• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng bảy năm Thái Khang thứ ba tại Tây Sở, Tề đế biết tin ấu tử chết ở Sở quốc, thế là tức giận bức bách Sở hoàng giao hung phạm ra, cũng phái Hoàng tam nữ Lâm Nghi công chúa làm sứ giả đến Sở quốc.

Đây vốn là lo lắng của Sở hoàng, sau khi biết được chỉ cần giao hung phạm sát hại Hoàng tử Tề quốc ra, hắn liền mệnh Đình úy đến An Châu bắt hung thủ.

- - An Châu --

Biên cảnh An Châu cách xa Sở Kinh, Tôn Minh vừa nhận được công huân nên vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui của mình.

Những chiến hữu trước kia đã từng xem thường hắn, sau khi hắn được phong tước vị liền dồn dập nịnh bợ, lấy lòng hắn.

Tôn Minh được ban thưởng nhưng cũng không có quên Tiêu Hoài Ngọc, hắn đem rượu thịt mà chính mình được ban thưởng đến cho nàng.

Tiêu Hoài Ngọc cũng không có từ chối, cũng đem những thứ hắn đưa phân phát cho các binh sĩ dưới trướng. Rượu thịt trong quân doanh chính là những thứ xa xỉ nhất, chỉ có quan tướng mới được hưởng. Đối với sự hào phóng của nàng, mọi người càng thêm khăng khăng phục tùng nàng.

Nhưng an bình trong quân doanh cũng không kéo dài được bao lâu, lúc mọi người đang ăn thịt uống rượu thì Đình úy đột nhiên đến, đánh vỡ yên lặng trong quân.

Đình úy là quan sai từ kinh thành, vừa đến liền lấy công văn ra.

"Hóa ra là Hữu giám của Đình úy." Thủ vệ nhìn thấy công văn và quan sai trên ngựa, một mực cung kính nói: "Vậy ta liền thông báo cho Đại tướng quân một tiếng."

Trần Văn Thái nghe xong liền tự mình ra doanh trướng tiếp đó, Hữu giám Đình úy xuống ngựa hành lễ: "Hạ quan bái kiến Đại tướng quân."

Trần Văn Thái nhìn tư thế, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "Ngô Hữu giám đến đây là vì...?"

"Phụng mệnh của bệ hạ, hạ quan đến đây để bắt hung phạm đã sát hại Hoàng tử của Tề quốc." Hữu giám nói.

"Hung thủ sao?" Trần Văn Thái nhíu mày: "Lão phu đã rõ."

"Người đâu!" Hắn chợt hô: "Đến gọi Tôn Minh của Bộ binh thuộc Tân Tự Doanh đến đây."

"Vâng!"

"Làm phiền Đại tướng quân rồi." Hữu giám nói: "Chuyện lần này bị lộ ra ngoài, bệ hạ vô cùng tức giận. Nhưng cũng may, Tề quốc không nổi giận với chúng ta, mà chỉ muốn bắt hung phạm thôi."

"Tề quốc dễ nói chuyện như vậy sao?" Trần Văn Thái mời Hữu giám vào trong trướng.

"Ai biết được a." Hữu giám lắc đầu: "Nghe nói, Tề đế còn phái thêm một vị công chúa đến Sở quốc. Ta đây còn chưa từng thấy có công chúa làm sứ giả, lại còn trở thành Thái Thường đây."

"Hẳn là Lâm Nghi công chúa đi." Trần Văn Thái nói: "Đã sớm nghe nói Tề quốc có một vị tài nữ, thiện mưu, được xưng là có *thiên cơ, lại rất được Tề đế sủng ái."

*Thiên cơ: có trí đa mưu, ưa thích ra chủ ý, có thể thay người phân ưu giải nạn, giảm bớt khó khăn.

Không bao lâu sau, Tôn Minh được áp giải đến: "Đại tướng quân."

"Bắt hắn!" Hữu giám ra lệnh.



Tôn Minh vốn dĩ đang căng thẳng, nghe hắn ra lệnh liền trong phút chốc hoảng hồn: "Đại tướng quân, Đại tướng quân, đây là chuyện gì a?"

"Người ngươi đã giết là Cửu hoàng tử của Tề quốc." Hữu giám nổi giận: "Vì an nguy của Sở quốc, ngươi nên hiểu rõ mới phải. Hơn nữa, ngươi chết rồi, triều đình nhất định sẽ không bạc đãi người nhà ngươi."

Tôn Minh hoảng sợ, lại nhìn y phục của quan sai, hắn vội vã tránh sang một bên, quỳ xuống: "Đại tướng quân, oan uổng cho ta!"

Tôn Minh không ngừng dập đầu, muốn biện giải cho mình: "Hoàng tử Tề quốc không phải do ta giết."

Trần Văn Thái nhíu mày, từ vết thương hắn có thể phán đoán ra, hắn đương nhiên cũng biết được một người trên chiến trường đã từng muốn làm kẻ đào ngũ sẽ không thể ra tay được như thế. Nhưng nhiều thêm một chuyên, chi bằng bớt đi: "Ngươi vừa được ban tước bởi công huân này, hưởng thụ đã rồi liền không muốn chịu hậu quả sao?"

Tôn Minh nghe xong liền mất đi niềm tin, hắn lúc này liền hối hận vì đã tham công: "Là ta nhất thời bị quỷ che mắt, vì công huân dẫn dắt nên mới lấy thi thể của Hoàng tử kia từ dưới hồ lên."

"Ngươi vừa mới nói không phải do ngươi giết sao?" Hữu giám làm quan ở Đình úy là do một tay Trương Thiệu đề cử, cũng được tính là một người chính trực, hắn không muốn có sai lầm, vì vậy liền hỏi: "Vậy hung thủ rốt cuộc là ai? Ngươi có biết không?"

"Là Thập trưởng của thập binh thứ hai thuộc Tân Tự doanh, Tiêu Hoài Ngọc." Tôn Minh nghe thấy câu hỏi của Hữu giám, hắn sợ hãi không chút do dự khai ra mọi chuyện: "Ta tận mắt thấy, sau khi hắn giết người đã quăng thi thể đi, hình như là biết được thân phận thật sự của người đó, nếu không thì sao lại không nhận công huân mà còn vứt đi a."

Cái tên Tiêu Hoài Ngọc này, Trần Văn Thái cũng đã từng nghe qua, bởi vì tân binh này đã cứu Bành Thành vương trên chiến trường.

Hiện giờ bởi vì chiến trận thất bại nên Bành Thành vương bị triệu về kinh khiển trách. Tuy Trần Văn Thái muốn bảo vệ người này, nhưng dưới sự ép hỏi của Hữu giám, hắn cũng chỉ có thể giao người.

***

- - Biên cảnh Sở quốc --

Khoảng cách đến chiến trường An Châu không xa, Lâm Nghi công chúa của Tề quốc sớm đã xuất hành làm sứ giả.

Sở quốc nằm ở hướng Tây Nam trong Cửu Châu, nắm giữ lãnh thổ phù sa cùng núi rừng ngàn dặm. Nhưng năm này bởi vì thiên tai mà dẫn đến nạn đói, người chết vì đói trải dài khắp nơi.

Bách tính trên đường cầm đao làm thổ phỉ, đi khắp nơi cướp bóc, đặc biệt là những nơi nằm gần biên cảnh, bọn họ sống xa sự quản chế của triều đình, thế nên không ngừng bạo loạn.

Tống Thanh Dao muốn đi sứ là vì muốn tận mắt chứng kiến bên trong Sở quốc như thế nào, để suy tính tương lai cho Tề quốc.

Sau khi nhìn thấy thảm cảnh trong Sở quốc, tuy sinh lòng thương hại nhưng nàng cũng đã rõ tình cảnh hiện tại của Sở quốc là như thế nào, hưng thịnh nơi đây từ lâu đã lụi tàn.

Đặc biệt là Đông cảnh, bởi vì bại chiến ở An Châu mà làm cho bách tính nơi đây trôi dạt khắp nơi.

Bọn hộ vệ Tề quốc cẩn thận từng li từng tí bảo vệ bên cạnh xe ngựa, trên đường đều là bách tính đang không ngừng ăn xin. Trong những nơi vắng vẻ lại có thêm nhiều thi thể, có cái đã biến thành bạch cốt. Cũng có một số người chạy nạn, đa số đều là phụ nhân và hài tử, khi nhìn thấy xe ngựa, bọn họ liền ùa lên.

Những bàn tay dơ ra xin đồ ăn đều đã gầy trơ xương: "Xin thương xót, cho ta chút đồ ăn a."

Thấy bách tính đưa tay tới ăn xin, các binh sĩ liền rút đao ra xua đuổi: "Cút ngay!"

Bọn họ thấy binh khí liền hoảng sợ, cũng không dám tiến lên nữa. Tống Thanh Dao vém rèn lên nhìn ánh mắt cầu xin của bọn họ: "Ngừng xe."

Nàng mang mũ che, cúi người từ trong xe ngựa đi ra: "Lấy lương thực ra, phân chia cho bọn họ đi."

"Vâng."

Nhưng rất nhanh đã có một số người phát hiện ra giọng nói và cách ăn mặc của đội ngũ không giống với người Sở, bọn họ liền cảnh giác: "Bọn họ là người Tề! Là người Tề!"

Tề Sở giao chiến, Sở quốc đại bại, người Sở cũng bởi vì vậy mà sợ người Tề, thế là sau khi lấy được lương thực liền sợ hãi bỏ chạy.

"Người Tề hại chúng ta thành ra như vậy, hiện giờ còn dám vào Sở quốc a." Phía trong ngọn núi rất nhanh đã truyền ra tiếng nói.

Bọn họ là do những kẻ đào tẩu và lưu dân trở thành thổ phỉ, bởi vì chiến tranh mà cửa mất nhà tan, người thân ly tán, cũng hận người Tề thấu xương.

Triều đình bận lo phòng tuyến bên biên cảnh, cũng không rãnh bận tâm những người bạo loạn nơi đây.

Một trận bụi mù từ trong rừng trúc xuyên ra đường đi: "Sơn phỉ đến rồi!" Đám bách tính đang tranh giành lương thực lập tức hoảng loạn, trong chốc lát liền chạy mất không thấy tâm hơi đâu.

Tống Thanh Dao nhíu mày: "Xem ra bên trong Sở quốc còn hỗn loạn hơn cả trong tưởng tượng của chúng ta."

"Công chúa, cẩn thận." Hộ vệ trưởng tập hợp đội ngũ.

"Các ngươi cẩn thận, đám bách tính vừa rồi vừa nghe đến bọn chúng liền chạy mất. Bọn họ rõ ràng không chỉ cướp của người quyền quý, mà cả bách tính cũng không tha." Tống Thanh Dao nói.

Chỉ thấy sơn phỉ trên núi chạy xuống càng lúc càng nhiều, nhiều hơn gấp ba lần số hộ vệ đi theo nàng.



Bọn họ ngăn cản đoàn xe, mặt ai cũng đều hung hãn, trên mặt ai cũng mang theo sẹo.

"Người Tề còn dám vào đây sao?" Tên đầu lĩnh cưỡi trên lưng ngựa đi ra từ trong đám người, hắn tựa hồ chỉ có một con mắt.

"Ta là sứ giả của Tề quốc, phụng mệnh đi đến Sở quốc, hậu quả tấn công chúng ta, các ngươi nên hiểu rõ." Tống Thanh Dao trấn định đứng trên xe ngựa nhắc nhở.

"Vậy thì sao?" Sơn phỉ bật cười thành tiếng: "Triều đình phái binh truy bắt bọn ta ba lần, nhưng đều không thành công a, vậy ngươi nghĩ bọn ta sẽ sợ sao?"

Nàng nghe xong khẽ nhíu mày: "Nếu ngươi giết ta, vậy Sở quốc nhất định sẽ vong."

"Ha ha ha, Sở quốc lại không phải ta. Tên Sở hoàng kia hại ta nhà tan cửa nát, cho dù vong quốc cũng không liên quan gì tới ta." Sơn phỉ cười to nói.

Lúc này Tống Thanh Dao mới cảm thấy tình thế đã trở nên nghiêm trọng, chẳng trách phụ hoàng lại không muốn để nàng đi sứ. Chưởng quản ngoại giao Lễ bộ quan chức cũng khuyên nàng trên đường đến Sở Kinh không nên dừng lại.

"Sở quốc như vậy, làm sao có thể bất bại được đây." Nàng nói.

***

- - Sở quân doanh ở An Châu --

Tiêu Hoài Ngọc đang huấn luyện, giờ khắc này còn chưa biết trong quân doanh vừa có vị khách không mời mà đến.

Hữu giám Đình úy tự mình dẫn người đến Tân Tự doanh: "Ai là Tiêu Hoài Ngọc?"

Tiêu Hoài Ngọc đang cùng Vương Đại Vũ tiến hành tỷ thí, nghe như vậy, nàng liền kéo Vương Đại Vũ vừa té ngã lên.

"Hoài Ngọc ca, ngươi thật sự liều mạng a." Vương Đại Vũ vuốt cái mông té đau, nói: "Lúc trước ta có thể chống đỡ ngươi được mấy chiêu, hiện giờ chỉ mới ba chiêu liền ngã rồi."

"Không liều mạng thì sao sống được đây." Tiêu Hoài Ngọc phủi phủi y phục một chút: "Có vài người trời sinh đã mạnh, thân thể lại cường tráng. Mà loại người như chúng ta, chỉ có thể thông qua mấy chiêu thức mà nỗ lực thêm thôi."

"Thập trưởng! Thập trưởng!" Viên Ứng Hồi thở hồng hộc chạy đến nàng: "Sở Kinh, Sở Kinh..."

"Làm sao?" Tiêu Hoài Ngọc mặc giáp vào, không hiểu hỏi.

"Ngươi chính là Tiêu Hoài Ngọc?" Đi theo Viên Ứng Hồi tới, Hữu giám đánh giá Tiêu Hoài Ngọc một hồi.

"Phải..." Nàng sững sờ hỏi.

"Bắt!" Hữu giám ra lệnh.

Một đám quan sai tiến lên khống chế Tiêu Hoài Ngọc lại, Viên Ứng Hồi, Vương Đại Vũ cùng với những binh sĩ khác tiến lên ngăn các quan sai lại: "Đây là muốn làm gì a?"

"Không nói gì liền vào quân doanh bắt người a." Vương Đại Vũ cầm đao của mình lên: "Còn có quân pháp hay không?"

"Phụng mệnh của Thiên tử." Hữu giám hướng về phía Sở Kinh chấp tay một cái, lại nói: "Đến đây bắt hung thủ đã sát hại Hoàng tử của Tề quốc."

"Cái gì?" Mọi người kinh hãi.

Động tĩnh lớn như vậy khiến tất cả binh sĩ trong quân doanh đều đến vây quanh xem: "Xảy ra chuyện gì a?"

"Là người của Đình úy."

"Đình úy trong Sở Kinh sao lại chạy đến quân doanh rồi?"

"Đại ca ta sao lại có thể là hung thủ sát hại Hoàng tử Tề quốc chứ? Khẳng định là các ngươi bắt sai người." Vương Đại Vũ nói.

Hữu giám thấy trong quân ai cũng đều bảo vệ Tiêu Hoài Ngọc, thế là sai người dẫn Tôn Minh đến.

Tôn Minh vì muốn thoát khỏi hiềm nghi mà phủi bỏ quan hệ, đem những gì mình nhìn thấy được đều khai ra hết.

Vì vậy các binh sĩ trong Sở quân mới biết, người thật sự giết chết Đại tướng quân địch là Thập trưởng Tiêu Hoài Ngọc nàng.

"Ta đã nói a, không thể nào là tên đào tẩu Tôn Minh này!" Mọi người bắt đầu lên tiếng phê phán Tôn Minh.

"Được rồi!" Hữu giám nói: "Tiêu thập trưởng, xin hãy đi theo ta một chuyến."



Tiêu Hoài Ngọc nhíu mày, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, người nàng giết lại là Hoàng tử Tề quốc. Mà ai cũng không nghĩ đến, đường đường là một Hoàng tử lại chạy tới trước mặt nàng, lại còn biết được bí mật của nàng.

"Là Tề quốc, muốn ta sao?" Tiêu Hoài Ngọc hỏi.

Hữu giám thở dài một hơi: "Theo lý mà nói, ngươi giết địch là có công, sẽ được nhận huân tước của Sở quốc, nhưng người ngươi giết là Hoàng tử mà Tề đế yêu thương nhất. Vì Sở quốc, đã không còn cách nào khác."

Tiêu Hoài Ngọc nghe xong liền ngửa mặt lên trời cười to: "Ta mang ý chí giết địch nên mới tòng quân, thế nhưng không chết trên chiến trường, mà lại..." Tiêu Hoài Ngọc nghẹn lời.

Lời nói của nàng được các binh sĩ xung quanh hưởng ứng, những người sống sót được trên chiến trường có một số là lùi trở về mà trốn, có một số là giống như nàng, là trong quân địch sống sót trở về: "Sở quốc chẳng lẽ là muốn giao công thần giết địch cho Tề quốc sao?"

"Lên chiến trường cũng chỉ có chiến sĩ và địch." Lại có binh sĩ nói: "Nay lại vì Hoàng tử, chúng ta lại không thể chỉa đao hướng về địch. Vậy trong lúc sinh tử trên chiến trường, chẳng lẽ muốn bọn ta đứng đó chịu chết sao?"

Dưới sự ngăn cản của các binh sĩ, Hữu giám chỉ có thể mời Đại tướng quân Trần Văn Thái tới.

"Các vị yên tâm, Đình úy chỉ là dẫn người về Sở Kinh mà thôi." Trần Văn Thái giải thích: "Sau đó ta sẽ dâng tấu sớ bẩm báo với bệ hạ sau."

"Đại tướng quân, nếu đã đến Sở Kinh, vậy thì sự sống chết của Tiêu thập trưởng đã không còn nằm trong sự khống chế của quân doanh nữa a." Các binh sĩ cố gắng nói.

Trần Văn Thái tất nhiên hiểu rõ chuyện này, mắt thấy không cách nào thuyết phục được các binh sĩ trong quân doanh, hắn chỉ có thể đưa mắt sang Tiêu Hoài Ngọc.

Tiêu Hoài Ngọc trầm mặc một hồi: "Đại tướng quân có biết, ta vì để đi đến bước đường hôm nay đã phải trải qua những gì không? Ta không muốn cứ uất ức mà chết đi như vậy, nhưng nếu Sở quốc cần cái chết của ta để duy trình hòa bình, vậy thì ta nguyện ý."

"Ta sống trong tầng lớp thấp kém nhất mà đến, ta cũng biết Sở quốc thật sự là như thế nào."

"Ta còn có một muội muội ở Vân Mộng, ta chỉ hi vọng Đại tướng quân có thể đáp ứng ta, ngày sao đảm bảo nàng cơm áo không cần lo, đừng để nàng biết những chuyện này."

Trần Văn Thái và Hữu giám nghe xong đều rơi vào trầm mặc, các binh sĩ lại đỏ cả vành mắt.

"Được." Trần Văn Thái đáp.

"Thập trưởng." Các binh sĩ ngăn nàng lại.

"Thập trưởng." Mỗi người đều hi vọng sẽ có chuyển biến gì khác.

Tiêu Hoài Ngọc nhắm mắt lại, khẽ thở dài một hơi, cũng thản nhiên nói: "Khi còn sống không thể đạt được thành tựu gì, chết rồi lại được thực hiện, đối với người như ta mà nói, cũng coi như...toại nguyện."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha ha, đã đoán được gặp nhau như thế nào chưa?

Tiêu Hoài Ngọc sắp tiếp xúc với các nhân vật lớn rồi.

*** HẾT ***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK