• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- - Yến quốc --

Cuối mùa thu ở Bắc Yến, thời tiết lạnh cực kỳ. Gió thu bị ngăn cản bởi ngọn núi đang bao phủ khắp tòa thành. Nữ nhi của Yến quân xuất giá, toàn bộ Yến quốc đều tràn ngập trong không khí vui mừng. Chỉ có trên thành, mây đen dày đặc, tựa như đang ép người đến không thở nổi.

Công chúa Yến quốc là Mộ Dung Uyển mặc giá y ngồi trong xe ngựa, Yến quân Mộ Dung Hằng đứng trên thành, nhìn theo đội quân đang rời khỏi đô thành Yến quốc.

Đoạn đường từ Sở quốc đến Yên quốc vô cùng gập ghềnh, xuyên qua núi rừng, lại uốn lượn gồ ghề, đến khi đội ngũ đi đến một thung lũng thì có một con ngựa từ trong ngã rẽ chạy ra.

Trên lưng ngựa là một nam tử trẻ tuổi, trên thân mặc khôi giáp, dừng ngựa ở giữa tuyến đường.

"Dừng."

"Chu Lang tướng quân." Tướng lĩnh hộ tống dừng ngựa lại, sau đó hành lễ với nam tử trước mặt.

"Ta tới đây để đưa tiễn Vĩnh Ninh công chúa." Nam tử trẻ tuổi nói.

Đội ngũ rơi vào trầm mặc, thế nhưng vẫn mở ra một con đường. Nam tử trẻ tuổi liền kẹp lưng ngựa, đến đi bên cạnh xa giá của Vĩnh Ninh công chúa.

Mộ Dung Uyển vém rèn xe lên, lúc này đôi mắt đã bị nước mắt che kín: "Chu Lang, ngươi đưa ta đi đi."

Hắn trừng to hai mắt, tựa hồ có hơi do dự, Mộ Dung Uyển thấy thế liền nức nở: "Ta sẽ không còn là công chúa, ngươi cũng không làm tướng quân nữa. Chúng ta đến nơi không có ai quen biết, mai danh ẩn tích, có được không?"

***

- - Thành Tây Dương --

Sau khi Thái thú thành Tây Dương xử lí xong các thi thể, liền đem xiêm y mới đến cho Tống Thanh Dao.

"Thế nào rồi?" Đã chờ hơn một đêm, Tống Thanh Dao bước vào phòng hỏi.

Vết thương trên người Tiêu Hoài Ngọc đa phần đều là tập trung ở những chỗ không có khôi giáp bảo vệ là cánh tay và đùi, vì vậy vết thương tuy nhiều, nhưng không trúng chỗ yếu.

"Nhờ có áo giáp bên ngoài nên những vết thương này chỉ là ngoài da mà thôi, vẫn chưa đụng đến những chỗ quan trọng, chỉ có vết thương trên đùi là nặng nhất. Sau khi khâu lại rồi, cần phải tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian, những chỗ khác từ từ sẽ lành lại sớm thôi." Lão nhân giúp Tiêu Hoài Ngọc xử lí vết thương, nói với Tống Thanh Dao.

"Hẵn rõ ràng máu me khắp người, sao lại không nghiêm trọng được?" Tống Thanh Dao nói tiếp: "Hắn lại là tướng sĩ, không thể để lại mầm họa nào."

"Nương tử đừng quá lo lắng." Lão nhân trấn an nói: "Thân thể của vị tướng sĩ này không phải dạng yếu đuối, những vết thương không ảnh hưởng đến gân cốt bên trong này sẽ không có vấn đề gì, máu trên người cũng không phải hoàn toàn là của hắn."

"Công chúa, những thương tích như thế này ở trong quân cũng không tính là gì cả." Tiêu Hoài Ngọc cũng nói, so với mất đi tay chân hoặc tính mạng, những vết thương này thật sự còn quá nhẹ, huống hồ còn giết thêm nhưng người khác mà chạy thoát, như vậy đã là may mắn.

Sau đó lão nhân mở một bộ châm trị thương, đưa cho đích tôn nữ của mình bên cạnh: "Cứ dựa theo mà lấy ra."

Dứt lời, lão nhân liền thổi tắt nến, thu hồi châm tuyến, lại thu thập sạch sẽ mọi thứ trong phòng: "Trời đã sáng, lão hủ còn phải đi chẩn trị ở chỗ khác. Nếu có gì không khỏe, cứ bảo nha đầu này đi tìm, nàng là tôn nữ của ta."

"Đa tạ Thượng công." Tống Thanh Dao nói.

Sau khi đã đóng cửa lại, nàng nhìn thấy bàn tay và cánh tay đều đã bị quấn vải trắng của Tiêu Hoài Ngọc nói: "Chuyện đêm qua...đa tạ ngươi."

Tiêu Hoài Ngọc lắc đầu: "Ta cứu công chúa cũng là đang cứu mình. Nhưng đối với công chúa mà nói, ta chỉ là binh lính của Sở quốc, công chúa có thể không cần phải cứu ta, vì sao còn phải quay lại đây?"

"Ý ngươi là, ta không nên quay lại cứu ngươi sao?" Tống Thanh Dao hỏi ngược lại.

"Ngươi và ta là địch, lẽ ra nên như vậy." Tiêu Hoài Ngọc trả lời.

"Ngươi là người Sở, nhưng ngươi cũng cứu công chúa Tề quốc ta đây ra khỏi tay người Sở." Tống Thanh Dao nói tiếp: "Lần đi sứ này, dù không thể hoàn thành mục đích, nhưng cũng không uổng phí."

"Trong quyền lực đều là sự lừa gạt lẫn nhau, người người đều mang mặt nạ, trước một mặt, sau lại một mặt khác. Tiêu thập trưởng để ta biết được, trên đời này còn xót lại người chân thành. Ngươi cứu ta là bởi vì lời hứa, là bởi vì ngươi muốn cứu ta." Nàng lại nói tiếp: "Mà ta quay lại, chỉ là vì muốn quay lại, không muốn ngươi chết mà thôi."

"Công chúa, nhân mã tiếp ứng của Tề quốc đã đến thành Tây Dương rồi." Ngoài cửa có người nhắc nhở.

Tống Thanh Dao bưng đồ ăn sáng đến bên cạnh Tiêu Hoài Ngọc: "Hẳn là ngươi đã đói bụng rồi, cứ ăn trước đi đã, nếu không no có thể nói, ta sẽ nói với bọn họ."

Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Hoài Ngọc đều là người chăm sóc đệ đệ và muội muội của mình. Mười mấy năm qua, còn chưa từng có ai quan tâm nàng như vậy.

Sự ôn nhu của Tống Thanh Dao khiến Tiêu Hoài Ngọc có chút lay động, nhưng rất nhanh nàng liền lắc lắc đầu. Nàng nhớ đến, khi rời quân doanh có chiến hữu đưa tiễn, nhớ đến chiến trường có lời giao phó của Bành Thành vương. Những chuyện này càng giúp nàng có thêm kiên định: "Không được, không thể phản bội Sở quốc và huynh đệ."

...

Tống Thanh Dao đi ra khỏi viện, dùng ngôn ngữ Tề quốc nói: "Ninh Viễn tướng quân."

Nam tử vội tiến lên hành lễ: "Mạt tướng đến muộn, xin công chúa trách phạt."

"Là Đại Tư Mã phái ngươi đến sao?" Nàng hỏi.

"Phải." Hắn trả lời: "Mạt tướng nghe nói, công chúa ở Sở quốc..."

"Ta rất tốt." Tống Thanh Dao ngắt lời: "Ngươi cũng nhìn thấy rồi đây."

"Công chúa, bệ hạ và Đại Tư Mã đều lo lắng cho an nguy của người. Quan hệ của Tề Sở đã chấm dứt, hi vọng người nhanh chóng trở về." Hắn ngẩng đầu lên nói.

"Tin tức truyền về thật nhanh." Nàng nói: "Chuẩn bị một chiếc xe ngựa cho ta."

"Vâng."

Sau khi nhìn thấy Tống Thanh Dao đỡ một binh sĩ Sở quốc đi ra, tướng lĩnh Tề quốc trừng lớn hai mắt, kinh ngạc không thôi.

Nàng cũng không giải thích gì, cứ im lặng đỡ Tiêu Hoài Ngọc lên xe ngựa.

Mới đầu Tiêu Hoài Ngọc không chịu, thứ nhất là do thân phận không thích hợp, thứ hai là cũng không muốn cả hai ngồi cùng nhau.

Nhưng nàng lại thắng không nổi sự kiên trì của Tống Thanh Dao, cũng nói không lại nàng ta, vì vậy cũng không thể phản bác.

Nhìn binh sĩ Sở quốc bước lên xe ngựa của Tống Thanh Dao, các tướng lĩnh Tề quốc liền nhíu mày: "Công chúa, chuyện này...e rằng không ổn, thân phận của hắn như vậy, không hợp quy củ cho lắm."

"Quy củ là cái gì?" Trong nháy mắt, Tống Thanh Dao liền nghiêm mặt: "Trong thời khắc sinh tử, còn ai đem quy củ ra để nói sao?"

Tướng lĩnh giật mình một chút, chợt liền hiểu ra chuyện gì đó, chắp tay nói: "Mạt tướng biết tội."

"Đi thôi." Tống Thanh Dao nói: "Đến An Châu trước."

"Vâng."

***

- - Sở Kinh - Phủ Bành Thành vương --

Biết được tin Sở quốc từ chối đàm luận với Tề quốc, Yến quân cực kì vui vẻ, cũng phái sứ giả đưa công chúa Yên quốc tới Sở quốc. Mà Bành Thành vương của Sở quốc cũng tự mình đến Yến quốc đón người.

Thiếu phủ, chư hầu khi lập thê thiếp đều sẽ mặc miện phục, mũ quan, buộc thanh ngọc châu trên đầu.

Nhưng bây giờ Lý Khang lại không gấp gáp thay y phục, hắn nhìn vào gương đồng, bản thân cũng thân bất do kỷ.

"Chỉ là trong thời loạn lạc, Bành Thành vương lại không giống như người sẽ u mê chuyện nhi nữ tình trường."

"Công chúa cũng không phải như vậy sao?"

"Từ lâu ta đã nhập đạo, không quan tâm đến chuyện của chính mình, mà một đời chỉ cầu cho Tề quốc."

"Một đời...mong cầu sao?" Lý Khang đưa tay sờ sờ mũ quan, trong mắt đều là sự cô đơn.

"Vương gia, nên thay y phục để khởi hành rồi." Thị nữ đi tới phía sau hắn, nhắc nhở.

Lý Khang thở dài một hơi, sau đó mặc y phục vào: "Chuyện nên tới, cũng sẽ tới mà thôi."

Thị nữ thấy vậy liền cầm đai lưng đã chuẩn bị lên, cẩn thận tỉ mỉ đeo lên giúp Lý Khang: "Công chúa Yến quốc có thể được gả cho vị lang quân như Vương gia, hẳn là sẽ rất yêu thích đi."

"Lâm Nghi công chúa của Tề quốc có nói, Yến quân có hai nữ nhi, trưởng nữ tính tình cương liệt đã có hôn phối, còn vị thứ nữ kia..." Lý Khang cau mày.

Thị nữ đem dây buộc bên hông đến bên cạnh hắn, nói: "Nếu như nàng ta thấy Vương gia ngài rồi, hẳn là sẽ mê người như các vị tiểu thư trong thành Sở Kinh này đi a."

Cuối cùng, thị nữ đem mũ quan dâng lên, Lý Khang tiếp nhận rồi đội lên đỉnh đầu: "Chỉ mong là như vậy đi."

Thị nữ đưa tay ra cầm lấy hai cộng dây bên mũ quan buộc lại trước cầm hắn, cuối cùng lơ lửng trước cổ họng hắn.

Sau đó cũng đeo bội kiếm tượng trưng cho chức vị Vương gia của Lý Khang lên, cúi đầu quỳ nói: "Nô, cung tiễn Vương gia."

Lý Khang nắm chuôi kiếm bên hông mình, đứng ở trong phòng ngây ngốc hồi lâu, sau đó yên lặng rơi nước mắt. Đôi mắt của hắn lúc này không có chút tinh thần nào, chỉ vẻn vẹn than nhẹ một tiếng, rồi xoải bước ra khỏi Vương phủ.

***

Một ngày sau.

- - Yến quốc --

"Quân thượng, Quân thượng." Một tên Hoạn quan vội vã chạy vào đại điện: "Trên đường đi đến Sở quốc, Vĩnh Ninh công chúa đã chạy trốn."

"Cái gì?!" Yến quân Mộ Dung Hằng giật mình đứng dậy, đối với sự ngỗ nghịch của nữ nhi mình, hắn nổi trận lôi đình: "Đi tìm! Cho dù có phải lật cả Yến quốc này lên cũng phải tìm cho ra cho quả nhân!"

"Vâng."

Sau một ngày tìm tòi, Yến quốc cuối cùng cũng tìm ra vị Vĩnh Ninh công chúa bỏ trốn hòa thân tại Kiến Châu. Yến quân Mộ Dung Hằng nghe tin, liền tự mình cưỡi ngựa tới Kiến Châu trong ngày.

- - Khiến Châu --

Mộ Dung Hằng mặc một thân áo giáp từ trên lưng ngựa nhảy xuống, hắn nổi giận đùng đùng đi thẳng vào trong lều của Vĩnh Ninh công chúa.

"Phụ hoàng..."

Nàng vừa dứt lời, liền bị Mộ Dung Hằng tát một bạt tai: "Tại sao ngươi lại ngỗ nghịch như vậy?!"

Mộ Dung Hằng có tính cách táo bạo, Mộ Dung Uyển che một bên mặt đã ửng đỏ, càng bị đối xử như vậy, nàng càng chán ghét, càng chống cự: "Quân thượng và các quân thần thương nghị chuyện thông gia, nhưng một câu cũng không hỏi ý của Vĩnh Ninh, lại quyết định gả Vĩnh Ninh vào Sở quốc. Chẳng lẽ cũng không cho Vĩnh Ninh phản kháng sao?"

"Ngươi là công chúa của Yến quốc, nên sớm nghĩ đến ngày này." Mộ Dung Hằng nói.

"Trong lòng ta đã có người khác, ta càng không muốn gả cho vị Hoàng tử ở Sở quốc kia." Mộ Dung Uyển quay đầu nói.

"Ngu xuẩn!" Mộ Dung Hằng mắng: "Ngươi là nữ nhi của quả nhân, là phượng hoàng trên trời, đương nhiên phải phối với quân tử."

"Làm sao Quân thượng biết tên Bành Thành vương ở Sở quốc kia là chính nhân quân tử đây?" Nàng hỏi.

"Quả nhân đã từng gặp Lý Khang, chân dung của hắn như thế nào, ngươi cũng đã thấy rồi." Hắn nói tiếp: "Hắn là người có khả năng trở thành người kế nhiệm cao nhất của Sở quốc, miễn là tên Sở hoàng kia không hồ đồ, thì Yến quốc ta cũng có thể giúp hắn một tay, để ngày sau ngươi trở thành Hoàng hậu Sở quốc."

"Mộ Dung gia không phải người Hán, Vĩnh Ninh làm sao có thể trở thành Hoàng hậu? Làm sao được người Hán chấp nhận đây?" Nàng nói tiếp.

"Cho dù hắn có là chính nhân quân tử đi nữa, Vĩnh Ninh cũng sẽ không gả." Nàng lại kiên trì nói.

Mộ Dung Hằng nghe xong liền nhíu mày lại, hét lớn một tiếng: "Dẫn vào!"

Sau đó liền thấy hai tên Cấm quân xách một vị nam tử mình đầy thương tích tiến vào lều. Mộ Dung Uyển vừa nhìn thấy người kia, liền muốn nhào về phía hắn, nhưng cánh tay lại bị Mộ Dung Hằng mạnh mẽ nắm lại: "Thân là công chúa, lại vì một tên thấp hèn như vậy mà đến cả thân phận của mình cũng không cần nữa sao?"

"Tại sao?" Nàng trợn mắt lên, giận dữ nhìn hắn: "Tại sao chứ!"

Mộ Dung Hằng lạnh mặt xuống: "Không có tại sao, ngươi là nữ nhi của quả nhân, người này làm sao xứng với ngươi được."

"Nhưng hắn không phải là người do chính Quân thượng chọn hay sao?" Nàng lệ rơi đầy mặt, chất vấn.

"Quả nhân chọn hắn làm thị vệ của ngươi là vì hắn là người trung thành." Mộ Dung Hằng nói: "Nhưng hắn...lại dám câu dẫn nữ nhi của quả nhân, còn lại là công chúa của Yến quốc."

"Ta không phải là công chúa Yến quốc, cũng không phải nữ nhi của ngươi." Mộ Dung Uyển vừa kéo trâm phượng trên tóc xuống, vừa thương tâm nói: "Yến quốc luôn muốn vứt bỏ ta, còn lúc ta cần ngươi nhất...thì ngươi ở đâu chứ?"

Đối mặt với sự chất vấn của nàng, hắn cũng không có chút hỗ thẹn gì: "Trong Yến quốc này có rất nhiều hài tử không có phụ thân, bọn họ ăn bữa nay lo bữa mai, mà ngươi lại có thể cơm ngon áo đẹp a. Nên nhớ, ta không chỉ là phụ thân của ngươi, mà còn là Quân vương của cả Yến quốc này."

Sau đó hắn liền rút bội kiếm bên hông ra: "Nếu như ngươi lại to gan chạy trốn, vậy quả nhân liền giết hắn."

Mộ Dung Uyển co người ngồi đó, đôi mắt nàng mang đầy cừu hận: "Ta hận ngươi..."

Thấy nàng tựa hồ đã thỏa hiệp, lúc này hắn mới nhét kiếm trở về: "Đến sau này ngươi sẽ hiểu...nỗi khổ tâm này của quả nhân."

"Quả nhân chọn cho ngươi, là người ngươi có thể giao phó chung thân cả đời." Mộ Dung Hằng lại nói.

"Khởi bẩm Quân thượng, Tứ hoàng tử Bành Thành vương của Sở quốc Lý Khang đã đến bên trong biên cảnh Yên quốc." Tướng sĩ tiến vào lều trướng bẩm báo.

"Người đâu." Mộ Dung Hằng gọi cung nhân bên ngoài: "Đỡ công chúa vào thành rửa mặt, trang điểm lại đi."

"Vâng."

Vài cung nhân đi vào, mà Mộ Dung Uyển vẫn không có ý muốn rời đi, sau đó bị Mộ Dung Hằng trừng một cái mới bắt đầu động đậy.

Nàng lại nhìn nam nhân đang thoi thóp dưới đất, nước mắt trong mắt không ngừng tuông ra.

Nam nhân mở hai mắt đã dính đầy máu tươi, hắn hình như đã không cách nào mở miệng được nữa, mà chỉ hướng về phía nàng cực lực lắc đầu.

"Ta có thể gả đến Sở quốc,..." Nàng đau lòng nhìn nam nhân trước mặt, đưa ra lời thỏa hiệp: "Nhưng ngươi không được làm hại đến hắn."

"Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với quả nhân." Mộ Dung Hằng lạnh lùng nói.

"Vậy thì xin Quân thượng người hãy ban chết cho cả hai ta đi." Nàng quyết tuyệt nói.

"Ngươi..." Mộ Dung Hằng nhíu mày, cuối cùng cũng đáp ứng điều kiện của nàng: "Được rồi."

Sau đó, nàng như hồn phi phách lạc mà quay đầu lại, nhìn thương tích khắp trên người nam nhân mà nàng yêu thương, sau lại nhìn sang người phụ thân lãnh mạc của mình, lòng như tro tàn mà bước ra khỏi lều.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Chế độ quan lại ở ba nước Tề - Sở - Yến có sự khác biệt, ở Tề quốc lúc này đã xuất hiện chế độ Tam Tỉnh Lục Bộ, Thừa tướng yếu thế, quan trọng ở Thượng thư mưu trí, lại phân bố theo Ngũ tào Thượng thư (Vẫn để lại chế độ Tam Công Cửu Khanh, chỉ là phân hóa quyền lực ra thêm).

Mộ Dung Hằng ở Yến quốc này không phải là Mộ Dung thị trong lịch sử, đừng lẫn lộn nhé.

*Người edit: Thật ra mình phân chia khi nhắc đến ba vị Hoàng đế ở ba nước là Tề quốc (Tề đế) - Sở quốc (Sở hoàng) - Yến quốc (Yến quân) theo từng cách xưng hô. Nên các bạn chớ nhầm lẫn Yến quân là chỉ quân lính Yến quốc nhé.

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK