Trời đông giá rét vơi đi, tuyết đọng trong Sở cung cũng bắt đầu tan rã. Sau khi trải qua một đêm gió tuyết như vũ bão, hồng mai trong vườn càng thêm ngông nghênh.
Bên trong vườn mai ở Chương Hoa cung vang lên tiếng đàn, Tiền Tần thời gian Chu Nam ca -- thỏ ta, dõng dạc.
Túc túc thỏ ta, trạc chi đinh đinh.
Oai hùng vũ phu, công hầu lá chắn.
Băng tuyết đã tan rã từ trên cánh hoa mai rơi xuống đọng lại dưới đất, gió vẫn thổi như cũ, cuồn cuộn thổi xuôi theo sông Hán ngày càng mãnh liệt.
Mà bách tính lưu vong đã không còn để ý đến nước sông lạnh như thế nào, một lòng dồn dập chèo thuyền qua sông, nhưng thuyền nhỏ không chịu nổi gió lớn mà bị nhấn chìm trong sông lớn.
Tiếng la trên sông khiến người bên bờ lo lắng, nhưng đối mặt với nước sông cuồn cuộn, các nàng không thể nào cứu viện, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị nước sông nuốt chửng, người trên bờ lại bất lực gào khóc.
- --
- - Kim Châu - Thành Hồng Châu --
Tùng tùng tùng! --
Một ngày sau, quân Tề đã chỉnh đốn lại đại quân mà lần nữa vang lên tiến trống, mà lần này, tướng lĩnh quân Tề tựa hồ đã thay đổi.
Tào Bá Dung cưỡi trên lưng ngựa, hắn không đi phía trước là gương cho tướng sĩ như Trương Bách Chu, mà là chọn vị trí phía sau quan sát thế cuộc.
"Tiến công!" Hắn ra lệnh, trong mắt lộ ra một tia ngoan tuyệt, chỉ lo chỉ huy tác chiến, không một câu phí lời.
Kèn lệnh quân Tề được thổi lên, xe công thành cùng thang mây lần nữa được đưa vào sử dụng.
Mấy ngàn nhân mã xông đến bên dưới thành, Tiêu Hoài Ngọc chỉ có thể hạ lệnh liều mạng thủ thành. Đối mặt với hàng ngàn quân Tề, nàng lại dẫn dắt không tới năm mươi người, ở đây đã thủ thành ròng rã bảy ngày.
Chiến sự ở An Châu, bởi vì thành Đông đã bị vây, lúc này vẫn còn đang giằng co nên không thể điều binh cứu viện.
Bảy ngày tựa hồ đã là cực hạn, điều bây giờ có thể làm chỉ là dùng máu thịt thủ thành mà thôi, địch phá được thành chỉ là chuyện dễ dàng. Nhưng bách tính Kim Châu còn đang chạy nạn qua sông, cho nên bọn họ không thể lùi bước, cho dù chỉ còn giọt máu cuối cùng cũng phải vì bách tính mà tranh thủ thời gian.
"Không thể để bọn họ leo lên thành." Tiêu Hoài Ngọc hạ mệnh lệnh, có thể đây là mệnh lệnh cuối cùng.
- --
- - Sở Kinh - Chương Hoa cung --
Người bên trong Chương Hoa cung cũng không phải chỉ có Bình Dương công chúa, đám Hoàng nữ được chọn tiến cung đều muốn đến Chương Hoa cung nhìn một chút.
Chỉ có điều một mình Bình Dương công chúa bên trong điện các, hộ vệ canh gác bên ngoài.
Những Hoàng nữ này đa phần đều là con cháu quan lại, các nàng hiển nhiên nghe hiểu tiếng đàn này, vì vậy cũng bị tiếng đàn này hấp dẫn.
"Các ngươi nghe a, hình như là từ vườn mai truyền đến."
"Là ai đang đánh đàn vậy?"
Túc túc thỏ ta, trạc chi đinh đinh.
Oai hùng vũ phu, công hầu lá chăn.
"Tiếng đàn này...là đang ẩn ý chiến sự ở tiền tuyến sao?" Đám Hoàng nữ dồn dập phỏng đoán.
"Sở quốc đang khai chiến với Tề quốc, hẳn là như vậy đi."
"Sống ở trong này, cũng không biết ở tiền tuyết rốt cuộc như thế nào a."
- --
- - Thành Hồng Châu --
Tùng tùng tùng! --
"Giết!"
Cửa thành được gia cố, vì vậy xe công thành dù đã thử vài lần cũng không thể phá.
Tiêu Hoài Ngọc đứng trên thành, cằm cung tên nhắm vào những binh sĩ Tề quốc đang đẩy xe công thành, cùng đó còn có Tiết Khuê.
Vương Đại Vũ lại dẫn những người khác giết địch đang leo lên thành.
Gió lớn kéo tới, sương trên núi cũng đã tản đi, Tào Bá Dung dưới thành lúc này mới nhìn rõ bố cục phòng thủ bên trên, hắn nhíu mày nói: "Sao chỉ có mấy người như vậy?"
"Không phải nói có hơn ngàn người sao?" Hắn quay sang hỏi binh sĩ dưới trướng Trương Bách Chu trước đó.
Binh sĩ cúi đầu, bởi vì bọn họ cũng chưa từng thật sự thăm dò nhân số quân địch, sở dĩ Trương Bách Chu nói như vậy chỉ là vì sợ bị truy cứu trách nhiệm mà thôi: "Trước đó sương trong núi quá dầy, không thể thấy rõ."
Tào Bá Dung nhìn tường thành kiên cố, mặt lạnh nói: "Cung tiễn chuẩn bị."
Một đội cung tiễn Tề quốc đi đến bên dưới thành, nhân lúc binh lính Sở quốc lộ ra khỏi thành, Tào Bá Dung liền ra lệnh một tiếng.
"Bắn!"
"A!" Binh sĩ trúng tên trên thành liền ngã xuống.
Binh sĩ phòng thủ khác bởi vì vậy mà không dám để thò đầu ra nữa, như vậy liền để đám quân đang leo trên thang mấy có cơ hội lấy hơi.
Nhân số thủ thành thật sự quá ít, sau khi thấy tên bên dưới thành đã ngừng bắn, Tiêu Hoài Ngọc liền cầm sóc lên, bò đến bên tường thành để đẩy lùi quân địch.
Thang mây vừa ngã xuống liền có binh lính khác nâng dậy tiếp tục bò lên, nhân số áp đảo ưu thế, đây là thứ mà thành trì cho dù có kiên cố cỡ nào cũng không thể chống đỡ nổi.
Dần dần, quân Tề leo lên thành trì ngày càng nhiều, mà bên cạnh Tiêu Hoài Ngọc đều là thi thể nằm ngang dọc.
"Đội trưởng, địch càng lúc càng đông." Mắt thấy đã hết cách chống đỡ, Vương Đại Vũ lùi tới bên cạnh Tiêu Hoài Ngọc.
Nàng nắm chặt vũ khí trong tay, đâm lùi từng tên địch đang bò lên: "Rút về trong thành!"
Quân Tề leo được lên thành liền bắt đầu tàn sát: "Không thủ được! Không thủ được!" Số binh sĩ Sở quốc còn sốt lại hô to.
Tiết Khuê ném cung tên, rút đao bên hông ra cùng quyết chiến với quân Tề.
Một phen chém giết qua đi, Tiêu Hoài Ngọc vốn đã trọng thương nay đã dần kiệt sức. Ngay lúc nàng và Vương Đại Vũ muốn lui thì một tên binh lính Tề quốc sắp chết đột nhiên phản công, dùng đao chém trúng chân nàng.
Vết thương cũ chưa lành đã thêm vết thương mới, đau nhức truyền khắp toàn thân khiến nàng không thể chống đỡ mà quỳ một chân xuống, Vương Đại Vũ thân thủ nhanh nhẹn đâm vào cổ họng của tên quân Tề kia, một đòn mất mạng.
"Đội trưởng!" Tiết Khuê chạy tới đỡ Tiêu Hoài Ngọc dậy.
"Các ngươi đi mau!" Nàng đẩy Tiết Khuê một cái, dựa vào thanh sóc mà đứng dậy.
"Ta biết, phía sau chúng ta không có viện binh..." Tiết Khuê nói: "Nhưng ta đã nói, đã định sẽ đi theo làm hộ vệ cho ngài, làm một hộ vệ trung thành thì không thể bỏ mặc Tướng quân của mình, cho dù có chết đi chăng nữa."
"Ngươi điên rồi sao!" Nàng tức giận quát: "Ta không phải Tướng quân, ngươi cũng không phải hộ vệ, ngươi có thể chạy thì chạy, đừng chịu chết."
"Nếu không có Đội trưởng, bọn ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi." Vương Đại Vũ cũng nói: "Lần này ta cũng sẽ không đi."
- --
- - Sở Kinh - Chương Hoa cung --
Chiến sự tiền tuyến giống như khúc đàn này, căng thẳng kịch liệt. Lý Cẩn vỗ về cầm, là thân nữ tử không có cách nào ra tiền tuyến, cũng không thể tham gia triều chính để thay đổi thế cục, nàng chỉ có thể ở nơi này, dùng tiếng đàn để biểu đạt suy nghĩ trong lòng.
Khát vọng bình đăng, tự do giống như nam nhi, đứng thẳng giữa trời đất, tạo lập công danh. Nàng ngừng tay, nhìn hoa mai đã chịu đủ gió tuyết phong sương, tuy đã nhiều lần hứng chịu giông bão nhưng khí thái vẫn không giảm.
"Công chúa." Cung nhân nghe thấy tiếng đàn nhưng không đành lòng quấy rối, vì vậy chờ sau khi dừng lại mới bắt đầu lên tiếng: "Có tin tức từ thành Hồng Châu."
"Là ai?" Lý Cẩn bình thản hỏi.
"Là..." Cung nhân cúi đầu: "Là người mà trước đó Tề quốc muốn bắt, Tiêu Hoài Ngọc."
Nghe tới cái tên này, trong lòng Lý Cẩn lần nữa nổi lên gợn sóng. Nàng cảm thấy quen thuộc không phải là bởi vì gặp mặt, mà là cái tên này dường như đã từ xuất hiện trong giấc mộng kia, lại giống như ký ức sâu xa, nhưng nàng lại không nói được tại sao lại như vậy.
"Làm sao có thể?" Lý Cẩn quay đầu, không thể tưởng tượng nổi nhìn cung nhân: "Hắn chỉ là một tân binh mới tòng quân vào quân doanh Kinh Châu ở biên cảnh."
Nhưng sau đó nàng lại rơi vào trầm mặc, bởi vì đã có không ít lần Bành Thành vương Lý Khang đã hạ mình mà cầu xin cho người kia, đến ngay cả Lâm Nghi công chúa của Tề quốc trước đó cũng muốn dẫn người nọ đi.
Đối với kết quả như thế, Lý Cẩn cảm thấy cực kỳ bất ngờ, cũng có cái nhìn mới đối với Tiêu Hoài Ngọc: "Có người nói Lâm Nghi công chúa ở Tề quốc kia có thể suy đoán chuyện tương lai, nàng lại coi trọng Tiêu Hoài Ngọc như vậy, thân là công chúa lại ngồi cùng xe ngựa với hắn, xem ra không đơn giản."
"Lúc trước trên đại điện Lâm Nghi công chúa tranh luận với các đại thần, nếu không nhờ công chúa nghĩ cách gọi sứ giả Yến quốc vào điện, sợ là người này đã vào tay Tề quốc." Cung nhân nghĩ là sợ.
"Ngọc càng quý giá, là vì nơi sinh nó đầy rẫy nguy hiểm? Đúng thật, có thể chỉ huy năm mươi người cố thủ thành được mấy ngày đã là không tệ, quả thật là một nhân tài, chẳng trách lúc trước Tề quốc lại dùng thành trì để trao đổi." Lý Cẩn lại nói: "Chỉ tiếc, hắn là người của Bành Thành vương, không thể làm việc cho ta."
"Công chúa, chỉ cần là người thì đều có điểm yếu, như vậy sẽ có thể lôi kéo. Người này chỉ là một binh lính nhỏ, nếu công chúa muốn lôi kéo hắn, vậy chỉ cần nô điều tra người nhà của hắn là được." Cung nhân nhắc nhở.
"Tìm người uy hiếp?" Nàng nhíu mày.
"Thứ khiến lòng người yếu ớt nhất, chính là tình cảm." Cung nhân trả lời: "Coi như hắn chưa có thê tử, thì cũng sẽ có người thân. Nếu như tất cả đều không có, vậy cũng sẽ có người mà hắn lo lắng. Cho dù có ác độc đến nhường nào thì cũng phải có thứ mình để ý nhất."
"Người này...trước tiên cứ để đấy." Lý Cẩn nói: "Trước mắt chiến sự quan trọng hơn."
"Công chúa, thành Hồng Châu chẳng mấy chốc sẽ không thủ được nữa, dù sao cũng chỉ có năm mươi người." Cung nhân nhắc nhở lần nữa.
"Quận Tây Dương đâu?" Lý Cẩn hỏi: "Phía sau Kim Châu là quận Tây Dương, chỉ cách một con sông là tới."
"Tuy rằng quận Tây Dương đã phái binh mã đi cầu viện, nhưng lại hành động chậm chạp, đến nay vẫn chưa qua sông." Cung nhân trả lời.
"Quốc nạn phủ đầu, đám sĩ tộc này lại chỉ muốn tự vệ, nam nhân Sở quốc đến cả nữ tử Yến quốc cũng không bằng." Nàng nhíu mày: "Bành Thành vương đã đi thành Đông rồi, chiến sự ở An Châu cũng không biết kéo dài đến khi nào. Mau đến quận Tây Dương tạo áp lực, để hắn lập tức phát binh viện trợ, nếu Kim Châu bị đánh hạ thì toàn bộ biên cảnh phía đông sẽ rơi vào thế bị động. Ranh giới Sở quốc, một tấc cũng không thể mất."
"Vâng." Cung nhân đáp lời.
- --
- - Kim Châu - Thành Hồng Châu --
"Tiết Khuê!"
Đối mặt với tầng tầng quân Tề đang vây nhốt, ba người chiến đấu đến kiệt sức. Một tên quân Tề dùng trường mâu đâm thủng người Tiết Khuê đang lấy thân che chắn cho Tiêu Hoài Ngọc.
Tiết Khuê nắm chặt trường mâu, Tiêu Hoài Ngọc nhịn đau đứng dậy, dùng hết sức ném cây sóc trong tay giết chết tên địch kia.
"Đội...Đội trưởng..." Trong miệng Tiết Khuê không ngừng phun ra máu tươi, khiến hắn không thể nói chuyện rõ ràng: "Ta...ta...ta thật...mệt...mỏi..."
Vương Đại Vũ giết hai tên quân Tề bên cạnh, sau đó che trước hai người.
Tiêu Hoài Ngọc nhìn Tiết Khuê mang đầy thương tích trên người, lại chết không nhắm mắt. Trong mắt nàng tràn đầy tự trách, toàn bộ người trong Tân Tự doanh trải qua cuộc chiến lần này hầu như đã không còn.
Tiếng trống tiến công bên dưới thành dần dần dừng lại, một tên có chức cao hơn binh sĩ bình thường của Tề quốc ở trên thành từ trong đám người đi ra: "Hiệu úy của bọn ta thưởng thức sự dũng khí và cơ trí của ngươi, nếu ngươi đồng ý hàng Tề quốc, như vậy hắn sẽ tiến cử ngươi, nói ngươi sống sót qua trận chiến ở thành Hồng Châu này, nhất định sẽ khiến thiên hạ khiếp sợ, tiền đồ sau này cũng sẽ vô biên, hà tất gì chịu chết như vậy."
Nàng ôm thi thể Tiết Khuê nhẹ nhàng thả xuống, xuống đó cầm thanh đao nhỏ bên hông, gắng gượng mình đứng lên.
Ngay lúc nàng vừa đứng lên, chỉ trong nháy mắt, đám quân Tề xung quanh đều sợ đến lùi về sau vài bước.
Tiêu Hoài Ngọc ngẩng đầu lên, hai mắt đã bị tơ máu che đầy: "Đầu có thể rớt, máu có thể chảy, nhưng cốt khí người Sở...không thể ném!"
"Cần gì khổ như vậy a?" Hắn thở dài nói: "Nếu ngươi chết rồi, vậy những thứ ngươi đã làm ở đây cũng sẽ trở thành tro tàn mà thôi."
"Người Tề vọng tưởng đạp lên Sở quốc, biến bách tính thành nô dịch. Thân là binh sĩ Sở quốc, có thể nào đáp ứng! Coi như hôm nay ta có chết, các ngươi cũng không được toại nguyện." Tiêu Hoài Ngọc nắm đao trong tay thật chặt, chuẩn bị lấy thân tuẫn quốc.
Ngay lúc đám quân Tề chuẩn bị vây công hai người, thì trong thành bỗng nhiên có một tràng vót ngựa truyền đến.
"Giết sạch hết tất cả người Tề!" Chỉ nghe một mệnh lệnh mạnh mẽ truyền ra.
"Giết!"
***
Tác giả có lời muốn nói:
Hahaha, muốn biết tại sao Lý Cẩn lại làm như thế hay không? Bởi vì trong mắt của nàng không chỉ có Sở quốc, mà là toàn bộ thiên hạ. Nhưng Sở quốc là bước đệm của nàng, nếu không có thì nhất định sẽ đổ, nàng sẽ không có cơ hội nữa, cho dù có tàn nhẫn đến đâu, nàng vẫn đưa quốc sự lên đầu.
***HẾT***