• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau.

Khuya đêm qua, Tống Thanh Dao trở về trong xe ngựa nghỉ ngơi, mà Tiêu Hoài Ngọc cũng ngồi bên ngoài xe ngựa canh giữ nàng một đêm.

Sau khi Tống Thanh Dao tỉnh lại, sắc trời đã tờ mờ sáng. Nàng vém rèn xe ngựa lên, liền thấy Tiêu Hoài Ngọc đang dựa bên ngoài thành xe.

Bởi vì làm lụng quanh năm, vì vậy da dẻ đã sớm bị cháy đen. Tống Thanh Dao nhìn chằm chằm nàng một chút, con mắt xuất thần, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Chỉ thấy nàng khẽ cau mày, sau khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, liền thả rèn che xuống.

Tiêu Hoài Ngọc lúc này còn đang trong giấc mộng, lập tức bị lay tỉnh: "Hoài Ngọc, nên thức rồi."

Nàng đưa tay dụi dui con mắt, lại phát hiện trên người mình là chiếc áo choàng đêm qua đã đưa cho Tống Thanh Dao. Đã sống mười sáu năm, nhưng chưa có ai tinh tế quan tâm nàng như vậy, đến cả phụ mẫu cũng vậy.

Lúc này, sắc trời đã tờ mờ sáng hẳn, Tống Thanh Dao vén rèm xe lên lần nữa, nhẹ nhàng hỏi: "Tiêu thập trưởng ngủ ngon như vậy."

Tiêu Hoài Ngọc ngẩn người, nàng nhìn lại áo choàng trên tay, sau đó chợt hiểu ra gì đó, liền xếp gọn lại đưa nàng ta: "Công chúa."

"Ta ở bên trong, không cần tới cái này." Tống Thanh Dao nói.

Nghĩ đến những lời đêm qua nàng đã nói, Tiêu Hoài Ngọc nhân tiện nói: "Ta nhất định sẽ hộ tống công chúa an toàn trở về Tề quốc."

Chỉ là tiện tay quan tâm, lại có thể đổi lại được sự trung thành và quyết tâm của nàng. Tống Thanh Dao không nói gì, chỉ cười cười với nàng.

Bôn ba một ngày, cuối cùng, đội ngũ hộ tống Lâm Nghi công chúa cũng rời khỏi Dĩnh Đô.

Cũng giống như trước đó, đội ngũ không đi trên đường thẳng, cũng không ghé vào thành nào, không ghé vào nơi dừng chân đã được bố trí trước.

Sau khi rời đi Sở Kinh, Tiêu Hoài Ngọc liền nâng cao cảnh giác. Bởi vì càng tiến về phía Đông sẽ càng hỗn loạn, khung cảnh trong mắt cũng từ từ biến thành hoang vu.

Dọc theo đường đi, bọn họ cũng thấy rất nhiều lưu dân. Ngọn gió thỏi lây bốn phía, Tiêu Hoài Ngọc mơ hồ cảm thấy bất an, cảm giác tựa hồ có người đi theo đội ngũ ở xung quanh, khiến cả người nàng cực kì khó chịu.

Đội nhân mã tiếp ứng của Tề quốc còn phải hơn nửa ngày đi đường nữa mới đến đón Lâm Nghi công chúa, sau đó mới có thể hội hợp.

Buổi tối, Tiêu Hoài Ngọc leo lên một cái cây lớn, nàng nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác nhận không có nguy hiểm gì mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không có thả lỏng cảnh giác và phòng bị.

Nàng ngồi trên cây, rút thanh đao bên hông ra lau chùi, trong lòng định sẵn sẽ ngồi như vậy canh giữ một đêm.

Tống Thanh Dao ngồi bên đóng lửa, ánh trăng cùng ánh lửa đồng thời chiếu lên gương mặt nàng.

Tiêu Hoài Ngọc quay đầu sửng sốt một chút, sau đó lại nhìn đến xuất thần. Trong lòng suy nghĩ, nữ tử vừa mỹ lệ lại vừa tri thức như vậy, ai có thể xứng mà đứng cùng nàng đây.

Có thể là chú ý đến dư quang bên mắt của mình, Tống Thanh Dao ngẩng đầu nhìn qua: "Tiêu thập trưởng đang nhìn cái gì?"

Tiêu Hoài Ngọc lấy lại tinh thần, chột dạ xoay chuyển tầm mắt. Tống Thanh Dao thấy nàng như vậy, lại cười cười, sau đó lấy một ống sáo hình bầu mang từ Sở Kinh theo ra.



Ngai như trên núi tuyết, sáng như vân trăng.

Nghe thấy quân có hai ý, nên đến tương quyết tuyệt.

Âm thanh êm dịu, chất phát phát ra từ bên cạnh đống lửa, các tướng sĩ đều xê dịch tầm mắt đến trên người Tống Thanh Dao.

Hôm nay đấu tiệc rượu, minh đán câu thế nước.

Tiệp điệp ngự câu trên, câu nước đồ vật lưu.

Có lẽ bởi vì lời lẽ cùng địu nhạc buồn, vì vậy cũng khiến các tướng sĩ sinh lòng thương cảm.

Thê thê phục thê thê, gả cưới khồng cần phải đề.

Nguyện đến một lòng người, người già bất tương cách.

Tiêu Hoài Ngọc nhìn dáng dấp nghiêm túc thỏi sáo của Tống Thanh Dao, tuy rằng nàng nghe không hiểu, nhưng cũng nghe ra sự thê lương trong đó.

Cây gậy trúc hà lượn lờ, đuôi cá hà si si.

Nam nhi trùng khí phách, cần gì dùng tiền đao vì.

Nàng nhìn chằm chằm Tống Thanh Dao không nhúc nhích, ánh lửa chiếu rọi xuống, trong mắt của nàng tựa như xuất hiện gì đó.

"Đây là loại nhạc khí gì?" Sau khi thổi xong, Tiêu Hoài Ngọc từ trên cây nhảy xuống.

"Huân." Tống Thanh Dao trả lời: "Thiên chi dụ dân, như huân như trì."

Tiêu Hoài Ngọc không hiểu, thế là hỏi tiếp: "Tại sao khi nghe khúc này, ta lại cảm thấy bi thương như vậy?"

"Đúng vậy." Tống Thanh Dao gật đầu: "Đây là tác phẩm của tài nữ Trác Văn Quân thời Hán ngâm."

"Theo như tương truyền, Trác Văn Quân không tiếc bỏ trốn khỏi nhà vì muốn gả cho Tư Mã Tương Như, nhưng Tư Mã Tương Như lại bỏ qua tâm ý của nàng mà liên tục nạp thiếp. Sau khi Trác Văn Quân biết được đã cực kì bi thương, sau đó viết ra bài thơ này, cuối cùng cứu vãn lại tâm ý của trượng phu."

"Tâm ý của một người, có thể cứu vãn nhờ một bài thơ sao?" Tiêu Hoài Ngọc hỏi.

Tống Thanh Dao nở nụ cười: "Ngươi có tin không?"

"Không." Nàng lắc đầu.

"Tài nữ này tên là Trác Văn Quân, là tài nữ duy nhất ngâm thơ trong thiên hạ này. Nhưng bài thơ này vừa được viết ra, ngươi có biết, thiên hạ có cái nhìn như thế nào về Tư Mã Tương Như không?" Tống Thanh Dao nói ra cái nhìn của mình: "Hắn dùng bốn bức tường, chỉ dựa vào một phủ Phương Cầu Hoàng liền khiến giai nhân bỏ trốn cùng hắn, khổ tận cam lai, cuối cùng cũng đi đến cuối con đường, nhưng là do phía sau có tâm ý của thê tử mà thôi. Người như vậy, có tài nhưng không đức."

"Ngươi cũng biết, thời Hán lấy chế độ thi cử để chọn quan, vì vậy danh tiếng cũng sẽ ảnh hưởng đến con đường thi cử của sĩ tử."

"Cái gọi là hồi tâm chuyển ý, cũng chỉ là sự bố thí và cân nhắc mà thôi."

Tiêu Hoài Ngọc nghe không hiểu những lời này, chỉ là nhắc đến trượng phu vứt bỏ tâm ý của thê tử, lại thêm lời giải thích của Tống Thanh Dao khiến nàng nhớ đến giấc mộng kia khi còn ở Vân Mộng: "Từ bỏ mọi thứ, cam tâm tình nguyện trả giá tất cả, cuối cùng lại bị vứt bỏ, coi như có hối hận, thì làm sao có thể còn quay lại lúc ban đầu được đây?"

"Tiêu thập trưởng, hình như đã từng trải qua?" Tống Thanh Dao bất ngờ nhìn nàng.

"Không có gì." Tiêu Hoài Ngọc trả lời: "Chỉ là, thường xuyên nằm thấy một giấc mộng mà thôi."

"Coi như có thể bỏ qua tất cả mà bắt đầu lại từ đầu, nhưng vết rách chính giữa đó cũng không thể lành lại như lúc trước." Tống Thanh Dao lại nói.

"Vì vậy, người muốn vì mình mà sống." Tiêu Hoài Ngọc đột nhiên nói: "Chủ nhân của bài thơ này có cảnh ngộ bi thảm, nhưng lại là sự lựa chọn của chính nàng. Ta đi tòng quân, thực ra cũng không phải vì người nhà, mà là vì chính bản thân mình, ta đưa ra lựa chọn, sống hoặc là chết, đều là sự lựa chọn của chính ta, vì vậy, ta cũng không oán hận bất kì ai."

"Đúng thật là vậy, lựa chọn bất chấp hậu quả, chính là không cần người khác phải đồng tình với mình." Tống Thanh Dao nói: "Mọi người thường sẽ bị cảnh tượng trướt mắt mê hoặc, vì vậy mà bước vào vực sâu. Đến khi bản thân đã chìm vào bóng tối rồi mới tỉnh ngộ, nhưng lúc đó cũng đã muộn. Cho dù có may mắn trốn ra được, thì người trước đó, từ lâu đã không còn."

Ngay từ khoảng thời gian Tiêu Hoài Ngọc nhảy trên cây xuống đến khi bị hấp dẫn bởi từng câu nói của Tống Thanh Dao, một nhóm người trong bóng tối đã chậm rãi áp sát tới nơi đóng quân.

Các tướng sĩ trong đội ngũ hộ tống vì đi đường dài nên đã mệt mỏi rã rời, có người còn trực tiếp ngồi dưới đất ngủ gật.

Tiêu Hoài Ngọc cầm đao chém đứt một cành cây, sau đó lại ném vào trong đống lửa, nhằm muốn đống lửa không bị tắt.

Tống Thanh Dao đứng bên cạnh nhìn nàng cầm cành cây vẽ vẽ trên mặt đất.

"Biết chữ không?" Tống Thanh Dao hỏi.

Tiêu Hoài Ngọc liếc mắt nhìn, sau đó liền lắc đầu: "Ta không biết chữ."



"Đây là tên của ngươi, Tiêu Hoài Ngọc." Tống Thanh Dao lại nói.

Nàng nhìn ba chữ chỉnh tề mạnh mẽ dưới mặt đất, liền trừng lớn hai mắt.

"Ngươi biết, Hoài Ngọc có ý gì không?" Tống Thanh Dao lại hỏi.

Tiêu Hoài Ngọc lần thứ hai lắc đầu, lúc trước khi nàng nói muốn đổi tên, nhưng lại không biết nên đổi thành tên gì. Lúc báo danh tòng quân, không biết tại sao lại nói ra cái tên này: "Ta chỉ biết, ngọc là thứ rất quý giá."

"Phải, Hoài Ngọc, còn có nghĩa là người có đức và hoài bảo." Tống Thanh Dao giải thích: "<Lão Tử> có viết: Người hiểu ta hi, thì lại ta giả quý, là lấy Thánh nhân bị hạt Hoài Ngọc."

"Người nghĩ ra cái tên này cho ngươi, ngươi nên quý trọng." Tống Thanh Dao lại nói.

Tiêu Hoài Ngọc bỗng nhiên nghẹn ngào lại, tên này là do chính nàng tự nghĩ ra, nhưng lại không biết vì sao lại lấy cái tên này. Chỉ là ngày đó, đột nhiên trong đầu lóe lên cái tên này, nên cứ như vậy mà nói ra.

Nàng dơ tay quơ quơ một phen, có chút xấu hổ. Lúc nàng ngẩng đầu lên, lại có một ngọn gió thổi đến khiến cỏ lung lay.

Tiêu Hoài Ngọc cầm đao bên hông lên, theo bản năng bảo vệ Tống Thanh Dao phía sau: "Không đúng."

"Mau đứng lên hết đi, đừng ngủ." Tiêu Hoài Ngọc kêu to.

"Cái gì?" Mấy binh sĩ khác còn chưa phát hiện ra dị thường, đến cả Tống Thanh Dao cũng vậy.

"Ta ngửi thấy, có mùi lạ ở đây." Tiêu Hoài Ngọc bình tĩnh nhìn xung quanh, cực kì cảnh giác nói: "Mùi này là mùi bùn trong đất mà khi thời tiết lạnh sẽ không có, mùi trên người này, quá rõ ràng."

Các binh sĩ bị đánh thức ban đầu còn cầm vũ khí lên cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng sau khi phát hiện ra không có gì, bọn họ liền cười nhạo nàng: "Hơn nửa đêm, một bóng người cũng không có, thích khách ở đâu ra a?"

"Phải đó, la lớn như vậy, ta còn tưởng có gì đáng sợ lắm đây."

"Hẳn là do cuộc chiến ở An Châu khiến ngươi chỉ cần đến biên cảnh liền sợ đi?"

"Bản thân không ngủ, còn không muốn cho bọn ta ngủ luôn sao?" Các binh sĩ sợ bóng sợ gió lại lần nữa thả vũ khí xuống, chuẩn bị tiếp tục nghỉ ngơi.

Tống Thanh Dao nhìn ánh mắt của Tiêu Hoài Ngọc, thế là liền tự giác trốn ở phía sau nàng, tựa hồ vô cùng tin tưởng phán đoán của nàng.

Nhưng đêm tối đen kịt, đến bàn tay đưa lên cũng không thấy đủ năm ngón, cái có thể nhìn thấy được, chính là lều trại cùng cái bóng của các binh sĩ.

Tiêu Hoài Ngọc nhìn các binh sĩ không tin mình, nhíu mày nói: "Từ nhỏ ta đã theo phụ thân xuống giường trồng trọt, lãnh địa của Sở quốc là ta rành rẽ nhất, ta cũng có thể phân biệt mùi người."

Nhưng lời nói của nàng cũng không có ai để ý đến, Tống Thanh Dao liền nhíu mày. Sau đó, nàng liền đi tới đống lửa, cầm một cây củi vừa nặng lên, ném đến bụi lau sậy bên bờ sông.

Vào trời thu, cỏ lau sậy đã khô héo, vì vậy lửa lập tức lan tràn ra khắp nơi, hoàn cảnh xung quanh phút chốc liền trở nên rõ ràng. Mà cỏ lau sậy càng cháy càng toát ra sương mù đen, lại thêm gió thổi hướng lên trên.

Mấy mũi tên từ trong bóng tối bay tới, khiến mấy binh sĩ canh gác bên ngoài không chút tiếng động mà mất mạng.

"Có thích khách! Có thích khách!" Cỏ lau sậy cháy khiến động tĩnh bên bờ sông trở nên rõ ràng, các binh sĩ trong nháy mắt trở nên hoảng loạn.

Các tướng quân rút đao bên hông ra, đánh thức những người còn lại, nhanh chóng cầm thuẫn lên phòng ngự.

"Một người sống cũng không được lưu lại." Bên ngoài truyền đến âm thanh tràn đầy sát ý.

"Giết!"

Thích khách chậm rãi tới gần, từ trong bùn đất lại có thêm vài tên nhảy lên: "Giết!"

Bởi vì trên thân đều là mặc y phục màu đen, bọn họ bị lẫn vào bóng đêm, vì vậy khi tiếp cận đến gần cũng khó mà phát hiện ra.

Bởi đã sớm cảnh giác, Tiêu Hoài Ngọc đều chém đứt các mũi tên hướng đến Tống Thanh Dao.

"Công chúa, nắm chặt ta, đừng ra khỏi tầm mắt của ta." Tiêu Hoài Ngọc nói.

"Giết được công chúa Đông Tề, thưởng ngàn lượng vàng."

Dưới sự mê hoặc của tiền tài, bọn thích khách dồn dập hướng đao về phía trước, bọn binh sĩ lúc này mới bỏ phòng ngự mà chuyển sang phản công.

Ánh lửa chiếu rọi xuống, chính là khung cảnh chém giết bên bờ sông.

Ánh đao bóng kiếm, máu nhuộm lòng sông, một nhóm thích khách đã kiềm chế được đội Cấm quân, nhóm còn lại chạy về phía Tống Thanh Dao.



Thanh đao sắc bén từ bên trên bổ xuống, lắp bắp máu tươi rơi vào trong trại, thích khách cứ như vậy mà ngã xuống, hắn cũng vô lực đứng dậy, thế là đồng đội hiên ngang đạp lên người hắn, cũng không ai chú ý đến hắn: "Cứu...cứu...ta." Cuối cùng hắn cũng chết trong thống khổ.

Trong lúc chém giết, cánh tay của một tên thích khách bị Tiêu Hoài Ngọc chém đứt, sau đó là một tiếng thét chói tai phát ra.

Nàng một bên che chở Tống Thanh Dao, một bên đạp thích khách vào đống lửa, không chút do dự nào.

"Công chúa, lên ngựa."

Thấy các nàng muốn lên ngựa chạy trốn, tên đứng đầu trong nhóm thích khách liền múa đao đến đám ngựa xung quanh, muốn chặt đứt đường chạy của các nàng.

Trong lúc bảo vệ Tống Thanh Dao, trên người Tiêu Hoài Ngọc cũng đã chịu một số vết thương nhất định.

Tống Thanh Dao nhìn miệng vết thương đang chảy máu của nàng: "Tiêu thập trưởng, ngươi bị thương."

Đối mặt với nhóm thích khách đông đảo, Tiêu Hoài Ngọc nắm chặt đao trong tay, nàng cũng không phải không biết vết thương đang đau cỡ nào.

Nàng lúc này như đang tiến vào giấc mộng kia, mà giấc mộng đó nàng vĩnh viễn cũng không muốn nhớ lại, vừa chân thật lại vừa khiến nàng cảm thấy sợ sệt.

"Đau đớn, sợ hãi không là gì cả, cái ta sợ chính là cái chết."

Nửa khắc sau, thanh đao trong tay Tiêu Hoài Ngọc đã nhuộm đày máu tươi, trên mặt và giáp của nàng cũng đều là máu.

Lại liên tiếp mất đi bảy người trong đội ngũ hộ tống, bây giờ chỉ còn ba người đang lo sợ lùi về phía sau: "Không phải các ngươi nói, Cấm quân đều ăn cơm bằng thùng thôi sao..."

"Hắn không phải Cấm quân, giáp trụ trên người hắn là...thị vệ của Vương phủ sao?"

"Không đúng, người bên cạnh công chúa Đông Tề là tên tân binh còn sống sót sau trận chiến ở An Châu kia."

Là tân binh sống sót trong tay Tề quân, câu nói này liền đè ép sự nghi ngờ của nhóm thích khách lại.

"Hắn chỉ có một mình, coi như có sợ cũng phải ép chết hắn!" Giải quyết xong nhóm Cấm quân, mấy tên thích khách liền lên ngựa chạy theo truy sát các nàng.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Trước đó trong Văn Án có viết, ngọc bội của Lý Cẩn có khác hai chữ Hoài Ngọc, thực ra chính là đang ám chỉ, cái tên này là trong giấc mộng Lý Cẩn đã đặt cho nàng. (Bởi vì cảm thấy tên cũ của nàng không hay, cho nên Lý Cẩn đã đổi tên cho nàng.)

Ràng buộc giữa Lý Cẩn và Tiêu Hoài Ngọc thật sự Tống Thanh Dao không có chen vào, thật ra chỉ là nàng ta muốn lôi kéo người mà thôi, tuy rằng tiếp xúc cũng không ít.

Ngoài ra, giấc mộng kia cũng có thể tính là một đời trước của Tiêu Hoài Ngọc, được trùng sinh lại từ dưới đáy hồ Vân Mộng. Cho nên cũng không hoàn toàn là mộng, mà là bản thân Tiêu Hoài Ngọc được trùng sinh, nhưng lại không biết mà thôi.

Còn có, tướng mạo Tiêu Hoài Ngọc bình thường là vì bị nắng làm cháy da, trời sinh không có đen, chỉ là làm lụng ngoài trời từ nhỏ nên phải đen a. Nhưng đen cũng có cái đẹp riêng nha.

*** HẾT ***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK