• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vạn Thành nghe xong liền sững sờ tại chỗ, hắn ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của nàng, trong mắt hiện lên một tia bất mãn, nhưng hắn lại không thể không tiếp tục cười đi theo: "Công chúa nói chí phải."

Doanh trận của tân binh có chiều cao chênh lệch không đều, có lẽ bởi vì Tiêu gia là người phương Bắc chuyển về phương Nam đến ở Kinh Châu, bởi vậy Tiêu Hoài Ngọc cũng không tính là thấp, chỉ là thể trạng có chút gầy yếu.

"Sao bệ hạ bên ngoài so với trong tưởng tượng của ta lại không giống nhau a?" Vương Đại Vũ một tay cầm đao, một bên cầm khiên ngẩng đầu quan sát.

Sở hoàng được bảo vệ giữa một đám Cấm quân và Hoạn quan, mãi đến tận khi lên đài ngồi, các binh sĩ mới thấy được long nhan của hắn.

Quả thật, hình tượng Sở hoàng so với tưởng tượng của bọn họ có khác biệt rất lớn: "Ngươi cho rằng bệ hạ là thần tiên sao?" Lục Bình giễu cợt nói.

"Ôi, ôi, ôi! Vị tiểu nương tử ngồi bên cạnh bệ hạ kia thật xinh đẹp a." Tầm mắt Vương Tiểu Bảo nhìn chằm chằm vào Bình Dương công chúa đang ngồi bên cạnh Sở hoàng: "Quả thật như tiên tử hạ phàm."

"Xem ngươi a, đúng thật là bộ dáng chưa từng thấy qua nữ nhân." Lục Bình tiếp tục nói.

"Này không phải chính là Bình Dương công chúa gì đó đi?" Vương Đại Vũ lại nói, Bình Dương công chúa có dung mạo tuyệt sắc, chuyện này từ lâu đã truyền khắp Cửu Châu.

"Bình Dương..." Lúc đầu Tiêu Hoài Ngọc không để ý đến, bây giờ nghe Vương Đại Vũ nói đến, nàng liền cảm thấy cái tên này có chút quen tai. Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Cẩn trên đài, so với Bành Thành vương, nàng còn đẹp hơn nhiều.

Khuôn mặt đẹp như vậy, hỏi trong quân có ai mà không động tâm đây?

Giấc mộng lúc dưới hồ kia đã bị Tiêu Hoài Ngọc quên gần hết, nhưng đôi khi cũng sẽ xuất hiện lại trong đầu.

Có thể khẳng định được hai chữ 'Bình Dương' từng xuất hiện trong mộng của nàng, đồng thời cái tên này cũng khiến nàng cảm thấy hoảng sợ. Ngoài ra, trong lòng nàng lại sinh ra tia mâu thuẫn, sau đó lại là một trận mê muội. Nàng ôm đầu, gắng gượng thân thể, phía trên đang kiểm duyệt, nàng không dám để bản thân xảy ra sai lầm.

"Phò mã."

"Công chúa."

"Nếu là thứ công chúa muốn có, Hoài Ngọc nguyện ý dâng lên tất cả."

"Hoài Ngọc a, ngươi làm sao vậy?" Vương Đại Vũ ở bên cạnh phát hiện nàng có vấn đề, thế là nhỏ giọng hỏi.

Nhờ tiếng gọi này, nàng lấy lại tinh thần: "Không có chuyện gì." Nàng lắc đầu.

"Nhìn tuổi tác, hẳn là..." Quách Hồng Lân đứng trong đội ngũ nói: "Bình Dương công chúa năm nay vừa đến tuổi cập kê, lễ thành niên của nàng còn long trọng hơn cả Thái tử, là vị công chúa được bệ hạ yêu thương nhất."

"Bách tính đều đang chịu cảnh chết đói, những người quyền quý này lại lấy lương thực của chúng ta mà tổ chức yến tiệc." Nghĩ đến những ngày tháng ăn không no ngủ không yên của mình, Tiêu Hoài Ngọc nhíu mày nói.

"Chuyện này không thể nói lung tung được." Quách Hồng Lân nhắc nhở: "Đặc biệt là trong quân, sơ ý một chút, nhẹ thì phạt quân trượng, nặng thì mất đầu a."

Mấy người nói chuyện thầm thì, Sở hoàng ngồi trên đài lại không biết chuyện gì, chỉ thấy tướng sĩ Tam quân dơ cao vũ khí hưởng ứng.



"Chiến!"

"Chiến!"

"Chiến!"

Tiếng vang của mấy vạn người khiến đất rung núi chuyển, tâm tình của Sở hoàng cũng vì vậy mà tăng vọt, đối với chuyện kiểm duyệt hôm nay cũng khá thỏa mãn.

"Bành Thành vương." Sở hoàng hướng về phía Lý Khang đang ở dưới đài hô.

"Bệ hạ, có thần." Lý Khang hành lễ.

Hoạn quan của Trung Thị trung tỉnh giao ấn soái ra: "Trận chiến này quyết định tồn vong của Tây Sở, tuyệt không thể để xảy ra sai sót."

"Thần nhất định không phụ sứ mệnh." Lý Khang quỳ xuống tiếp nhận ấn soái, dập đầu nói.

Lý Cẩn cười híp mắt nhìn hắn: "A huynh giỏi văn lẫn võ, lại có quân tinh nhuệ của Đại Sở tùy tùng. Nghĩ đến đây là lần đầu tiên xuất chinh, nhất định có thể một lần đẩy lui Đông Tề, lấy uy cho Sở quốc ta."

Lý Khang ngẩng đầu lên, nhìn Lý Cẩn đang ngồi bên cạnh Sở hoàng trên đài, bỗng nhiên nghĩ đến lời nói trước đó nghe được khi còn ở quân doanh Kinh Châu: "Bảo vệ Sở quốc là chức trách của mỗi con dân Tây Sở, cho dù bỏ cả tính mạng cũng tuyệt không thoái lui."

Sở hoàng nghe câu nói của Lý Khang liền thỏa mãn cười to: "Chẳng trách bọn họ nói ngươi là xích tử, như vậy liền để trẫm xem xem, ngươi sẽ làm được hay không đây."

"Vâng!"

- --

"Thì ra người lĩnh binh xuất chinh chính là Bành Thành vương a." Quách Hồng Lân nhìn màn trao ấn soái trên đài nói: "Chẳng trách lần trước hắn lại xuất hiện ở quân doanh Kinh Châu."

"Bành Thành vương?" Tiêu Hoài Ngọc giương mắt: "Hắn không phải là Hoàng tử sao? Sao lại lĩnh binh xuất chinh?"

"Hắn là vị Hoàng tử xuất sắc nhất trong các nhi tử của Hoàng đế, có lẽ để cổ vũ sĩ khí, cho nên mới để Hoàng tử làm chủ soái." Quách Hồng Lân giải thích: "Phụ mẫu đều hi vọng con cái có tiền đồ tốt, vì vậy đều yêu thích nhi tử xuất sắc. Hai nước giao chiến, không phải ai cũng có thể đứng ra lĩnh binh, bệ hạ hẳn là có kỳ vọng rất cao đối với Bành Thành vương."

"Nhưng lực lượng của Sở quốc lại kém xa Đông Tề, vậy giao chiến chẳng lẽ lấy yếu địch mạnh sao? Ai lại đẩy nhi tử mà mình yêu thương ra chiến trường đây?" Tiêu Hoài Ngọc phản bác: "Ít nhất, phụ thân của ta sẽ không."

"Phụ thân của ta thiên vị đệ đệ, trước khi tòng quân, mọi chuyện cực nhọc trong nhà đều là do ta gánh vác." Tiêu Hoài Ngọc vội bổ sung thêm một câu.

"Chẳng trách nhìn ngươi gầy yếu như vậy." Vương Tiểu Bảo nói: "Không sao, sau này ở trong quân, chúng ta chính là người một nhà."

Câu nói của Tiêu Hoài Ngọc khiến Quách Hồng Lân phải lần nữa quan sát cảnh tượng trên đài: "Hoài Ngọc."

"A?" Nàng lấy lại tinh thần.

"Có lẽ đúng như ngươi nói." Quách Hồng Lân lại nói: "Cửu Châu chiến tranh không ngừng, mà cục diện trong Sở quốc cũng là sóng ngầm sắp phun trào a."

"Ngươi có ý gì?" Tiêu Hoài Ngọc không hiểu những lời này, cũng không hiểu được Quách Hồng Lân.

Quách Hồng Lân liếc nhìn Vương Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, không phải ngươi cảm thấy Bình Dương công chúa rất giống tiên tử sao?"

Vương Tiểu Bảo si mê gật đầu: "Từ trước đến nay ta chưa từng gặp qua người nào đẹp như vậy a."

Không riêng Vương Tiểu Bảo, mà mỗi một binh sĩ trong quân đều cảm thấy như vậy, chỉ là bọn họ đều biết thân biết phận, cũng không dám mơ tưởng.

"Vị này là Lục công chúa được Hoàng đế Đại Sở yêu thương nhất, nhưng thật ra lại là một mỹ nhân tâm cơ a." Quách Hồng Lân híp mắt lại nói.

"Lão Quách, ngươi cẩn thật một chút, nếu để công chúa nghe thấy thì đầu của ngươi cũng không còn a." Lục Bình ở bên cạnh nói.

***

Lý Khang cưỡi lên lưng chiến mã, rút ra bội kiếm bên hông ra, hô to nói: "Xuất chinh!"

Cứ như vậy, mấy vạn tướng sĩ tùy tùng bên Lý Khang cùng mấy chủ tướng khác rời Sở Kinh, đi đến Đông cảnh.

Tây Sở thiếu hụt ngựa, vậy nên phần lớn các binh sĩ đều là chạy bộ. Vì kịp để tiếp viện cho tiền tuyến bên kia, tốc độ hành quân không ngừng tăng nhanh.



- --

Các tân binh chưa trải qua huấn luyện sau khi tới Đông cảnh mới biết, tình hình trận chiến ở tiền tuyến còn bết bát hơn so với trên chiến báo.

Mà bọn họ đến đây không phải làm tiếp viện, mà là trực tiếp ra tiền tuyến đánh trận.

Chạy suốt mấy ngày, các binh sĩ từ lâu đã mệt rã người, trong quân cũng không có tiếp tế, lương thực ở tiền tuyến khan hiếm, không thể bảo đảm bữa no như ở Kinh Châu.

Sau khi đến chiến trường An Châu ở Đông cảnh, Bành Thành vương Lý Khang chọn một vùng trống trãi để dựng trại đóng quân.

Trong đêm khuya, Vương Tiểu Bảo và Vương Đại Vũ đã ngủ say như chết, Quách Hồng Lân trở lại trong lều, nhẹ nhàng vỗ vỗ Lục Bình: "Lục Bình."

Lục Bình trở mình: "Nửa đêm không ngủ, làm gì a?"

"Ta phát hiện, lần này đến Đông cảnh, quân tinh nhuệ ở Kinh Châu không có tới." Quách Hồng Lân ngồi xuống nói.

"Cái gì?" Lục Bình hoảng sợ ngồi dậy: "Tiểu Đô Thống không phải có nói sẽ do đám lão binh Giáp Tự doanh lên đánh trận đầu sao? Lẽ nào chúng ta bị lừa rồi?"

Quách Hồng Lân trầm mặt không nói lời nào, Lục Bình liền tức giận mắng to: "Trong đây mười phần thì đã có hơn bảy phần đều là nông hộ, chiến trường còn chưa biết chứ nói gì đến chiến thuật giết địch, chỉ dựa vào mấy câu dạy dỗ bằng lời nói, bọn họ học được cái gì a?"

Dứt lời, Lục Bình giận dữ nhìn chiến hữu trong đội ngũ của mình: "Kêu chúng ta đánh trận đầu lại còn dắt theo mấy tên phiền phức này sao?"

"Này không phải kêu chúng ta ra chịu chết rồi a?"

"Xuỵt! Nhỏ giọng một chút!" Quách Hồng Lân thủ thế nói: "Bây giờ cũng đã đến An Châu, ngươi chẳng lẽ còn muốn làm kẻ đào tẩu sao?"

Tác chiến cùng quân chính quy có lẽ còn có tỷ lệ sống sót, nhưng nếu tất cả đều là tân binh, bọn họ còn chưa từng trải qua chiến trường, khó tránh khỏi sợ hãi mà thoái lui.

"Kết cục của mấy tên nỗ lực chạy trốn trên đường hành quân đến đây chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?" Quách Hồng Lân cảnh cáo lần thứ hai.

"Ra chiến trường hẳn là sẽ chết, bây giờ chạy trốn nói không chừng còn có chút hi vọng." Lục Bình nói: "Bảo ta đi chịu chết? Cả đời ta còn chưa từng chạm qua nữ nhân lần nào đây."

"Ngươi a, nói đi nói lại lại mê sảng." Quách Hồng Lân nói: "Nói đến sợ chết, ngươi còn muốn kiến công lập nghiệp hơn bọn ta."

Lục Bình thu hồi khuôn mặt tươi cười: "Ai mà không sợ chết đây, nhưng ta không cam tâm chỉ sống một đời vô vị lại tầm thường như vậy. Ta xuất thân thấp kém, sinh sống cùng cực, là tiểu Đô Thống cho ta hi vọng. Ngoại trừ giữ mạng mà tranh công ra thì cũng không mơ tưởng đến chuyện gì khác."

"Ngủ thôi." Quách Hồng Lân than thở.

Ngay vào thời điểm trong lều phát ra tiếng ngáy thì người ngủ bên ngoài lều là Tiêu Hoài Ngọc liền mở hai mắt ra. Mặc dù phải chạy đường dài mệt nhọc, nhưng tình hình căng thẳng như vậy khiến nàng không thể an tâm mà ngủ.

Cuộc nói chuyện vừa rồi của Quách Hồng Lân và Lục Bình cũng đã bị nàng nghe hết toàn bộ, ngay khi nàng đang mãi mê suy nghĩ, đột nhiên trong quân doanh có tiếng hét la lên.

"Có người đào tẩu!"

Lính gác cùng binh sĩ tuần tra hướng vào doanh trại la lớn, tiểu Đô Thống Ngô Tư từ trong lều đi ra.

"Ngô đô thống, có mười mấy người đánh ngất lính gác đào tẩu."

Suốt cả đêm, Ngô Tư dẫn người đi theo truy đuổi, động tĩnh lớn liền đánh thức các binh lính đang ngủ trong lều.

Bọn họ chưa từng bỏ áo giáp xuống, mơ màng đi ra khỏi lều quan sát: "Xảy ra chuyện gì?"

"Nghe nói bên phía Quý Tự doanh có người đào tẩu, Ngô đô thống cũng đã tự mình truy bắt."

Sức người tất nhiên chạy không lại ngựa, thêm vào việc chưa quen thuộc địa hình, cuối cùng có chín người bị tóm trở lại.

Đối với kẻ đào tẩu, Ngô Tư trước giờ luôn trừng phạt rất nghiêm, lần này tổng cộng có mười mấy người trốn đi.

Ngô Tư trói bọn họ vào cùng nhau mang về quân doanh, cũng ra lệnh quân thị vệ đi đánh thức tất cả binh sĩ đang ngủ.

Bởi vì phải chạy liên tục mấy ngày liền, các binh sĩ sau khi bị đánh thức liền oán giận oán trách, kéo lê thân thể mệt mỏi ra khỏi lều.



"Biết kết cục của kẻ đào tẩu là như thế nào không?" Ngô Tư hỏi mấy người đào tẩu, đồng thời cũng đang hỏi tất cả binh sĩ trong quân doanh: "Từ lúc ở Kinh Châu, ta đã dạy quân quy cho các ngươi."

"Kẻ đào tẩu, chém."

"Ngô đô thống tha mạng a, Ngô đô thống xin tha mạng." Kẻ đào tẩu bị bắt trở về dập đầu xin tha: "Bọn ta sẽ không chạy trốn nữa."

"Quân lệnh như núi, ở trong quân doanh, không ai có thể vi phạm quân quy, bao gồm cả Tướng soái Thống Lĩnh Tam quân." Ngô Tư lại nói.

Mấy người đào tẩu thấy Ngô Tư không chịu khoan dung, thế là liền ngẩng đầu lên chất vấn: "Bọn ta là tân binh, tòng quân còn chưa đến một tháng, sao lại để bọn ta đi lên tiền tuyến? Quân tinh nhuệ của Đại Sở đâu? Tại sao lại không thấy bọn họ?"

"Triều đình bắt bọn ta ra chịu chết, muốn bắt bọn ta lấy máu rửa tường thành. Bọn ta đều là phụ thân, trượng phu, nhi tử, đều là trụ cột trong nhà, triều đình cứ như vậy mà quyết định số mệnh của bọn ta sao?"

Mấy tên đào tẩu chất vấn như vậy khiến Ngô Tư tức giận, nhưng có kinh nghiệm lĩnh binh đã lâu, hắn cũng không vì vậy mà hoảng loạn: "Bảo vệ Sở quốc chính là trách nhiệm của mỗi nam nhi Đại Sở ta, Sở quốc gặp nạn, còn phân tân binh với lão binh sao?"

"Nếu Đại Sở ta vong, phụ thân, trượng phu, nhi tử các ngươi còn có thể bảo vệ phụ mẫu, thê tử của mình sao?" Ngô Tư lớn tiếng chất vấn: "Đến lúc đó, người nhà của các ngươi sẽ bị biến thành đầy tớ, đây là chuyện mà các ngươi mong muốn sao?"

Binh sĩ trong quân doanh lập tức cúi đầu, kẻ đào tẩu còn muốn phản bác, chỉ thấy đôi mắt Ngô Tư nổi lên sát ý: "Làm nhiễu loạn tâm quân, yêu ngôn, chém!"

Ra lệnh một tiếng, chín người đào tẩu ở trước mặt toàn thể binh sĩ trong quân doanh đồng loạt bị chém.

Chín cái đầu người rơi xuống trước mặt tân binh, có mấy người phản ứng không kịp, nhìn thấy tình cảnh như vậy liền ngất xỉu.

Tiêu Hoài Ngọc đứng trong đám người, nhìn vũng máu trải dài dưới chân, thế nhưng nàng lại không cảm thấy gì cả.

Mà Vương Đại Vũ cùng Vương Tiểu Bảo chịu không nổi, bao nhiêu cơm tối đã ăn đều nôn ra ngoài. Ngoại trừ Quách Hồng Lân, đến cả Lục Bình cũng phải nhíu mày.

Vương Đại Vũ kinh ngạc nhìn Tiêu Hoài Ngọc: "Hoài Ngọc ca, ngươi không cảm thấy buồn nôn sao?"

Tiêu Hoài Ngọc chậm rãi dơ bàn tay của chính mình lên, như thể từ lâu đã dính đầy máu tươi: "Ta không biết."

"Có lẽ từ nhỏ ở nhà giết cá...quen rồi."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra nếu Tiêu Hoài Ngọc không nhớ lại giấc mộng kia mà cứ như vậy sống lại từ đầu, thì kết cục sẽ giống như cũ.

Tính cách này của Lý Cẩn không phải trời sinh đã như vậy, mà do hoàn cảnh.

*** HẾT ***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK