• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- - Phủ đệ của Bành Thành vương --

Sau khi sự việc Bành Thành vương trốn ra khỏi phủ, chạy vào cung trong lúc còn lệnh cấm túc. Tên lính gác cổng sợ bị trách phạt, liền đi thông báo với Hoạn quan của Trung Thị trung tỉnh, sau đó liền không còn tin tức gì nữa.

Từ đó Vương phủ càng thêm nghiêm ngặt, Lý Khang nằm trên giường nhỏ, suốt ngày chìm trong hơi say.

Trong phòng tràn ngập mùi rượu, cung nhân nhìn dáng vẻ tều tụy của hắn, khuyên nhủ: "Vương gia, sao phải khổ như vậy a..."

"Ngươi không hiểu được." Lý Khang ủ rủ nói: "Đây không phải là chuyện của riêng ta."

Cung nhân im lặng thu dọn đồ đạc trong phòng: "Nô không hiểu, nhưng Vương gia muốn thay đổi những chuyện này, cũng không thể chỉ dựa vào bản thân mình a."

Lý Khang đẩy những sợi tóc trên mặt ra, hắn mở miệng định nói gì đó, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"Vương gia, Trung Thường thị cầu kiến."

Giống với Giả Chu, Trung Thường thị cũng là Hoạn quan của Trung Thị trung tỉnh, cũng là một trong những thân tín của Hoàng đế.

Lý Khang nghe thấy, cũng chỉ đứng dậy rửa mặt, đổi y phục khác ra đón tiếp.

"Vương gia." Trung Thường thị thấy hắn đi ra, liền chắp tay hành lễ.

"Bệ hạ phái ngươi đến sao?" Lý Khang hỏi.

"Đúng vậy." Trung Thường thị gật đầu: "Lâm Nghi công chúa của Tề quốc đã tới Sở Kinh."

Nghe đến Tề quốc, Lý Khang dị thường kích động: "Bệ hạ vẫn còn muốn giao người ra sao?"

"Vương gia hãy bình tĩnh, đừng nóng vội." Trung Thường thị nói: "Bệ hạ nói, Thái Thường đã từng đi sứ qua Yến quốc, lúc đó Yến đế vừa lòng Bành Thành vương ngài, nên có ý muốn kết làm thông gia."

Nghe thấy lời Trung Thường thị nói, Lý Khang lùi lại mấy bước: "Bệ hạ muốn ta cưới công chúa của Yến quốc sao?"

"Phải." Trung Thường thị gật đầu: "Ý của bệ hạ chính là như vậy, chỉ có như vậy, Sở quốc mới không sợ Tề quốc, cũng có thể nén lại lửa giận của Yến đế."

"Miễn là Tề quốc không thu binh, liên minh Yến Sở cũng không tan rã, ta nghĩ không cần phải kết thông gia làm gì." Lý Khang tựa hồ không muốn nói.

"Bành Thành vương là nhi tử của bệ hạ, phải rõ ràng hơn tiểu nhân mới phải." Trung Thường thị nói, Sở hoàng nhát gan, đồng thời cũng không tín nhiệm Yến quốc: "Thông gia, chỉ là cho bệ hạ một liều thuốc an thần mà thôi, đồng thời, cũng là lời cảnh cáo cho Tề quốc."

"Chỉ cần Vương gia đồng ý, vậy thì Tam công sẽ cố gắng tranh luận với Tề sứ trên đại điện." Trung Thường thị lại nói.



Lý Khang trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Trung Thường thị: "Bệ hạ phái ngươi đến, sợ là không phải để hỏi đi."

***

- - Sở Cung --

Tống Thanh Dao đến Sở Kinh, trên người chỉ mặc một bộ xiêm y mộc mạc, trên mặt cũng chỉ trang điểm nhạt, cứ như vậy cùng Thái Thường tự vào Hoàng cung để diện kiến Sở hoàng.

Vẻ đẹp của nàng là vẻ nghiêng thành, không cần hoa phục tôn lên, mà từ lúc sinh ra đã có khí chất cùng dáng vẻ như thiên tiên.

Sở hoàng cùng các đại thần đứng trên bậc thang ở đại điện, Lâm Nghi công chúa đi sứ cho Tề quốc, chính là đại biểu thân phận của Tề quốc, vì vậy Sở hoàng cũng cho nàng đãi ngộ cao nhất.

Lúc Tống Thanh Dao bước tới đại điện, Sở hoàng ngay lập tức trừng lớn hai mắt, cả triều văn võ cũng đều kinh diễm vì vẻ đẹp của nàng.

"Nghe Tề quốc truyền tai nhau, khi Lâm Nghi công chúa được sinh ra, hoa đã nở khắp thành." Có đại thần nghị luận.

"Quả nhiên là mỹ nhân."

Không chỉ các đại thần thay nhau khen ngợi dung mạo của nàng, đến cả Sở hoàng cũng phải nhìn đến nhập thần: "Nam quốc vô kì nhân, dung hoa như đào mận."

Lúc Sở hoàng mãi mê ngắm nhìn, Tống Thanh Dao đã đến phía dưới điện: "Lâm Nghi bái kiến bệ hạ."

Giả Chu nhẹ nhàng ho khan nhắc nhở, Sở hoàng liền híp mắt cười nói: "Tề đế quả thật có phúc lớn a."

Đối diện với ánh mắt của những nam nhân nơi này, Tông Thanh Dao tựa hồ đã quen, nàng thẳng eo trả lời: "Lâm Nghi nghe nói bệ hạ có một vị nữ nhi dung mạo như thiên tiên, còn có thêm một vị nhi tử có một không hai, như vậy sao lại không có phúc đây."

Sở hoàng nghe xong cười to: "Lâm Nghi công chúa đi đường bôn ba, trẫm đã chuẩn bị sẵn thiết yến để tiếp phong tẩy trần cho công chúa."

"Tạ bệ hạ."

Hoạn quan của Trung Thị trung tỉnh dẫn Tống Thanh Dao đi vào, mà toàn bộ quá trình, ánh mắt của Sở hoàng đều chưa từng rời khỏi người nàng.

"Bệ hạ, vào điện thôi." Giả Chu nhỏ giọng nhắc nhở.

Sở hoàng không thể làm gì khác hơn là đi vào, trên đường đi vào cũng liên tục cảm thán: "Nữ tử xinh đẹp như vậy, sao lại là nữ tử của Tề quốc a, lại còn là công chúa Tề đế."

Giả Chu biết Sở hoàng có tâm tư khác, nhưng vì Lâm Nghi công chúa là nữ nhi của Tề đế, mà Tề mạnh Sở yếu. Sở hoàng tuy là quân chủ của một nước, nhưng có cầu cũng không được.

Tống Thanh Dao tất nhiên nhìn rõ được tâm tư của Sở hoàng, trước lúc vào Sở, nàng đã biết rõ Sở hoàng háo sắc, vì vậy lúc hắn đăng cơ ở Chương Hoa đài, đã đem cảnh sắc đẹp nhất ở Sở quốc chuyển vào giữa đài.

Tiến vào yến điện, Tống Thanh Dao ngồi ở vị trí sứ giả, cách rất gần Sở hoàng.

Sau khi tới gần, hắn mới phát hiện dung nhan của nàng vô cùng thoát tục, cũng không cách nào có thể dùng từ ngữ để biểu đạt được. Thấm chí hắn còn cảm thấy, ba ngàn mỹ nhân trong hậu cung của hắn cũng không thể so được với nàng.

Sau khi Sở hoàng ngồi xuống, liền phân phó ngự trù đem thức ăn lên: "Không biết, công chúa có biết các món ăn và rượu ở Sở quốc ta?"

"Món ngon cùng quỳnh tương ở Sở Kinh vang danh thiên hạ." Tống Thanh Dao nói: "Lâm Nghi cũng đã từng thưởng thức qua ở Tề quốc, còn đối với rượu, tam quốc Yến Tề Sở đều có mỗi vị sắc riêng."

Nàng nói chuyện vô cùng khiêm tốn, không giống sứ giả trước đó ỷ thế mạnh mà ngạo mạn. Sở hoàng cực kì hài lòng, ấn tượng đối với Tống Thanh Dao cũng tốt hơn.

"Cá cao." Hoạn quan dâng món ăn lên, cũng tỉ mỉ giới thiệu cho nàng.

Món ăn đầu tiên chính là đặc sắc của Sở Kinh, tuy không dùng cá, nhưng lại mang mùi vị của cá, đưa vào miệng lập tức hòa vị, ngon cực kì.

"Kim tê ngọc quái."

Món ăn thứ hai vẫn là cá như trước đó, chỉ có đều là cá chép được vớt lên từ trong hồ, sau đó cắt thành lát mỏng, cứ như vậy chấm vào tương liền có thể ăn sống.



Mà nước tương được sử dụng cùng là Bát Cùng Tê, là loại được dùng hỗn hợp tám loại bao gồm tỏi, gừng, chanh, bạch mai, gạo tẻ, muối, tương và túc hoàng làm ra.

Sở quốc có nhiều núi và hồ, vì vậy hải sản và chim rất nhiều.

"Canh quy hạt duyên niên."

Sở hoàng nhìn Tống Thanh Dao, nhiệt tình nói: "Canh này còn có tên khác là canh Vạn Thọ."

Gọi quy hạt là bởi vì lấy gà thay hạt hầm cùng với rùa mà ra: "Trong có viết: Tiên huề cam gà, cùng sở lạc chỉ." Tống Thanh Dao nói.

"Lâm Nghi công chúa kiến thức rộng rãi." Sở hoàng cười nói.

Sau khi đem canh quy hạt duyên niên lên, món kết được tiếp tục mang lên, nhưng món này vừa không phải món ngọt, cũng không giống món thịt. Tống Thành Dao liền hỏi: "Đây là món gì?"

"Bẩm công chúa, món này được gọi là bao." Hoạn quan cung kính trả lời.

"Là dùng đầu trâu, đầu nai, móng heo, thêm trứng vịt, gừng, tiêu, vỏ chanh, sau đó xát muối vào chưng hai canh giờ. Đợi đến khi thịt đã chín, sau đó đem đi bầm nát, rồi lại bó lại cùng nhau, sau lại cắt ra thành từng khối, bỏ vào lọ rồi đặt xuống giếng sâu. Đợi sau một đêm, bởi vì khí lạnh mà thịt bị đong lại, sau đó trở thành hình thì như vầy."

Nghe được tài nghệ và cách chế biến rườm rà, Tống Thanh Dao liền gắp một miếng đưa vào miệng.

"Vừa vào miệng liền tan, nhẵn nhụi mềm mại, mùi vị không tệ." Đưa ra lời bình phẩm cho món ăn này, nàng quả thật muốn khen ngợi một phen.

Sau đó lại dâng các món sơn hào hải vị còn lại lên, nhưng không qua bao lâu liền đã bưng xuống, sau đó lại mang các món điểm tâm lên.

Ngoài rượu cùng món ăn ngon, mà còn các cách thức tiêu khiển khác. Tống Thanh Dao đã từng đi sứ qua Yến quốc, nhưng sự vui vẻ bên Yến quốc và Sở quốc lại không giống nhau.

Yến quốc tuy vui vẻ nhưng lại hung tàn, tràn ngập sát ý. Mà ở Sở quốc lại là kiểu vui vẻ hài hòa quá nhiều, đồng thời cũng có chút thương cảm bên trong.

Nhưng mặc kệ, cho dù bên nào có vui vẻ hơn thì bọn họ cũng đều giống nhau, đều là nước bại trận dưới chiến tranh.

Trong Hoàng cung xa xỉ như vậy, so với nhưng gì nàng chứng kiện ngoài biên cảnh kia, đúng là khác nhau một trời một vực.

Nhìn cảnh ca múa thái bình trên đại điện, ánh mắt của Sở hoàng cùng các đại thần trước sau đều chỉ đặt trên eo thọn của các ca nữ.

Sau khi đã qua ba tuần rượu, đã cho Sở hoàng đủ mặt mũi. Tống Thanh Dao cuối cùng cũng mở miệng nói về mục đích của chuyến đi lần này: "Bệ hạ."

Trong đại điện đang nhộn nhịp, lại vì một tiếng gọi của nàng mà lập tức im bật. Sở hoàng phất phất tay, những cảnh vui kia lập tức dừng lại.

"Bệ hạ thiết đãi khiến Lâm Nghi vô cùng cảm kích." Tống Thanh Dao đứng dậy nói.

"Sở quốc không giống Đông Tề, trẫm còn sợ thất lễ với công chúa đây." Sở hoàng nói: "Trước đó có nghe công chúa bị ám sát ở Kim Châu tại biên cảnh, trẫm thật thấy hổ thẹn."

"Là Lâm Nghi chưa báo đã quyết định khởi hành sớm." Nàng trả lời: "Không thể trách người khác."

"Hôm nay, Lâm Nghi lấy thân phận là sứ giả của Tề quốc để phụng theo sứ mệnh." Tống Thanh Dao lại nói: "Mong bệ hạ làm theo lời đã nói, giao hung thủ sát hại Cửu đệ ra cho Lâm Nghi. Như vậy việc này liền coi như xong, Tề quốc cũng sẽ không làm khó dễ Sở quốc nữa."

Sở hoàng nghe xong, ánh mắt khó xử liền đưa qua Thái úy Tào Dần và Ngự Sử đại phu Bùi Trường Chi.

Bùi Trường Chi liền thẳng eo, hướng về Tống Thanh Dao, ôm tay áo hành lễ: "Công chúa đi đường xa mệt nhọc, lần này vào Sở Kinh lại bị kinh sợ. Chuyện hung thủ kia, không bằng đợi Lâm Nghi công chúa người tĩnh dưỡng đầy đủ xong lại bàn đến, như vậy có được không?"

Triều đình Sở quốc đồng nhất từ chối nói chuyện, Tông Thanh Dao liền xoay đầu nhìn về phía Bùi Trường Chi nói: "Lúc vừa vào cung dự yến, Lâm Nghi cũng đã giải thích rõ ràng, bản thân không có mệt mỏi, bọn giặc cỏ kia cũng không khiến ta sợ hãi."

Đến lúc đàm luận về chuyện chính sự, Tống Thanh Dao giống như đã thay đổi thành một người khác, thái độ vừa cứng rắn vừa kiên quyết.

Bùi Trường Chi lâu vệt mồ hôi: "Sở quốc sẽ giao hung thủ ra, công chúa hà tất gì phải nóng vội a."



"Thời gian Sở quốc trước khi giết hung thủ, cũng sẽ do dự như vậy sao?" Nàng hỏi ngược lại.

"Chuyện này..."

"Chỉ là một hung thủ giết người mà thôi, Sở quốc chẳng lẽ còn muốn giữ lại sao?" Nàng quay người lại hỏi Sở hoàng: "Người Tề quốc đã chết, chính là Trữ quân tương lai. Nay cũng chỉ đòi giao hung thủ ra mà thôi, không làm lớn chuyện đã là nhân từ rồi."

"Đối với việc chỉ giao ra một người, và cả nước phải tác chiến, chuyện nào dễ dàng hơn, bệ hạ nên hiểu rõ." Tống Thanh Dao tiếp tục nói.

Nàng nói mấy câu như vậy khiến các đại thần xung quanh phút chốc nghẹn lời.

Đến cả Sở hoàng khi nghe những lời nàng nói ra cũng đã do dự, nên giao người tốt hơn hay lại tiếp tục phát động chiến tranh.

"Hoang đường!" Thái úy Tào Dần không nhịn nổi nữa: "Hai nước giao chiến, chỉ có địch và ta, làm gì có Hoàng tử hay Trữ quân!"

"Nếu Hoàng tử Sở quốc ta chết ở Tề doanh, vậy Tề quốc các người sẽ chịu giao người ra sao?" Tào Dần lại hỏi.

"Tất nhiên không giao người." Tống Thanh Dao không suy nghĩ, lập tức trả lời.

"Tề quốc không giao người, vậy còn muốn Sở quốc phải giao sao?" Tào Dần lại nói.

"Bởi vì Tề quốc,..." Tống Thanh Dao đột nhiên lạnh mặt: "Không sợ Sở quốc!"

Một câu nói của nàng khiến Tào Dần trong nháy mắt liền trở thành người câm, bởi vì sự thật đúng là như vậy.

Sở quốc yếu, hiển nhiên sẽ là nước bị động, tùy ý để nước khác đưa ra yêu cầu, tính theo đạo lý này thôi cũng đã không có sức lực phản kháng.

"Đây là cái mà Tề quốc gọi là thành ý sao?" Thừa tướng Phạm Ly nói.

"Nếu các vị đã nói đến thành ý,..." Tống Thanh Dao nghiêng đầu: "Hung thủ bây giờ đã ở trong đại lao Đình úy của Sở quốc, mà triều đình Sở quốc lại nhiều lần từ chối giao người, vậy đây là cái mà Sở quốc gọi là thành ý sao?"

"Lâm Nghi không thích chờ đợi. Nếu hôm nay Sở quốc không giao người, vậy thì cũng không thể hòa đàm được nữa."

"Dựa vào cái gì mà Sở quốc phải giao người ra?" Một âm thanh khiến người không rét mà run truyền vào trong điện.

***

Người edit: Edit mấy dòng về món ăn cũng bị hấp dẫn theo ~

*** HẾT ***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK