàng lại nghe được tiếng gọi của muội muội mình. Truyện Quan Trường

Đây là người thân duy nhất mà nàng muốn bảo vệ nhất, nàng muốn thay đổi sự cực khổ này, sau đó thực hiện lời hứa hẹn của mình, dẫn muội muội đến Sở Kinh sống một cuộc sống ấm no. Vì vậy, hiện tại nàng phải sống sót, chỉ có như vậy mới có cơ hội thực hiện được.

"Bành Thành vương." Ngô Tư mang người chạy đến bên cạnh Lý Khang.

Lý Khang nhìn Ngô Tư một chút: "Là Lưu Vũ đã sai ngươi âm thầm bảo vệ ta?"

Ngô Tư cúi đầu, âm thầm thừa nhận: "Sở quân đã không thể cứu được nữa, Vương gia vẫn là lui về thôi, Tề quân đều đang nhắm đề ngài."

Lý Khang oán giận đến nghiếng răng nghiếng lợi, hắn chỉ vào Tiêu Hoài Ngọc vẫn còn đang chém giết phía trước: "Vậy cũng mang hắn về."

"Vâng."

Cuối cùng, Sở quân địch không lại Đông Tề mà thất bại, cũng bỏ đi ba tòa thành trì của An Châu.

Tề quân nếm được mùi vị chiến thắng nhưng lại không thừa thắng xông lên.

Trong thành, các tướng sĩ bị thương nằm chật ních ở Thương Binh doanh, bên trong không ngừng truyền ra tiếng kêu rên, đồng thời thi thể cũng được đem ra không ngừng.

Vương Đại Vũ và Tiêu Hoài Ngọc đều bị thương, nhưng so với việc mất đi sinh mạng, cùng với mất đi tứ chi thì cả hai vẫn còn tính là nhẹ.



Buổi tối, Tiêu Hoài Ngọc ngồi bên ngoài doanh trại một mình, trong tay cầm một bộ sóc.

Lần này chiến tranh không kéo dài tới nửa ngày, thế nhưng đội ngũ năm người cuối cùng chỉ còn lại hai. Nếu không phải gặp được Ngô Tư, chỉ sợ nàng cũng sẽ kiệt sức mà chết, trở thành vong hồn dưới lưỡi đao của Tề quân.

"Hoài Ngọc ca." Vương Đại Vũ cầm hai miếng bánh bột, khập khiễng đến tìm Tiêu Hoài Ngọc: "Đây, nhất định là đói bụng muốn xỉu rồi."

Nàng không nói gì, tâm tình cực kì thấp, Vương Đại Vũ lại đến ngồi cạnh nàng: "Đánh trận a, lúc nào cũng sẽ chết người."

"Hôm nay nếu không có Hoài Ngọc ca, e là ta cũng đã chết rồi." Vương Đại Vũ tiếp tục nói, hắn nhìn Tiêu Hoài Ngọc, trong mắt đều là sự kính trọng: "Hoài Ngọc ca, lúc ngươi tác chiến với Tề quân thật sự rất lợi hại, trời sinh giống như chiến sĩ vậy, đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi."

Khát vọng sống sót kích thích tiềm năng bên trong thân thể nàng, cảm giác vung bộ sóc kia thật sự rất quen thuộc, như từ lúc sinh ra đã sử dụng rồi vậy.

"Sau này ngươi nhất định có thể làm tướng quân a." Vương Đại Vũ lại nói.

Khoảng khắc khi nàng biến nỗi sợ hãi cái chết của mình thành sự phẫn nộ mà chém rớt cái đầu đầu tiên, nàng đã không còn sợ máu nữa, cũng không còn sợ hãi đau đớn nữa.

Tiêu Hoài Ngọc xoa xoa bộ sóc trầm mặt hồi lâu: "Đúng vậy, ai ai cũng đều muốn làm tướng quân, mà ta..." Nàng nắm chặt bộ sóc đứng lên, trong mắt lạnh lùng: "Muốn làm Đại tướng quân!"

Đêm đó, cửa thành mở ra, tướng lĩnh chỉ huy dẫn theo một đội binh lính, tay cầm thanh lửa, đẩy xe gỗ lăn bánh lên lại chiến trướng.

Tề quân cũng có một đoàn nhân mã, hai đội ngũ chạm nhau nhưng lại không xảy ra xung đột.

Bọn họ đem từng chiến hữu để lên xe, sau đó đưa về thành cứu chữa, trị thương.

Tiêu Hoài Ngọc xin ra khỏi thành, hộ tống từng đội ngũ trở ra chiến trường. Khi nhìn thấy dưới đất đầy thi thể, trong mắt của nàng lại không có tia sợ hãi nào.

Những thi thể này lẻ loi nằm ngang dọc tứ tung, có thi thể mất đầu, có thi thể không có chân. Những thi thể này như đang nhắc nhở nàng, nếu nàng nhẹ dạ mềm lòng, vậy thì thi thể của nàng hẳn là cũng đã nằm dưới kia.

Cuối cùng, nàng tìm đến thi thể của Lục Bình và Vương Tiểu Bảo, nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy Quách Hồng Lân, không biết hắn đã chết hay vẫn còn sống.

Nhìn thi thể của Lục Bình thủy chung vẫn đang quỳ đó không ngã xuống, Tiêu Hoài Ngọc duỗi tay ra: "Ngũ trưởng, ta đưa ngươi về nhà."

***

- - Thành đô của Đông Tề - Kiến Khang --

"Báo, Bắc Yến đã tập kết đại quân chuẩn bị công Đức Châu." Công báo khẩn từ biên cương truyền về Hoàng cung trong thành Kiến Khang.

Hoàng đế Đông Tề đỡ trán nhắm mắt dưỡng thần, trong điện chỉ có mấy Hoàng tử và các trọng thần, ngoài ra còn có Lâm Nghi công chúa Tống Thanh Dao.

"An Châu bên kia vừa truyền tin chiến thẳng trở về, Tứ hoàng thúc đã nắm được ba thành An Châu, nay vẫn chưa được hai canh giờ, Bắc Yến quả nhiên thừa nước đục thả câu." Trưởng tử Vĩnh Gia vương Tống Thụy nói.

"Tề, Yến, Sở ba quốc, trong đó Tề quốc mạnh nhất, Yến Sở lại không phân được cao thấp, nhưng thực lực Yến quân mạnh mẽ, chỉ là Yến quốc hiu quạnh, không đủ tài nguyên để chống đỡ cho quân đội đi xa được." Tống Thanh Dao nói: "Ba quốc liền kề nhau, kiềm chế lẫn nhau, nếu Sở quốc thật sự gặp nạn, Bắc Yến làm sao có thể ngồi yên không ra tay được."

"Bây giờ quân ta đã Tây tiến, lấy thành An Châu dễ như trở bàn tay, chẳng lẽ muốn từ bỏ cơ hội tốt như vậy sao?" Tống Thụy lại nói.

"Nếu Yến Sở liên hợp phạt Tề, vậy Tề quốc nắm chắc phần thắng được không?" Tống Thanh Dao hỏi: "Trước kia khi xuất binh ta cũng đã khuyến cáo, Tề quốc bây giờ vẫn chưa mạnh đến nổi có thể tiêu diệt được cả hai đế quốc kia."

"Người bị dồn đến đường cùng sẽ tự phát huy tiềm năng sinh tồn của mình, điều đó là thứ không thể nào nắm chắc được." Tống Thanh Dao lại nói.

Tống Thụy cúi đầu, Ngũ hoàng tử là Lôi Dương vương Tống Củng lại khom người lên tiếng nói rằng: "A tỷ nói rất đúng, thời điểm xuất binh phạt Sở như bây giờ là còn quá sớm. Hiện nay Bắc Yến đã đóng quân tại biên cảnh, nếu còn tiếp tục đánh, sợ là sẽ bất lợi cho ta."



"Yến Sở liên minh là do Tề quốc ta công Sở mà thành, không phải vốn là điều Yến quốc mong muốn." Tống Củng lại nói: "Thần có một kế sách, có thể ly gián hai quốc Sở, Yến."

"Bắc Yến xuất binh, nghĩa là Tây Sở đã phái người cầu viện. Nếu lúc này Đại Tề ta ngừng lại, cũng kết thông gia với Tây Sở, mà Yến đế ghét nhất là loại người xảo trá, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình." Tống Củng nói.

Tống Thụy lộ ra vẻ nghiêm nghị, không thích nói: "Làm sao ngươi chắc chắn Tây Sở sẽ đáp ứng chuyện thông gia này đây?"

"Dựa vào việc trả ba thành An Châu ra làm điều kiện, nếu họ không đáp ứng, vậy chúng ta liền tiếp tục tiến binh." Tống Củng trả lời.

"Ba thành ở An Châu là do các dũng sĩ cùng Đại tướng quân Tề quốc ta dùng máu để đánh đổi, há có thể nói trả liền trả?" Tống Thụy chỉ vào đệ đệ Tống Củng, giận dữ nói.

"Ngũ lang, nói chuyện nên chú ý một chút." Lúc này Hoàng đế đột nhiên mở miệng.

"Vâng." Tống Củng lần thứ hai khom người chấp tay: "Thê tử của thần qua đời đã hơn một năm, nghe nói Sở hoàng có một nữ nhi, xưng là Bình Sơn. Sở hoàng khá là yêu thương nàng, nếu họ đồng ý kết thông gia, vậy liền truyền thánh ý ra. Thần nguyện vì Đại Tề mà cưới công chúa của Tây Sở."

"Lão ngũ, triều đình bây giờ còn đang đánh trận, ngươi lại ở đây cầu cưới công chúa Tây Sở, ngươi tại sao lại an tâm như vậy?" Tống Thụy và Tống Củng trước nay bất hòa, thế là tức giận hỏi.

"Tam nương." Hoàng đế nhìn về phía Lâm Nghi công chúa như đang hỏi ý nàng.

"Thần cho rằng, âm mưu ly gián của Ngũ lang cũng không có vấn đề gì." Tống Thanh Dao lại nói: "Yến đế là người phóng khoáng, ghét nhất là loại người bất nghĩa. Bây giờ Tây Sở gặp nạn, Yến quốc cử binh cứu giúp, mà Tề và Sở lúc này lại kết thông gia, cũng trả lại thành trì, vậy nhất định Yến quốc sẽ ghi hận trong lòng."

"Chỉ là muốn Sở hoàng đồng ý mối hôn sự này thì còn cần để Tây Sở nhìn thấy quyết tâm phạt sở của Tề quốc ta hơn." Nàng lại nói: "Sau đó bệ hạ đồng kết thông gia, vậy liên minh Yến Sở sẽ tan rã, chúng ta sẽ điều quân nhanh chóng trở về phía Bắc để chống Yến quân."

"Đại quân đã rời khỏi phía tây, chỉ còn lại nhân mã, sẽ khó mà đối phó với quân tinh nhuệ của Yến quốc,..." Hoàng đế nhíu mày.

"Bệ hạ, thật thật giả giả, Tề quốc có thực lực chân chính, Yến Sở cho dù có dò xét bao nhiêu lần thì kết quả vẫn sẽ như vậy." Tống Thanh Dao tiếp tục nói: "Sở hoàng nhát gan, nhất định sẽ không dám đem an nguy xã tất lên đặt cược."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Người trước tiên tình cờ gặp gỡ với Tiêu Hoài Ngọc chính là Lâm Nghi công chúa của Tề quốc - Tống Thanh Dao.

Lý do gặp gỡ như thế nào thì các bạn tự đoán đi a.

*** HẾT ***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK