• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa hạ năm Thái Khang thứ tư ở Sở quốc, Tề Sở Yến đình chiến, sứ giả mỗi quốc tụ hợp tại kinh thành Sở quốc mở cuộc đàm luận.

Yến quốc có Cao Đô công chúa đi sứ, mà sứ giả bên Tề quốc cũng là người trong tôn thất.

Sự tích Cao Đô công chúa chống Nhu Nhiên từ lâu đã truyền khắp thiên hạ, nay biết được nàng đi sứ cho Yến quốc, lại sắp vào Sở, toàn bộ dân chúng cùng quan to hiển hách trong Sở quốc, không ai là không hiếu kỳ.

Trên lâu thành Sở kinh, trước đó Lý Cẩn đã được tin tức, vì vậy từ sớm đã chờ ở con đường vào thành.

Tiêu Hoài Ngọc cũng cùng nàng đợi trên thành lâu, nhưng cũng không biết nàng đang muốn làm gì, mãi đến khi nhìn thấy một trận bụi lớn cách xa kinh thành ở phía bắc kia.

Cao Đô công chúa là công chúa của Yến quốc, dẫn theo đội quân giục ngựa chạy đến. Tư thế nữ tử hiên ngang như vậy, để Lý Cẩn nhìn đến xuất thần.

"Cao Đô công chúa này, còn tiêu sái hơn tin đồn." Lý Cẩn chậm rãi nói, trong mắt đều là vẻ hâm mộ.

"Lấy một địch một trăm, anh dũng thủ thành, sợ là cả nam tử cũng không sánh bằng đi." Kỳ Ngọc cũng vừa ý nói, nhưng khi nàng nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Hoài Ngọc bên cạnh, phút chốc liền ngẩn ra, sau đó đổi giọng: "Tiêu hiệu úy cũng dùng sức của một người để thủ thành, còn đối đầu với quân địch nhiều gấp trăm lần a."

"Nam tử dũng mãnh, tất nhiên có thể tán thưởng, nhưng cũng không đáng để kiêu ngạo và kinh ngạc." Lý Cẩn xem thường nói: "Trên thế gian vặn vẹo này, chỉ có người dám phá hủy được quy tắc cùng ràng buộc mới có thể lọt vào mắt ta."

Tiêu Hoài Ngọc đứng ở phía sau các nàng, tất nhiên cũng nghe được mấy lời này. Trong lời nói của Lý Cẩn, nàng dường như phát hiện ra điều gì đó, sau đó nhìn lại bóng người dẫn đầu đoàn người kia, là một nữ tướng.

Tiêu Hoài Ngọc không khỏi cảm thấy bất ngờ, nhưng trong mắt lại có nhiều thêm sự hâm mộ. Nhìn khôi giáp trên người mà phán đoán, chức vị hẳn là không thấp hơn Tướng quân.

Không cần phải che giấu thân phận, không cần phải cẩn thận ngụy trang, dùng một thân nữ tử, đường đường chính chính tiến vào quân doanh, dẫn binh tác chiến, đây là khát vọng của Tiêu Hoài Ngọc, nhưng chính bản thân nàng cũng không dám hi vọng xa vời.

Che giấu thân phận mà ngụy trang thành nam tử để tiến vào quân doanh, mỗi ngày mỗi đêm đều phải cẩn thận từng chút một, chỉ sợ thân phận bị bại lộ, dẫn tới tai họa sát thân.

Thân là nữ tử thật sự rất bất tiện, sự đau khổ trong khoảng thời gian này cũng chỉ mình nàng biết, đặc biệt là thời điểm mới vào quân doanh, phải cùng các tướng sĩ trong đội ngũ sinh sống, chỉ riêng mùi hôi tràn ngập trong lều trại cũng đã khiến nàng khó mà chịu nổi.

Cũng may hiện tại đều đã vượt qua những chuyện này, bây giờ đã có chức vị nhất định, không cần phải ở cùng đám người khác, làm gì cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

"Người kia là ai?" Tiêu Hoài Ngọc hỏi.



Kỳ Ngọc quay đầu lại nhìn nàng nói: "Nàng là công chúa của Yến quốc, trưởng nữ của Yến quân Mộ Dung Hằng."

Nghe được danh xưng công chúa, Tiêu Hoài Ngọc càng thêm bội phục, nàng khó tin mà nhìn xuống thành lâu: "Công chúa của Yến quốc cũng có thể sống tùy ý như vậy sao?"

Công chúa ở mỗi đế quốc sẽ không giống nhau, nhưng người khiến thiên hạ ngưỡng mộ nhất, lại là công chúa của Yến quốc.

"Không thể." Kỳ Ngọc nói một câu đủ để đánh vỡ ảo tưởng của nàng: "Vị công chúa này là ngoại lệ thôi, Bành Thành vương phi cũng là công chúa của Yến quốc, cũng chính là muội muội của vị công chúa mà ngươi đang nhìn thấy trước mắt này."

Trước nay Tiêu Hoài Ngọc luôn ở biên cảnh An Châu, tiếp xúc với những người có chức vụ lớn thì cũng chỉ là các võ tướng ở biên cảnh. Tuy có quen biết với Bành Thành vương, nhưng cũng không hiểu nhau, trước đó tặng lễ vật thay cho Lý Cẩn, nàng cũng chỉ biết Bành Thành vương phi hạ sinh đích tử mà thôi, chưa từng nhìn thấy nàng.

Sau khi xuất giá, nữ tử đều bị bao quanh bởi tòa trạch, mà như Cao Đô công chúa lại có thể đi sứ và tiến vào quân doanh như vậy, hầu như không có.

"Tuy tính tình Yến quân Mộ Dung Hằng trước nay ngang ngược, nhưng không thể phủ nhận, hắn là hiền minh quân chủ." Đây là số ít lần Lý Cẩn khen ngợi một nam tử: "Sở quốc và Tề quốc, không thể nào để chuyện như vậy phát sinh."

Lời nói của nàng lần nữa kích thích nội tâm của Tiêu Hoài Ngọc, ảo tưởng vừa hiện ra khi Cao Đô công chúa xuất hiện cũng triệt để bị đánh vỡ. Hiện tại với vị trí này, đi tiếp nữa chính là con đường tiếp xúc với những người nắm giữ quyền lực tối cao trong Sở quốc, đã không thể quay trở lại. Tuy rằng có rất nhiều điều khó nói và khổ sở, nhưng nàng cũng chỉ có thể nuốt xuống mà thôi.

Dưới thành lâu, Mộ Dung Lam mặc áo giáp, dẫn theo đội quân chạy như bay trên con đường vào Sở Kinh, người đi đường cũng dồn dập né tránh sang hai bên.

Bởi vì tới sớm hơn một ngày so với ngày dự kiến đã được định ra trên công văn, vì vậy triều đình Sở quốc cũng chưa kịp chuẩn bị nghi lễ tiếp đón nào.

"Huuu..." Mộ Dung Lam ghìm ngựa lại, đứng ở dưới thành lâu Sở Kinh quan sát, nhìn tòa thành mà nàng luôn muốn đến xem một lần: "Sở Kinh..."

"Đều nói Sở quốc đất linh có nhiều người kiệt xuất, mà Sở Kinh lại là nơi hội tụ anh tài trong thiên hạ này." Phó tướng ở bên cạnh nói.

Mộ Dung Lam nhìn tòa thành cao chót vót trước mắt, người qua lại đông đúc, vô cùng nhộn nhịp: "Anh tài gì đó sau này đều là kình địch của Yến quốc, cái ta tò mò hơn, chính là người ở phía nam này đến cùng là đẹp tới đâu."

"Công chúa, trên thành lâu có người luôn nhìn chằm chằm chúng ta." Phó tướng nhắc nhở.

Mộ Dung Lam ngẩng đầu nhìn theo, sau đó liền thấy Lý Cẩn đang đứng trên thành lâu nhìn xuống.

Vừa rồi còn đang suy nghĩ tới người đẹp ở Sở quốc như thế nào, lúc này nhìn thấy liền khiến nàng trực tiếp dại ra.

Lần trước, người khiến nàng phải bất ngờ về vẻ đẹp chính là Bành Thành vương Lý Khang khi vào Yến quốc thân nghênh.

Nhìn khí chất cùng dung mạo của nữ tử đối diện, Mộ Dung Lam cũng biết người nọ không phải bách tính bình thường, nhưng nàng lại bị khuôn mặt đó khiến cho ngây người, lẩm bẩm: "Thu Cúc vinh diệu, hoa rụng xuân tan, nhẹ nhàng như mây giữa chân trời, phiêu diêu thoi đưa như tuyết rơi."

Mà Lý Cẩn trên thành lâu, tất nhiên cũng phát hiện ánh mắt của người dưới thành, Kỳ Ngọc thấy Mộ Dung Lam ngẩng đầu nhìn lên lại mang theo vẻ mặt kinh ngạc, vì vậy nhân tiện nói: "Công chúa, nô tỳ nhớ vị công chúa này đã xuất giá nhiều năm, nhưng đến nay vẫn chưa hạ sinh hài tử."

"Nữ tử quý tộc xuất giá đa phần là vì hoàn cảnh bắt buộc, Hoàng thất gả công chúa cho triều thần với mục đích lôi kéo cũng không ít. Nhưng ta thấy vị Cao Đô công chúa này, không giống loại người dễ dàng bị vây nhốt ở một chỗ, không nguyện làm đương gia chủ mẫu, ngược lại chỉ muốn giống như chim ưng trên trời, có thể đường đường chính chính gia nhập vào võ tướng Yến quốc, nàng hẳn là người mang thân phận nữ tử may mắn nhất đi." Lý Cẩn nói.

"Nhưng muội muội của nàng, lại không được may mắn như vậy." Kỳ Ngọc lại nói.

"Nàng có thể có được cuộc sống như vậy, cũng không hẳn chỉ phụ thuộc vào vận may." Lý Cẩn phản bác: "Chúng ta không thể tự chọn xuất thân, nhưng có thể tự chọn cách sống tiếp cho mình. Nàng và muội muội của mình thật ra cũng giống như vậy, đều bị xem là quân cờ, nhưng có thể tự đánh vỡ vận mệnh của mình hay không, còn phải xem lựa chọn của chính mình."

"Công chúa, hình như vị nương tử kia cùng tỳ nữ của nàng ta đang nghị luận ngài." Phó tướng nhìn hai người trên thành lâu thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Mộ Dung Lam bên cạnh mà nói.

"Người Sở bọn họ từng được gặp vị công chúa nào có tư thế Tướng quân hiên ngang như vậy chứ, ánh mắt và lời nghị luận của bọn họ nãy giờ không phải luôn là như vậy sao?" Tướng sĩ bên cạnh lại nói.



"Được rồi, vào thành đi." Mộ Dung Lam nắm chặt dây cương, kẹp hai chân vào giáp ngựa: "Ta có linh cảm, ta và vị mỹ nhân này hẳn là còn gặp lại."

Mộ Dung Lam đi tới cổng thành, bởi vì có mặc giáp trụ trên người, vì vậy bị binh lính canh thành cản lại.

Phó tướng lấy công văn ra: "Đây là sứ giả Yến quốc, Trung Lang tướng của Hổ Bí doanh."

Lính canh thành đã sớm nhận tin chợt giật mình: "Sứ giả Yến quốc sao lại vào thành sớm như vậy?"

"Tướng quân nhà ta không thích ngồi xe ngựa, vì vậy tới sớm hơn một ngày." Phó tướng nói tiếp.

"Sứ giả, mời vào thành." Lính canh thành liền ra hiệu mở của thành ra, cũng phái người vào cung bẩm báo.

Sau khi Sở hoàng nhận được tin, lúc này liền phái Tứ hoàng tử Bành Thành vương Lý Khang ra cửa cung đón tiếp.

Về trưởng nữ của Yến quân Mộ Dung Hằng, Lý Khang xưa nay chỉ nghe qua lời đồn, nàng được thừa hưởng phong độ từ Yến quân, lại là nữ tướng năng chinh thiện chiến, cũng từng suất lĩnh một ngàn nhân mã đi chống đỡ mười ngàn Thiết kỵ của Nhu Nhiên.

Đối với vị công chúa Yến quốc này, là tỷ tỷ của thê tử, Lý Khang cũng hết sức tò mò.

Đội quân của Cao Đô công chúa tiến vào kinh thành Sở quốc, thân phận đặc biệt cùng bộ giáp trên người dẫn đến sự chú ý và nghị luận của bách tính trong thành.

Bầu không khí ở Sở quốc đối với võ tướng khác với ở Yến quốc, những lời nghị luận đến tai Mộ Dung Lam đều rất khó nghe.

"Sao Yến quốc lại để một công chúa đi sứ a?"

"Nhìn khôi giáp trên người, hình như còn là võ tướng đây."

"Nghe nói Yến quốc trọng võ, nhưng sao đến cả nữ tử cũng mặc giáp ra trận vậy?"

"Để nữ tử mặc giáp lên người, nam nhi Yến quốc thật không có chí khí a."

"Nữ nhân sao có thể ra chiến trường chứ, chỉ biết khoa tay múa chân, lên chiến trường không phải là nộp mạng hay sao..."

Những câu nói này đều truyền vào tai nàng, đến cả mấy tên Phó tướng bên cạnh cũng nghe không nổi nữa, nhưng lại bị nàng ngăn lại: "Đừng nóng nảy."

"Tướng quân, đám dân chúng khốn kiếp này vốn không có mắt nhìn, mạt tướng thật sự nhịn không nổi." Phó tướng giận dữ nói.

"Lần này chúng ta đến đây để đàm luận." Mộ Dung Lam nhắc nhở: "Huống hồ, cuộc chiến ở Tề quốc kia, vốn là Yến quốc chúng ta không đúng. Trước mắt Quân thượng phải chiến đấu với Nhu Nhiên, không thể lại tạo thêm sóng gió gì, cho nên đừng gây chuyện ở Sở quốc."

Phó tướng không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhẫn nhịn. Đội quân của Mộ Dung Lam đi tới trước cửa cung, liền nhìn thấy Bành Thành vương Lý Khang đang chờ đợi ở đó.

Lý Khang mặc y phục màu đen đứng thẳng nơi đó, đầu đội mũ quan, eo đeo bội kiếm, ngón tay trắng nõn như ngọc cầm chuôi kiếm, ưỡn người đón gió. Khuôn mặt hắn vốn dĩ thanh tú, vì vậy dễ dàng toát ra khí thế quân tử khiêm tốn.

Khi Mộ Dung Lam nhìn thấy hắn, ánh mắt cũng không khác gì khi nhìn thấy Bình Dương công chúa lúc nãy trên thành.

Lý Khang phát hiện là đội ngũ của Cao Đô công chúa, liền nhanh chóng tiến đến.



"Sở quốc quả nhiên nhiều người đẹp, không uổng chuyến đi lần này." Mộ Dung Lam tươi cười nhìn Lý Khang đang đi tới, sau đó nhảy xuống ngựa.

"Mộ Dung tướng quân." Lý Khang nới lỏng chuôi kiếm ra, hành lễ với Mộ Dung Lam.

Đối với xưng hô của hắn, Mộ Dung Lam có chút bất ngờ. Bởi vì trừ nàng và đám Phó tướng bên cạnh ra, thì những lời nói bên ngoài dọc theo con đường này đều xưng nàng là công chúa, hoặc là sứ giả Yến quốc.

Mà xưng hô như vậy, đồng nghĩa việc Lý Khang công nhận thân phận của nàng, tán thành việc nữ tử có thể làm Tướng quân, vì vậy ít nhiều cũng để nàng có chút ấn tượng tốt.

"Bành Thành vương." Nàng dùng lễ trong quân để đáp trả.

"Nghe danh Tướng quân anh dũng đã lâu, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên là người hào kiệt." Lý Khang thở dài tự đáy lòng.

"Bành Thành vương dùng ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh, Mộ Dung Lam ta, thật sự khâm phục." Nàng vô cùng khiêm tốn mà trả lời.

"Tướng quân là nữ tử, nhưng lại không thua bất kỳ nam nhi anh dũng nào, như vậy mới đáng để tôn kính và khâm phục." Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập kính nể: "Bệ hạ đã chờ đợi ở trong cung, mời Tướng quân đi theo ta."

"Được." Mộ Dung Lam gật đầu đáp ứng.

"Muội muội của Tướng quân ở Vương phủ rất khỏe mạnh." Sau khi tiến vào Hoàng cung, Lý Khang liền nhắc tới Mộ Dung Uyển với nàng: "Mẫu tử đều bình an, đợi sau khi bệ hạ tiếp đãi xong, ta liền đưa Tướng quân vào phủ thăm nàng. Ta nghĩ, nếu Vĩnh Ninh công chúa nhìn thấy người thân của mình, hẳn là sẽ vô cùng vui vẻ."

Lý Khang không chỉ có được khuôn mặt đẹp, mà đến cả tâm tư của vô cùng tinh tế. Mộ Dung Lam đi bên cạnh hắn, hỏi: "Hiền tế mà a gia chọn cho muội muội quả nhiên không sai, tâm tư của Bành Thành vương xem ra còn tinh tế hơn cả nữ tử ta đây."

"Công chúa đi ngàn dặm đến Sở quốc, ngoại trừ việc đi sứ ra, ta nghĩ còn lo lắng cho Vĩnh Ninh đi, dù sao cũng là tỷ muội." Hắn trả lời: "Đều là chuyện thường tình mà thôi, cũng không phải chỉ có ta mới có thể nghĩ tới."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Đợi Tiêu Hoài Ngọc bị bại lộ thân phận, từ đó mới hấp dẫn được sự chú ý của Lý Cẩn a.

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK