• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vĩnh Ninh cũng là một người đáng thương." Lý Khang nhìn Mộ Dung Lam, lại nói: "Nàng đối với Yến quốc, đối với Mộ Dung tướng quân mà nói xưa nay đều yếu kém hơn. Chúng ta đi đến bước đường hôm nay đều là thân bất do kỷ, hơn nữa còn ở vị trí nữ tử, vì vậy Mộ Dung tướng quân không cần tự trách."

Nàng nhìn chằm chằm hắn, sau đó lại thở dài: "Vừa rồi nói chuyện với muội muội, rốt cuộc ta cũng hiểu tại sao nàng lại nói ra những lời kia. Có lẽ đúng như nàng nói, sự quan tâm của người thân giành cho nàng, thậm chí còn không bằng một người chỉ mới ở cùng nàng một năm là ngươi."

"Người ta thiếu cái gì, thì sẽ mong cầu cái đó. Một khi không có lựa chọn, mà chỉ bị áp bức, vậy thì trong lòng sẽ sinh lòng kháng cự cùng căm ghét, cũng sẽ...đánh mất lý trí." Lý Khang nói.

"Đợi sau khi thế cục ổn định, ta sẽ đón Vĩnh Ninh trở về, những ngày sắp tới còn làm phiền Bành Thành vương chăm sóc nàng..." Mộ Dung Lam chắp tay với hắn: "Mộ Dung Lam ta, vô cùng biết ơn."

Lý Khang được hành lễ mà kinh hãi, hắn liền đứng dậy, cũng nâng Mộ Dung Lam đứng lên: "Đây là việc nằm trong chức trách của ta, a tỷ lớn hơn Lý Khang, há có thể làm đại lễ như vậy."

Lý Khang làm việc thành thạo nên đã luyện thành cử chỉ quen thuộc, nhưng loại khách khí và lễ phép như vậy khiến bầu không khí có chút khựng lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lý Khang chợt thu tay về, nghiêng người sang, hắn chưa từng gặp nữ tử có tư thế anh tư hiên ngang như vậy, nhất thời cũng quên thân phận hai người khác biệt: "Là Lý Khang mạo phạm, trong lúc nhất thời đã quên thân phận của Mộ Dung tướng quân, xin Tướng quân thứ lỗi."

Thấy hắn ngượng ngùng như vậy, Mộ Dung Lam ngược lại còn lớn mật hơn: "Mộ Dung Lam ta là người thô lỗ, thuở nhỏ đã vào quân doanh luyện võ cùng phụ thân, không chú ý nhiều như vậy."

Lý Khang không nói gì thêm, tự mình đưa Mộ Dung Lam về nơi ở dành cho đoàn sứ Yến quốc.

Hai người cưỡi ngựa song song, sóng vai cất bước trên đường phố, dọc theo đường đi, có không ít bách tính vây xem mà suy đoán.

Mộ Dung Lam mặc một thân y phục bằng nhung, tăng thêm mười phần anh khí, mà Lý Khang lại mặc y phục thêu hoa, như quý công tử.

"Thứ cho hôm nay Lý Khang không thể giữ a tỷ ở lại phủ." Lý Khang xấu hổ nói.

"Ta biết." Nội chính Sở quốc không yên ổn, Hoàng đế nghi kỵ Lý Khang có công lớn, mà Mộ Dung Lam lại là sứ giả Yến quốc, cho dù có là thông gia, nhưng cũng không thể quá mức thân thiết, bằng không sẽ trở thành nhược điểm để người có ý đồ lợi dụng.

Muốn đi tới nơi ở dành cho đoàn sứ Yến quốc thì phải đi qua Chương Hoa cung, lúc này liền đúng lúc gặp xa giá của Bình Dương công chúa.

Tiêu Hoài Ngọc cưỡi ngựa hộ vệ bên cạnh xa giá, hai đội ngũ lúc này liền đối đầu trên đường phố.

"Dừng." Tiêu Hoài Ngọc nhảy xuống lưng ngựa, hành lễ với Lý Khang: "Mạt tướng bái kiến Bành Thành vương."

Mà Lý Khang vừa vặn cũng hành lễ với Lý Cẩn đang ngồi trong xa giá, lúc này Lý Cẩn vẫn chưa lên tiếng.



Khi Lý Khang nhìn đến Tiêu Hoài Ngọc, biểu cảm vẫn hiền từ như trước: "Không cần đa lễ như vậy."

Mộ Dung Lam nhìn Tiêu Hoài Ngọc, thấy nàng thân thiết với Lý Khang như vậy, liền nhân tiện nói: "Bành Thành vương, vị này là...?"

"Hoài Ngọc, đây là sứ giả Yến quốc, là Cao Đô công chúa đang giữ chức Trung Lang tướng ở Hổ Bí doanh." Lý Khang nói với Tiêu Hoài Ngọc.

Nàng liền nhanh chóng hành lễ với Mộ Dung Lam: "Hiệu úy của Biên Quân doanh ở An Châu Sở quốc, Tiêu Hoài Ngọc bái kiến Tướng quân."

"Tiêu Hoài Ngọc." Mộ Dung Lam giật mình: "Thì ra, ngươi là tướng sĩ ở biên cảnh Sở quốc, nhờ vào một trận chiến ở thành Hồng Châu mà thành danh a."

"Đúng vậy." Tiêu Hoài Ngọc trả lời.

Mộ Dung Lam khá kinh ngạc nhìn Tiêu Hoài Ngọc: "Triều đình Yến quốc từng nghị luận về ngươi, là một thiếu niên mười sáu tuổi, dùng sức một người mà chống lại ngàn người, a gia của ta cũng vô cùng coi trọng ngươi."

"Nếu ở Yến quốc, ngươi nhất định sẽ được phong làm Tướng quân." Mộ Dung Lam lại nói: "Yến quốc trước nay chỉ chọn tướng tài, không xét xuất thân."

Hiển nhiên, bởi vì trận chiến lần đó, Tiêu Hoài Ngọc liền được triều đình Yến quốc ca tụng, đến cả trong lời nói của Mộ Dung Lam cũng có ý ứu ái nàng. Có lẽ, đối với những tướng sĩ có xuất thân thấp hèn mà nói, đi Yến quốc mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

"Hoài Ngọc là người Sở, cả đời này cũng sẽ không thay đổi." Tiêu Hoài Ngọc ngẩng đầu nói.

Mộ Dung Lam cúi đầu nhìn sự kiên định trong mắt nàng, cũng không tức giận, chẳng qua là cảm thấy lại có thêm một đối thủ nặng ký, vì vậy liền không che lấp nói: "Xem ra, lần sau gặp mặt Tiêu hiệu úy, có lẽ là trên chiến trường rồi."

"Hẳn là như vậy." Tiêu Hoài Ngọc trả lời.

Mộ Dung Lam nghe xong cười cười, tuy trước mắt đã đình chiến, nhưng ai cũng biết, rồi sẽ có ngày lại tái chiến. Ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Lam, chính là sợ Tiêu Hoài Ngọc không thể kiên trì sống tới lúc đó, không thể trở thành đối thủ của mình: "Vậy ta sẽ chờ đợi, mong rằng có thể làm đối thủ với Tiêu 'tướng quân'."

Một trận gió nóng từ sông Hán thổi tới, vừa vặn phất lên màn che trên xa giá. Mộ Dung Lam đang cưỡi trên lưng ngựa, đúng lúc nhìn thấy dung nhan của nữ tử đang ngồi bên trong, nhưng cũng chỉ trong chốc lát.

"Mộ Dung tướng quân." Lý Khang gọi: "Chúng ta nên đi thôi."

"Được."

Sau khi Mộ Dung Lam cùng Lý Khang rời đi, Tiêu Hoài Ngọc liền trở lại bên cạnh xa giá.

Kỳ Ngọc từ trong một gốc che khuất phía sau xa giá đi ra, nàng nhìn bóng lưng của Mộ Dung Lam: "Vị Cao Đô công chúa này, dường như cũng là một người thẳng tính."

Xa giá chậm rãi khởi hành, Lý Cẩn vém rèn xe lên, cũng chỉ chỉ Tiêu Hoài Ngọc đang cưỡi ngựa đi bên cạnh: "Ở đây cũng có một người thẳng tính đây."

Tiêu Hoài Ngọc tất nhiên nghe hiểu ý nàng, thế là nghiêng đầu nói: "Mộ Dung tướng quân đã hỏi như vậy, chẳng lẽ mạt tướng không nên trả lời thật lòng sao?"

"Ngươi cũng biết nàng mang họ Mộ Dung." Lý Cẩn nghiêm túc giáo dục nàng: "Nàng là nữ nhi của Yến quân, là công chúa Yến quốc, tất nhiên nàng có đủ sự tự tin cùng quyết đoán để nói ra những lời này, nhưng còn ngươi thì sao?"

Tiêu Hoài Ngọc nắm dây cương rơi vào trầm mặc, Lý Cẩn lại nói tiếp: "Với thân phận và địa vị của nàng, chỉ tùy ý động một ngón tay cũng có thể lấy mạng của ngươi. Dù sao Yến Sở cũng sẽ trở thành kẻ địch, ngươi hiện tại lại chả là gì, để lộ ý muốn chống cự như vậy, chẳng lẽ muốn tìm cái chết sao?"

"Nhưng ta thấy nàng, không phải là kiểu người nham hiểm kia." Tiêu Hoài Ngọc dựa vào trực giác mà nói.

"Vậy ngươi cảm thấy ai nham hiểm đây?" Lý Cẩn hỏi ngược lại: "Ta? Hay là ai?"

Tiêu Hoài Ngọc nói không ra lời, Lý Cẩn liền hạ màn che xuống: "Đạo lý trên thế gian này còn đáng sợ hơn âm mưu quỷ kế nhiều, đều là giả nhân giả nghĩa, đến lúc nào đó, nó còn khiến ngươi chết trong cảm niệm của chính bản thân đây."



Tiêu Hoài Ngọc nghe xong liền cứng đờ, Kỳ Ngọc ở bên cạnh lại nói: "Tiêu hiệu úy chưa va chạm nhiều, cho nên không hiểu, công chúa cũng thật kiên trì, đi giải thích với ngươi nhiều như vậy."

Tiêu Hoài Ngọc không nói gì, chỉ là trong lòng lại suy nghĩ linh tinh. Nàng đương nhiên biết những lời kia cũng chỉ là để lôi kéo nàng mà thôi.

...

Trên đường đi tới nơi ở của đoàn sứ Yến quốc, Mộ Dung Lam cũng có chút tò mò về nữ tử ngồi trong xa giá lúc nãy.

"Vừa rồi khi rèm che phất lên, hình như người ngồi bên trong là một nữ tử?" Mộ Dung Lam hỏi Lý Khang.

"Là Bình Dương công chúa." Lý Khang trả lời.

Mộ Dung Lam trừng hai mắt lớn, bởi vì xưng hô Bình Dương công chúa kia, hầu như các thế gia quyền quý ở Yến quốc đều biết: "Là Bình Dương công chúa mà Tiết phi kia sinh ra sao?"

Lý Khang gật đầu: "Phải."

"Chẳng trách..." Nàng thấp giọng nói: "Chỉ một chút, một chút nhan sắc cũng đã hơn vô số người."

"Đúng vậy." Đối với khuôn mặt đẹp của Lý Cẩn, Lý Khang cũng tán thành: "Mộ Dung tướng quân đối với Bình Dương..."

Mộ Dung Lam liền cười cười, cũng liếc mắt nhìn hắn: "Chỉ là ta có chút tò mò mà thôi, đối với những thứ đẹp đẽ, ai mà không thích chứ."

Nghe nàng nói như vậy, Lý Khang nắm dây cương nhìn thẳng về phía trước. Đối với thủ đoạn của Lý Cẩn, có lẽ chỉ có hắn mới hiểu được: "Mọi người đều sẽ bị vẻ đẹp hấp dẫn, những thứ này từ từ sẽ trở thành mê hoặc, nhưng như vậy nhất định sẽ có nguy hiểm chết người ẩn giấu bên trong."

"Thứ đẹp đẽ lúc nào cũng kèm theo đau thương." Mộ Dung Lam trả lời: "Khi nó không thuộc về ngươi, vậy thì sẽ rất khó mà tiếp cận được, mang đầy phòng vệ. Nhưng một khi đã có thể tiến vào rồi, có lẽ cho dù chịu đau ngươi cũng không muốn quay đầu."

Lý Khang ngẩng người, hẳn nghiêng đầu nhìn nàng: "Lý Khang, không thiếu những thứ này."

"Đó là bởi vì, Bành Thành vương chưa từng thật sự yêu ai." Mộ Dung Lam nói.

Hắn nhớ lại hai mươi năm qua của bản thân: "Từ khi ta ra đời, trên người đã gánh vác vận mệnh của cả gia tộc, mẫu thân của ta có xuất thân từ thế gia, nhưng cũng không được phụ hoàng yêu thích, ta phải tự khắc khổ, càng nỗ lực hơn mới được quan tâm. Hơn nữa năm trước, ta ở trong cung, suốt ngày nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng. Mãi đến khi ta được ra khỏi thành, thấy khó khăn của bách tính, thế là liền chỉ chuyên tâm vì Sở quốc, chỉ khi có gánh vác, ta mới không kiêng kỵ, như vậy mới có ý nghĩa để sống tiếp."

"Nghe nói Hoàng đế Sở quốc có nhiều phi tần cùng dòng dõi." Mộ Dung Lam cũng không nghe hiểu toàn bộ lời hắn nói, nhưng nàng biết cuộc chiến Tề Sở lần trước đã rất kịch liệt: "Nhưng ở Yến quốc, cho dù tính cả Hoàng tử mà ta biết đến thì cũng chỉ có mình ngươi, còn có một người nổi tiếng được Hoàng đế yêu thương nữa, nhưng dù sao đó cũng là do được bệ hạ ưu ái, còn ngươi là tự mình tạo ra."

"Cả đời Mộ Dung Lam ta ghét nhất là mưu kế tranh đấu với nhau, mà chỉ thật sự khâm phục người có tài mà thôi." Mộ Dung Lam lại nói.

Người Yến phóng khoáng nói thẳng, Lý Khang ở cùng cũng trở nên vô cùng tự nhiên, hắn nhìn nàng cười cười: "Như vậy, đối với người và việc ngươi yêu thích thì sao?"

Mộ Dung Lam cười cười nhìn hắn, không chút che giấu nói: "Đây là mong muốn, trong lòng mỗi người đều sẽ có mong muốn riêng, lẽ nào trong lòng của Bành Thành vương không có sao?"

Lý Khang im lặng một chút, lại trả lời: "Có lẽ mong muốn của Lý Khang, là Mộ Dung tướng quân có thể mau chóng đạt được mong muốn của mình đi."

Lời nói của hắn khiến nàng bỗng nhiên cứng người: "A gia ta đã nói, người Sở các ngươi rất biết nói chuyện."

Lý Khang nghe xong liền nhếch miệng cười.

- --



Hai ngày sau, sứ giả Tề quốc vào Sở, được Hoàng đế triệu kiến, cũng hẹn ba ngày sau tham dự yến tiệc tại đại điện trong cung, cùng nhau thương lượng việc đình chiến.

- - Chương Hoa cung --

"Bệ hạ vô cùng coi trọng yến tiệc lần này, cũng dốc lòng sắp xếp tiết mục chơi *kích cầu và diễn võ trong hôm đó." Kỳ Ngọc nói lại bố trí cùng tình huống sắp xếp yến tiệc đã được thăm dò trong cung ra với Lý Cẩn: "Phó sứ của Tề quốc là nhi tử của huynh trưởng Tề đế, là một trong những tôn thất của Tề quốc."

*Kích cầu: đây là môn thể thao tương tự bóng đá hiện nay, chỉ là thay vì dùng chân thì người ta cưỡi trên lưng ngựa và dùng gậy đẩy bóng vào cầu môn, mỗi đội cũng không cần quá nhiều người, chỉ cần mỗi bên từ hai người trở lên là được. (Đề xuất để các bạn dễ liên tưởng hơn, thì có thể xem bộ phim Trường Ca Hành tập 1 - Địch Lệ Nhiệt Ba và Ngô Lỗi đóng chính nhé, trong tập đó có một phân cảnh tương đối dài về trận kích cầu, chỉ là trong phim đã được cách tân hơn là dùng chân như bóng đá hiện đại.)

"Từ sau khi bệ hạ đăng cơ vẫn luôn bị Tề quốc chèn ép, nhưng cũng chỉ có thể nuốt giận vào bụng. Nay Tề quốc công Sở thất bại, hắn tất nhiên sẽ muốn thể hiện lòng vui sướng của mình một phen." Lý Cẩn vô cùng hiểu rõ Sở hoàng mà nói: "Chỉ có điều, kích cầu này là niềm yêu thích của Yến quốc, nếu bây giờ cho thi đấu thì cũng là bọn họ mạnh hơn, hẳn đây là chủ ý của Thừa tướng đi."

"Động thái này của Phạm Ly, là muốn dùng cuộc đàm luận lần này để đẩy mâu thuẫn Tề Yến lên cao, khiến Tề quốc lúng túng." Kỳ Ngọc phân tích nói.

"Tề phạt Sở, Yến công Tề, cuộc đàm luận đình chiến lần này cũng chỉ là vẻ ngoài, thật sự cũng chưa yên ổn." Lý Cẩn lại than thở.

"Tề quốc tự biết binh lực yếu, nhưng sao còn cố tranh chấp với Yến quốc đây?" Kỳ Ngọc không hiểu hỏi.

"Nói về binh lực, Tề và Sở chúng ta tương đương với nhau." Lý Cẩn nói, nàng chuyển động con mắt, như đang suy nghĩ gì đó: "Ta nhớ, ở Chương Hoa cung cũng có một tòa viện trúc đi."

"Đúng vậy." Kỳ Ngọc gật đầu: "Ở ngay Bắc Uyển."

"Đi gọi Vũ vệ Trung Lang tướng đến đây, cũng chọn vài con ngựa tới." Lý Cẩn phân phó nói.

"Lâm tướng quân sao?" Kỳ Ngọc không hiểu: "Công chúa muốn học kích cầu sao?"

"Không phải, là để hắn học." Lý Cẩn nhìn Tiêu Hoài Ngọc đang đứng bên ngoài canh gác nói.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu Tiêu Tiêu có thể đến Yến quốc, khẳng định cuộc sống sẽ sướng nhất, ở Tề quốc thì kém hơn chút, nhưng ở Sở quốc là thảm nhất hahaha. Nếu không có những lời của Lý Cẩn và Lý Khang, thì nàng nhất định sẽ bị mai mọt a.

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK