• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- - Sở Kinh --

Thắng lợi ở An Châu, cả Sở quốc toàn dân chúc mừng, Sở hoàng dẫn theo tôn thất đến Cấm Uyển săn bắn, tổ chức đãi yến quần thần, cũng triệu Trụ Quốc Đại tướng quân Trần Văn Thái trở về kinh, muốn tiến hành ban thưởng trước mặt mọi người.

Phiêu Kỵ tướng quân Trịnh Hoàng khiến thành Đông bị vây hãm, nhưng cũng vì sự thắng lợi lần này mà không bị trách phạt, trái lại còn được thăng chức thành Đại tướng quân.

Chiến thắng lần này đã giúp người Sở lấy lại tự tin, cũng làm cho mặt mày Sở hoàng rạng ngời ánh sáng. Vì vậy, hắn liền mở Cấm Uyển, dẫn theo tôn thất cùng ngoại thích và văn võ bá quan đi săn xuân, khao thưởng đại quân.

Võ tướng có công đều được ban thưởng, còn đối với các tướng sĩ đã chết trận, triều đình cũng phát đãi trợ cấp cho người nhà.

Tiêu Hoài Ngọc và Quách Hồng Lân tùy tùng theo Trần Văn Thái và Bành Thành vương mang chiến thắng đến Sở Kinh phồn hoa, dân chúng bên đường liên tục ném hoa chúc mừng.

Hai người chỉ là Hiệu úy nho nhỏ, nhưng lúc này đi cùng Trần Văn Thái lại để dân chúng xem thành thiên tướng.

"Hai vị tiểu lang quân kia thật lạ a."

"Tất nhiên là chiến công hiển hách, mới có thể được đi cùng Đại tướng quân a."

"Còn trẻ tuổi như vậy, nhất định là tiền đô vô lượng a."

Nhưng người mà dân chúng nói đến nhiều nhất vẫn là Bành Thành vương Lý Khang, đặc biệt là các vị nương tử chưa xuất giá, các nàng thay nhau chen lấn ở trong đám người mà ngắm nhìn.

Xuất thân của Bành Thành vương cao quý, lại là người khiêm tốn gần gũi. Lần này cùng đại quân vào sinh ra tử, lại giành được chiến thăng, vì vậy Lý Khang trong mắt người dân lúc này càng thêm vừa ý.

Tiêu Hoài Ngọc cưỡi trên lưng ngựa, nhìn bách tính ven đường biểu thị hoan hô chúc mừng, nàng lại có chút không được tự nhiên.

Cảnh tượng như vậy nàng cũng đã được thấy qua, đó là khi có quan lớn trở về châu huyện, nhưng lúc đó cũng không có náo nhiệt và long trọng như bây giờ.

Mà hiện tại, nàng đã trở thành người mà dân chúng hoan hô nghênh tiếp, giống như giấc mộng không chân thật, nhưng bây giờ lại rõ ràng ngay trước mắt nàng.

Công huân mang đến hư vinh, nhưng nàng từ từ đã có thể thích ứng được. Chìm đắm trong sự tán thưởng và sùng bái của người khác, còn ảo tưởng đến chuyện tương lai, nàng lúc này lại cảm thấy, mục tiêu của bản thân ngày càng gần, rất nhanh liền có thể dẫn muội muội đến nơi phồn hoa này sinh sống rồi.

Thế nhưng giấc mộng này kéo dài đến khi nàng nhìn thấy cung đình vô cùng nghiêm trang và đầy quy củ trước mắt, liền triệt để bị đánh tan.

Lúc này đoàn người không tiến vào Hoàng cung tạ ân, mà vào doanh xá đã được sắp xếp dành riêng cho Biên Quân doanh của An Châu ở lại nghỉ ngơi.

"Gặp mặt Hoàng đế, không phải ai cũng có thể." Quách Hồng Lân cùng nàng tiến vào, thấy nàng cái gì cũng không hiểu, hắn liền cười nhạo nói: "Trước khi gặp mặt Hoàng đế, cần phải thay y phục, cởi bỏ khôi giáp, như vậy mới được vào cung."



Dứt lời, Quách Hồng Lân liền bước vào nơi tắm rửa, Tiêu Hoài Ngọc nhìn sương mù mơ hồ bay từ bên trong ra.

Nàng là nữ tử, làm sao cùng nam tử tắm chung đây. Trước mắt lại sắp vào cung nhận thưởng, nàng không muốn lúc này lại xảy ra sự cố nào nữa.

Thế là nàng liền dùng thân phận của mình để làm cái cớ, muốn tìm một gian phòng riêng biệt để thay y phục.

Quan sai nghe đến tên Tiêu Hoài Ngọc, không chỉ đặc biệt chuẩn bị, mà còn sai người đem nước nóng vào cho nàng.

"Trên người Hiệu úy có nhiều thương tích, không muốn để người khác thấy được, cái này hạ quan hiểu được." Quan sai cười híp mắt, đưa nàng vào một gian phòng khác.

"Đạ tạ."

"Tiêu hiệu úy, đây là quan phục của ngài." Nô tỳ đưa một bộ bào phục cùng mũ dành cho nam tử vào phòng cho nàng.

"Đây là quan phục dành cho quan võ tương xứng với cấp bậc của ngài, bọn ta đều là hạ nhân ở nơi này. Hiệu úy có yêu cầu gì, bất cứ khi nào cũng có thể ra lệnh."

"Được, đa tạ." Tiêu Hoài Ngọc tiến lên khóa cửa, nàng nhìn quan phục, mũ quan,...những thứ dành cho quan võ đã được chuẩn bị.

Lúc trước chưa từng vào cung, lại là bách tính thuộc tầng lớp thấp nhất. Vì vậy những thứ trước mắt cùng lễ nghi rờm rà này khiến nàng cực kỳ đau đầu.

Nàng kiểm tra cửa sổ xong mới bắt đầu cởi bỏ khôi giáp và y phục trên người, những nơi được y phục che chắn thì còn tạm được, nhưng còn những nơi để lộ ra ngoài quanh năm suốt tháng kia thật sự quá đen, khiến màu da trên người nàng có sự chênh lệch rõ ràng.

Ngoài ra, trên người nàng còn có vô số vết xẹo lớn nhỏ, Tiêu Hoài Ngọc nhìn chính mình trong gương đồng, chợt lại úp gương xuống. Nàng biết rõ, nếu không có những thứ này, cũng sẽ không có Tiêu hiệu úy của Biên Quân doanh hôm nay.

Chỉ ngăn ngắn nửa năm, nàng trải qua mất mát, chuyện khó khăn cùng với chiến tranh tàn khóc kia đã sớm vượt xa mười sáu năm sinh sống ở Vân Mộng kia.

Sau khi tắm rửa xong, Tiêu Hoài Ngọc thay y phục mới vào, cầm mũ quan lên. Vào xuân ở Sở quốc có chút lạnh, lúc này có áo bào chống gió, mười mấy năm qua nàng còn chưa bao giờ hưởng được sự ấm áp như vậy lúc này.

Tơ lụa mềm mại bên trong kề sát vào da thịt, mềm mại mà thoải mái. Lúc này nàng mới hiểu, tại sao người ta lại tham mê quyền lực và tiền tài như vậy.

Đây là tiến rồi thì sẽ không thể lùi được nữa, cũng không còn biện pháp quay đầu, cho dù có chết cũng phải chết trên đỉnh cao.

Tiêu Hoài Ngọc nhớ tới đôi mắt thất lạc và lời nói của đầu lĩnh, nàng cầm chặt bội kiếm bên hông, sau đó đem gương đông trên tủ lần nữa dựng lên. Sau khi tắm rửa xong, mặc quan phục lên người giúp Tiêu Hoài Ngọc nhìn qua rất có tinh thần.

Đã được mài giũa trên sa trường, vì vậy khuôn mặt nàng cũng trở nên góc cạnh hơn lúc trước. So với hình ảnh ban đầu khi nàng mới vào quân doanh lại như một trời một vực.

Vóc người cao gầy cùng ngũ quan chính trực để khuôn mặt vốn dĩ thanh tú của nàng lại có nhiều thêm vài phần tuấn lãng, thêm vào màu da rám nắng, nàng hiện tại rất có phong phạm của một vị Đại tướng.

"Cho dù con đường phía trước có nguy hiểm, ta cũng đã không còn cách nào khác." Nàng nhìn bản thân trong gương đồng, mắt sáng như đuốc.

"Tiêu hiệu úy, Đại tướng quân truyền lời, nên khởi hành rồi." Ngoài cửa có người nhắc nhở.

"Được." Tiêu Hoài Ngọc đội mũ quan lên, sau đó bước ra khỏi phòng.

Còn có Quách Hồng Lân, hắn thấy Tiêu Hoài Ngọc đổi y phục khác lại giống như đã thay hình đổi dạng, vì vậy cười cười: "Ngược đẹp vì lụa, quả nhiên là thật."

Nàng không để ý tới hắn, kéo dây cương lên ngựa: "Đại tướng quân."

Trần Văn Thái gật gật đầu: "Lát nữa tới Cẩm Uyển gặp mặt bệ hạ, các ngươi đừng căng thẳng. Bệ hạ hỏi cái gì thì cứ trả lời cái đó, những chuyện cần chú ý ta sẽ nói với các ngươi sau."

"Vâng." Tiêu Hoài Ngọc đáp.

- --



- - Sở Kinh - Cấm Uyển --

Lần săn xuân này không chỉ có tôn thất và triều thần, đến cả hậu cung và ngoại thích cũng được đến đây.

Sở hoàng ngồi trước mặt các văn võ bá quan triều thần cùng tôn thất, người sẽ được ban thưởng lại được chia ra mỗi người ngồi phía sau Trần Văn Thái và Trịnh Hoành.

Đến cả Lý Khang lúc này cũng từ ái hơn mọi ngày một phần: "Tứ lang trung quân thể quốc, mong rằng con cháu tôn thất đều là như vậy."

"Bệ hạ vạn tuế!" Quần thần chúc mừng nói.

Dứt lời, Sở hoàng dơ tay lên, Trung thị Giả Chu tiến lên nói: "Bệ hạ ban thưởng, một đai lưng bằng ngọc."

Đai lưng được làm từ rất nhiều chất liệu khác nhau, trong đó ngọc là quý giá nhất, không phải là thứ mà dân chúng tầm thường có thể có được.

Sở hoàng ban thưởng như vậy, trong lòng Nam Dương vương Lý Long liền nổi lên ghen tị: "Tiểu tử này chỉ là ăn hên thôi."

"Tứ lang gặp được vận may lần này là bởi vì hắn có một tay sai yêu quốc trung thành, lại không sợ chết a..." Tương Đông vương Lý Phù cười nhạo: "Ta nhớ, hình như sau khi Tề quốc chiếm lĩnh được thành Đông, Tam lang cũng đã đồng ý về việc dời kinh đi?"

"Không phải Tam ca còn nói, muốn ra chiến trường thay Tứ ca sao?" Cánh Lăng vương Lý Tuyên ở một bên bỗng nhiên mở miệng nói: "Sao lại biến thành dời kinh rồi?"

"Câm miệng." Lý Long tức đến đỏ mắt.

Lý Phù thấy thế liền cười to: "Lần này Tứ lang nhận được ân sủng của phụ hoàng, còn được lòng dân ủng hộ. Tam lang, ngươi lấy cái gì tranh đây?"

"Ngươi đừng quên, chuyện ở quận Tây Dương, phụ hoàng còn chưa tha thứ cho người đây." Hắn cười nham hiểm nói.

Lý Long lúc này đã tức giận đến mức muốn đập bàn, nhưng hôm nay là ngày săn bắn, quân thần đều tề tụ, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn: "Ha.."

"Ai là Tiêu Hoài Ngọc?" Sau khi chờ ban thưởng cho Bành Thành vương, Trần Văn Thái và Trịnh Hoành xong, Sở hoàng ngồi trên ngự tọa bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Yến tiệc trong nháy mắt trở nên cực kỳ yên lặng, mọi người đều đang chờ người đã nhiều lần tạo nên kỳ tích này.

Được Trần Văn Thái nhắc nhở, Tiêu Hoài Ngọc hít sâu một hơi, sau đó tiến lên quỳ xuống: "Thần, Hiệu úy chỉ huy bộ thứ năm ở Biên Quân doanh An Châu, Tiêu Hoài Ngọc, khấu kiến bệ hạ."

"Đứng lên nói chuyện." Sở hoàng dơ tay lên nói.

Tiêu Hoài Ngọc đứng dậy, Sở hoàng liền nhanh chóng giật mình. Tuy không khôi ngô như Đại tướng Trần Văn Thái, thế như chiều cao và khí thế oai hùng trên người lại không thiếu.

Lý Cẩn ngồi ở vị trí bên trái Sở hoàng, nàng tinh tế đánh giá Tiêu Hoài Ngọc một lát, thanh tú hơn so với đám võ tướng khác vài phần, cũng chất phác hơn những người khác.

"Khanh, đúng thật là tướng sĩ anh dũng." Sở hoàng thở dài dưới đấy lòng một cái: "Chuyện ở thành Hồng Châu và An Châu, trẫm đều đã biết, cũng đã xem tấu của Trần Văn Thái. Người mà bách tính Sở quốc giữ lại là ngươi, mà ngươi lại hết lòng bảo vệ con dân Sở quốc ta, dùng sức của một người, thống lĩnh năm mươi người đi chống đỡ thiên quân vạn mã, thật sự anh dũng."

Đám tôn thất và văn võ trước đó chưa biết quân báo từ tiền tuyến gửi về, vì vậy sau khi bọn họ nghe xong, liền không khỏi cảm thấy khiếp sợ.

"Bệ hạ, thần là tướng sĩ của Sở quốc, là thần tử của bệ hạ, thần làm tất cả những chuyện này đều vì đây là chuyện mà một tướng sĩ, một thần tử nên làm." Tiêu Hoài Ngọc chắp tay trả lời, những câu nói này đều là Trần Văn Thái dạy cho nàng.

Cho dù Sở hoàng có khen thưởng như thế nào, đều có thể dùng câu nói này để ứng phó, đồng thời cũng sẽ được lợi một chút.

"Ha ha ha,..." Sở hoàng mặt mày sáng sủa: "Khanh vì Sở quốc mà lập được kỳ công, muốn được ban thưởng thứ gì thì cứ việc nói, miễn là trâm có thể làm được, nhất định sẽ đồng ý."

Sở hoàng đích thân ban thưởng cho võ tướng, đây là chuyện mà Trần Văn Thái chưa từng nghĩ tới. Lúc này, Tiêu Hoài Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Bệ hạ."

Nàng lại quỳ xuống: "Thần có một thỉnh cầu."



"Ổ?" Sở hoàng nhìn nàng quỳ xuống: "Khanh cứ nói."

"Thần muốn đem phần thưởng này phân cho các tướng sĩ đã thủ vững thành Hồng Châu." Tiêu Hoài Ngọc trả lời: "Công huân hôm nay của thần, cũng không phải do một mình thần đoạt được."

Đối với các tướng sĩ đã tử trận, triều đình sớm đã có trợ cấp. Nhưng trải qua từng tầng tầng lớp lớp cắt xén của Quan phủ, trợ cấp đến tay người thân của các tướng sĩ đó đã không còn lại bao nhiêu.

Sở hoàng nghe thấy lời này của nàng, càng thêm tán thưởng: "Tướng sĩ biên cảnh đoàn kết nhất trí, vì vậy Sở quốc mới có được thắng lợi của ngày hôm nay, thỉnh cầu của khanh, trẫm cho phép."

Tiêu Hoài Ngọc nghe xong liền gật đầu: "Tạ bệ hạ."

"Các tướng sĩ đã chết trận cũng là công thần của Sở quốc, tất nhiên phải có thưởng." Sở hoàng nói: "Nhưng nếu không có khanh, Kim Châu e sợ từ lâu đã rơi vào tay Tề quốc, đến lúc đó, thắng bại khó đoán, vì vậy khanh cũng phải có thưởng."

Sở hoàng vẫy vẫy tay, Giả Chu liền sai người đem một trường cung ra: "Cung này là lấy từ kho vũ khí, là thứ mà tiên đế đã trọng thưởng cho Đại tướng Tiết Dụ. Tuy đã phủ bụi nhiều năm, nhưng cũng chưa từng hư hại. Trụ Quốc Đại tương quân đã nói với trẫm, hắn từng thấy ngươi bắn một mũi tên xuyên mắt tướng lĩnh Tề quốc ở Kim Châu, vì vậy mà có thể thay đổi thế cục. Nay, trẫm liền ban cung này cho ngươi."

Hai tên Hoạn quan trình cung lên, những người trong Yến tiệc không khỏi cảm thấy hoảng sợ, cũng nghị luận sôi nổi về phần thưởng mà Sở hoàng ban cho Tiêu Hoài Ngọc.

Chỉ có Lý Cẩn vẫn chăm chú nhìn vào trường cung cổ xưa kia.

"Này là trường cung mà Vũ Lăng hầu Tiết Dụ từng dùng." Mọi người thở dài nói, đặc biệt là đám võ tướng, ai cũng nhìn chằm chằm trường cung kia, con mắt đều phát sáng.

"Vũ Lăng hầu là sự tồn tại mà cả Tề Yến đều phải sợ hãi, kể cả khi nhi tử của hắn làm phản thì địa vị của hắn ở Sở quốc này vẫn không bị ảnh hưởng."

"Chỉ là đáng tiếc có đứa nhi tử ngu xuẩn, nếu không thì bằng công huân và địa vị của Tiết gia cũng có thể bảo đảm cho con cháu sau này đời đời không lo."

Nhắc đến Tiết gia, còn có người đưa mắt nhìn về phía Bình Dương công chúa.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thời kỳ Ngụy Tấn vốn rất hỗn loạn, lại thêm người Hồ xuôi nam, vì vậy mới khiến người ta sinh lòng phản nghịch, truy tìm thứ gọi là thuốc tiên, tôn trọng cái đẹp, thẩm mỹ cũng thay đổi.

Vì vậy Bành Thành vương rất được hoang nghênh ở Sở quốc hahaha~

Màu da của Tiêu tướng quân vốn cũng không có trắng, là kiểu da màu lúa mạch a.

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK