• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Khang đi rồi, các binh sĩ lúc này mới kéo lê hai chân mệt mỏi từ trên mặt đất đứng dậy, sau đó tiếp tục sai khiến tân binh đến nơi đóng quân.

"Sao Bành Thành vương lại đến quân doanh a?" Một binh sĩ nhìn về hướng Lý Khang vừa rời đi, con ngươi thâm thúy hỏi.

"Hẳn là ý chỉ của bệ hạ đi, lần này đối chiến với Tề quốc, Bành Thanh vương tiếp chỉ cũng là điều hiển nhiên. Hơn nữa, *Đô Đốc của chúng ta còn là bằng hữu thân thiết của Bành Thanh vương a."

*Đô Đốc: Tại Trung Quốc, thời, có ghi nhận chức vụ Trì tiết đô đốc, vốn là tướng lĩnh do trung ương cử đi các địa phương để lãnh việc quân sự, về sau dần có quyền lớn và kiêm thứ sử các châu và trở thành quan lớn nhất về quân chính tại địa phương.

Tiêu Hoài Ngọc chỉ ngây ngốc đứng yên tại chỗ, dung mạo của Lý Khang thật sự khiến nàng cảm thấy kinh diễm. Nhưng nàng biết rõ, thân phận khác biệt, cho dù Bành Thành vương có thật sự vì nàng mà nén lại, nhưng sẽ không dừng chân.

Nhìn thái độ của đám binh sĩ, Tiêu Hoài Ngọc cảm thấy kiên định vào tín nhiệm trong lòng mình hơn.

"Sao ngươi còn chưa đi!?" Một binh sĩ nhìn Tiêu Hoài Ngọc, nói: "Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng Bành Thành vương nén lại nói với ngươi vài câu liền đã tính là coi trọng ngươi rồi sao?"

"Cũng không biết soi gương tự nhìn chính mình xem, dáng vẻ như thế..." Binh sĩ đối với thân thế của Tiêu Hoài Ngọc cực kì coi thường, trong lời nói đều là giọng điệu trào phúng.

"Chức vị lớn nhất trong quân doanh là gì?" Tiêu Hoài Ngọc không hề tức giận, ngược lại còn bình tĩnh hỏi một câu.

"Ô! Ta nói ngươi a..." Binh sĩ vén tay áo lên, một đồng liêu bên cạnh thấy vậy liền khuyên ngăn, cũng nói: "Trong quân doanh, chức vị lớn nhất chính là Đại tướng quân Trụ quốc, địa vị rất cao. Chỉ là Đại Sở chúng ta rất hiếm người có thể ngồi vào vị trí đó, ba chức quan võ quan trọng nhất là Đại tư mã, Đại tướng quân và Thái úy. Đều là chức vị cao nhất, cạnh tranh rất khóc liệt, không phải vô danh tiểu tốt là có thể ngồi được."

"Quân doanh của Đại Sở ta, chỗ nào cũng có tướng quân, đến cả tiểu binh sĩ như chúng ta cũng có thể tự xưng a. Vì vậy chức vị Đại tướng quân kia là vị trí mà tất cả binh sĩ chúng ta đều hướng đến."

"Lo cùng một tân binh nói nhảm cái gì!"

"Không phải là ngươi muốn làm Đại tướng quân đó chứ?" Binh sĩ mang một mặt xem thường nhìn Tiêu Hoài Ngọc: "Đừng mơ tưởng viễn vong!"

Binh sĩ kia còn trào phúng thêm vài câu, liền bị đồng liêu ngăn cản lại: "Được rồi, cầm y vật rồi đến doanh trại báo tin đi."

Chờ Tiêu Hoài Ngọc đi rồi, đồng liêu kia trừng binh sĩ một cái, đợi toàn bộ tân binh vào hết rồi, hắn mới lạnh lùng nhắc nhở một câu: "Nếu ngươi lỡ miệng làm nhiễu loạn tâm quân, ta xem Đô Đốc sẽ trị ngươi như thế nào!"

- - Quân trướng --

Đô Đốc của Kinh Châu từ trong lều truyền ra âm thanh tranh luận.

"Cuộc chiến với Đông Tề có liên quan đến sự sống còn của cả Đông cảnh. Kinh Châu có sáu vạn binh tinh nhuệ nhưng lại chỉ phái một ít đi đối đầu với cả Tề quốc, này không phải là ra chịu chết hay sao?" Lý Khang bắt chặt manh mối, nhìn Đô Đốc của Kinh Châu là Lưu Vũ nói.

Lưu Vũ nhìn bản đồ bằng da dê trong lều: "Muốn giữ binh mã Kinh Châu lại để bảo vệ Tương Dương, thành trì phía nam của Tương Dương và Bắc Yến giáp với nhau, ta không thể mạo hiểm Tương Dương mà phái tất cả binh mã tinh nhuệ rời đi. Nếu không lỡ như Tương Dương gặp nạn, vậy thì Sở Kinh lại nguy rồi."

"Nếu như Tây Sở vong thì Bắc Yến còn có thể chống đỡ được bao lâu đây? Mở miệng ra là nói lý, vậy Bắc Yến chẳng lẽ không hiểu những điều này sao? Còn muốn nhân cơ hội?" Lý Khang phản bác.

"Lòng người là thứ vĩnh viễn đoán không ra." Lưu Vũ trả lời: "Cái lợi ở trước mắt, có lẽ người yếu cũng sẽ không cam lòng sống ở thế yếu nữa. Bắc Yến cũng giống như vậy, lãnh thổ Bắc Yến cằn cõi, vì vậy luôn thiếu lương thực. Nếu họ nam tiến thành công, có được lãnh địa của Tây Sở chúng ta, liền có lực lượng đi đối đầu với Đông Tề rồi. Phải biết a, tướng sĩ của Bắc Yến thường được xưng là Hổ quân."

"Ta không hiểu, vậy thì lần này chiêu binh chính là để bọn họ ra chịu chết rồi?" Lý Khang nắm công văn trong tay.

Lưu Vũ xoay người, khẽ thở dài: "Đây là ý chỉ của bệ hạ."

"Ta đi tìm bệ hạ." Lý Khang phất tay áo: "Muốn ta mang theo cả đám bách tính tay không tất sắt này đi chịu chết, ta làm không được."

"Vương gia." Lưu Vũ nghiêng người gọi: "Ngài còn không hiểu sao?"

"Ngài là nhi tử của bệ hạ, nhưng đồng thời cũng là thần tử của người. Vì vậy, đối với nhi tử của mình, bệ hạ cũng không có bao nhiêu tín nhiệm a." Lưu Vũ lại nói.

Lý Khang co người ngồi xuống, hắn nhìn Lưu Vũ, nói: "Bá Vũ huynh, ta..."

Lưu Vũ dang tay khoát lên vai hắn, sau đó cúi người xuống, nhỏ giọng nói: "Mạt tướng sẽ sắp xếp nhân mã bên cạnh bảo vệ ngài."

"Vậy...những tân binh kia thì sao?" Lý Khang muốn đứng dậy: "Bọn họ đều là con dân của Đại Sở."

Lưu Vũ đè hắn lại: "Tân binh sở dĩ là tân binh, đó là bởi vì chưa từng trải quân chiến sự mà thôi."

"Sau khi trải qua trận chiến này, thì có ai là tân binh nữa đây?" Lưu Vũ lại nói.

"Lực lượng của Đông Tề mạnh mẽ, nhưng trải qua một đợt chiến thì còn lại bao nhiêu người?" Lý Khang ngẩng đầu: "Nếu như bỏ An Châu, vậy thì Đông cảnh phải làm sao? Đại Sở phải làm sao đây?"

Lưu Vũ thu tay về: "Đông cảnh sẽ không bị chiếm đóng, bởi vì Đông Tề vẫn chưa chiếm được hai đế quốc mạnh nhất. Muốn thành tựu bá nghiệp, Vương gia không thể để lòng dạ mềm yếu như vậy."

Lý Khang nghe xong càng thêm không vui: "Ngô vương cũng lòng dạ mềm yếu, nhưng vẫn quả quyết lựa chọn. Không biết thì nói là lòng dạ cứng rắn, thế nhân không thể nói là lòng dạ mềm yếu được. Làm nam tử có thể nhân nghĩa, làm nữ tử cũng có thể quả quyết, chỉ là tùy theo từng người nói mà thôi."

Lưu Vũ xuất thân từ quân hộ, hắn không muốn cùng Lý Khang nói về những đạo lý này, vì vậy liền nghe theo, nói: "Vương gia mang lòng của Quân giả, nhưng lại nhân đức như vậy, không chỉ không cứu được người khác, ngược lại còn sẽ hại chính mình. Cửu Châu có nỗi khổ riêng, chỉ chờ Vương gia đến để phán việc thành hay bại, từ đó mới có thể giải nguy cho thiên hạ."

***

- - Bộ Binh doanh --

Tiêu Hoài Ngọc cầm tấm khiên cũ nát trên tay, bên kia cầm thêm một cây đao, dựa theo lời nói của binh sĩ mà làm theo. Tốn cả nửa canh giờ mới tìm được quân doanh và doanh trướng của mình, là đội ngũ thứ mười hai thuộc Quý Tự doanh.

Mới vừa đi vào, Tiêu Hoài Ngọc liền bị mùi hôi trong doanh trướng bức cho đi ra ngoài. Bộ binh chia năm người vào một đội ngũ gồm hai tên Sóc binh và ba tên Đao binh. Lúc tác chiến, Sóc binh sẽ yểm trợ Đao binh tiến hành chiến đấu.

Bên trong doanh trướng vô cùng chen chúc, chỉ có năm tấm chiếu, Tiêu Hoài Ngọc đi vào, vừa vặn còn trống một vị trí bên ngoài.

Trong lều có hai tên Sóc binh vô cùng cao to, bọn họ đang ngồi trên chiếu oán giận hoàn cảnh trong doanh trại.

"Có tân binh đến rồi." Hai người đồng thời nhìn ra ngoài trướng.

Tiêu Hoài Ngọc cũng không tính là thấp, nhưng bởi vì từng trải qua nạn đói ở Vân Mộng, thường xuyên không được ăn no, vì vậy nhìn qua vô cùng gầy yếu.

Bộ binh trong quân doanh luôn chú ý đến việc đoàn đội tác chiến, mỗi một đội ngũ chính là một đoàn đội. Những tân binh mới đến này trước khi vào doanh trại thường sẽ được huấn luyện qua vài lần, để biết rõ cách làm sao tác chiến. Vì vậy ai cũng đều hi vọng trong đội ngũ của mình sẽ có vài người cao to mạnh mẽ, như thế mới có thể gia tăng tỉ lệ sống sót.

Nhìn thể trạng của Tiêu Hoài Ngọc như vậy rõ ràng đã không được lòng hai tên Sóc binh kia: "Sao lại tới người này a? Này lên chiến trường không phải sẽ chịu chết sao?"

Tiêu Hoài Ngọc nhẫn nhịn mồ hôi trên người, chuẩn bị đi lấy chiếu và thiết trụ, áo giáp bên kia.

Bộ binh không có quần giáp, tuy rằng như vậy sẽ nhẹ, nhưng lại mất đi hai khối giáp yểm hộ hai chân, như vậy liền trở thành điểm yếu dễ bị thương nhất trên người.

Tiêu Hoài Ngọc muốn tròng áo giáp lên, lại bị chiến hữu bên cạnh dùng sức ngăn lại: "Lính mới! Không có lễ giáo sao?"

"Gọi một tiếng 'Đại huynh' liền tha cho ngươi."

Tiêu Hoài Ngọc thẳng lưng lên: "Thế nào? Đều là tân binh, ngươi còn muốn gạt ai?"

Tên Sóc binh cản nàng lại tức giận, thế là nắm chặt thiết trụ bên người Tiêu Hoài Ngọc kéo lên. Nàng cũng không cam lòng yếu thế, một phát liền bắt được hắn.

Thân thể của Tiêu Hoài Ngọc mặc dù ốm yếu, thế nhưng quanh năm trồng trọt, làm việc nặng từ nhỏ, vì vậy khí lực cũng không nhỏ.

Chỉ có điều, buồng trướng nhỏ hẹp này không cho phép hai người giao đấu, vì vậy các binh sĩ bên ngoài liền tiến đến khuyên can.

"Đại ca." Một thiếu niên gầy trơ xương cười híp mắt, tiến lên trước: "Nếu lát nữa để tiểu Đô Thống biết được, vậy chúng ta sẽ lại bị phạt a."

Một tên Sóc binh khác cũng tiến lên khuyên Tiêu Hoài Ngọc: "Huynh đệ, tính khí lão Lục chính là như vậy, ngươi đừng để bụng."

Tiêu Hoài Ngọc buông tay ra, xoay người đi ra khỏi doanh trướng, chiến hữu bên cạnh lại chỉ trích tên Sóc binh vừa rồi một phen: "Lục Bình, ngươi cũng thật quá đáng, chúng ta sau này đều là người trong cùng một đội ngũ, là huynh đệ vào sinh ra tử a."

"Được a, ta lại quên ngươi là *Ngũ trưởng." Lục Bình nhún vai một cái: "Dẫn theo ba người phiền toái như vậy, ngươi chịu sao?"

*Ngũ trưởng: Đội trưởng của một đội ngũ.

Thiếu niên thấy Tiêu Hoài Ngọc tức giận rời đi, thế là ôm giáp trụ của nàng đuổi theo.

Hắn đưa giáp trụ cho nàng: "Nhanh mặc vào đi, trong quân doanh có quy tắc, giáp không thể rời khỏi người."

"Đa tạ."

Thiếu niên tự mình sờ sờ đầu: "Ta tên là Vương Đại Vũ, cũng là thuộc Đao binh."

"Tiêu Hoài Ngọc." Nàng nói.

"Hoài Ngọc." Vương Đại Vũ nhẩm lại một lần, lại nói: "Không nghĩ tới a, nhìn ngươi gầy yếu như vậy nhưng khí lực cũng không yếu. Người vừa cùng ngươi động thủ là Ngũ trưởng do Đô Thống điểm danh, bởi vì thân thể cao to nên hắn được bổ nhiệm làm Ngũ trưởng của Sóc binh."

"Ngươi vào đây từ rất sớm sao?" Tiêu Hoài Ngọc hỏi.

Vương Đại Vũ gật đầu: "Ngày đầu tiên khi triều đình chiêu binh thì ta liền đến, là ta tự nguyện."

"Tự nguyện?" Tiêu Hoài Ngọc không rõ, Vương Đại Vũ so với nàng còn thấp hơn một chút: "Nhưng nhìn qua, ngươi hình như chưa tròn mười bốn."

"Xuỵt!" Vương Đại Vũ hoảng hốt, sau đó bước gần đến nàng vài bước, nhẹ giọng nói: "Thật ra, ta năm nay vừa đủ mười ba, A gia và A nương ta còn có muội muội, vào nạn đói năm trước đều đã chết đói, vì vậy ta mới dói tuổi để vào đây."

Tiêu Hoài Ngọc trừng to hai mắt, đưa tay vỗ vỗ lưng của hắn: "Xin lỗi."

Vương Đại Vũ xoa xoa nước mắt tại khóe mắt: "Ngươi tòng quân như vậy hẳn là lớn hơn ta đi, vậy ta gọi ngươi la Hoài Ngọc ca a."

Tiêu Hoài Ngọc không có từ chối, Vương Đại Vũ liền nói tiếp: "Còn đến ba ngày nữa mới đến Sở Kinh duyệt binh, khoảng thời gian này chúng ta vẫn sẽ ở lại trong doanh trại Kinh Châu này, đệ trước dẫn huynh đi làm quen một chút đi."

"Được."

"Quý Tự doanh này của chúng ta chỉ có hơn một trăm người, vì vậy chỉ có một nhà xí và một nhà tắm."

Đi tiếp một khoảng, mãi đến khi không còn người thấy doanh trướng nữa, Vương Đại Vũ mới dẫn Tiêu Hoài Ngọc đi đến nhà xí.

"Đây là nhà xí." Hắn còn muốn dẫn nàng đi vào.

Tiêu Hoài Ngọc vội vã lùi về sau vài bước: "Không cần." Biểu hiện hoang mang, nàng lúng túng che giấu, hỏi: "Sao nơi này lại cách doanh trướng xa như vậy?"

"Nghe nói là vì phòng ngừa ôn dịch trong quân y, vì vậy nhà xí phải cách xa nguồn nước và lương thực của doanh trướng." Vương Đại Vũ trả lời: "Lúc mới đến đệ không hiểu quy củ, còn cho rằng vì sợ mùi, không nghĩ tới trong quân doanh lại chú ý nhiều như vậy. Hơn nữa trong mấy cái hố kia còn có rất nhiều dược thảo dùng để phòng ngừa ôn dịch, không trách nhiều người lại muốn đi trồng trọt, muốn làm quân y như vậy."

"Sinh ra trong thời loạn lạc, ai cũng là bất đắc dĩ đi." Nàng than thở: "Trong quân doanh có để đảm bảo ấm no, nhưng không thể bảo đảm tính mạng."

"Nhà tắm nằm ở một phía khác, cũng cách doanh trướng không xa." Vương Đại Vũ lại nói: "Chỉ là vài doanh trướng cùng dùng chung, Ngũ trưởng của chúng ta chê phải chờ quá lâu nên ban đêm hắn thường lén lút đến bờ hồ bên kia tắm. Tiểu Đô Thống lương thiện, đối với chuyện như vậy hắn cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt mà thôi."

"Tiểu Đô Thống?" Tiêu Hoài Ngọc nghiêng đầu.

"Chính là vị Ngô Tư kiểm danh sách khi chúng ta mới vào đại doanh ở Kinh Châu a." Vương Đại Vũ trả lời.

Căn cứ theo lời nói của hắn, nàng đại khái cũng biết được: "Tiểu Đô Thống là chức quan gì?"

"Ngũ trưởng nói tiểu Đô Thống là người quản lý năm Bách Phu trưởng, Quý Tự doanh của chúng ta cũng là do hắn quản a."

"Vậy không phải có đến năm trăm người rồi sao?" Tiêu Hoài Ngọc có chút khiếp sợ, bởi vì dưới cái nhìn của nàng, toàn hương Vân Mộng cũng không có đến năm trăm người: "Chẳng trách hắn lại biết Bành Thành vương, nhưng làm quan lớn như vậy sao lại đi kiểm danh sách?"

"Ngũ trưởng nói là do tiểu Đô Thống quen thuộc với mỗi người lính trong đại doanh." Vương Đại Vũ trả lời: "Ngô đô thống là một tướng quân tốt a, huynh đệ trong doanh trại đều nguyện ý theo hắn, Ngũ trưởng cũng vậy."

Tuy Tiêu Hoài Ngọc chưa từng trải qua huấn luyện, trước khi tòng quân cũng chỉ biết được tên của chính mình, nhưng nàng cũng tính là thông tuệ, lại chăm chỉ. Lời nói của Vương Đại Vũ đã để nàng ghi nhớ trong lòng, để sau này có dịp liền dùng.

Nhưng Tiêu Hoài Ngọc chưa từng trải qua chiến trường, còn không biết chính mình sắp đối đầu với nguy hiểm. Tình cảnh máu tanh trước mắt, lần đầu tiên ra chiến trường, nàng chút nữa đã làm kẻ đào ngũ.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Quân doanh của quân chính quy thời cổ đại thật ra không có kém như vậy, nhưng bởi vì người nhiều, lại thêm phải phòng dịch, vì vậy ăn ở đều phải chú trọng.

Chế độ binh dịch của Nam triều lấy trưng lập hoặc chiêu mộ làm chủ.

Thời cổ đại Trung Quốc gọi hoa Bỉ Ngạn là cỏ Vô Nghĩa, hoa Kim Đăng, chỉ là đến Nhật Bản lại bị đổi thành Bỉ Ngạn.

Lấy ý nghĩa Phật giáo ra giải thích: Hoa nở lá rụng, vì vậy hoa và lá mãi mãi không gặp nhau, cũng gọi là hoa chết. Tôi đã từng nhắc đến trong tác phẩm <Nữ Thứ Vương>, nhân vật cũng gọi Bỉ Ngạn là cỏ Vô Nghĩa hoặc Xích Tiễn, bởi vì cuối cùng vẫn là âm dương cách biệt.

Thật ra giấc mộng ở đầu truyện cũng có thể xem là kết cục của nhân vật, truyện mang theo hướng huyền huyễn, bởi vì sau này sẽ sinh con.

Truyện đảm bảo kết HE.

Phật giáo có chú thích là siêu thoát sinh tử, có thể lý giải theo chết rồi đến bờ bỉ ngạn, sau đó lại siêu thoát. Ngoài ra còn một nghĩa khác, chính là đại diện cho đắng tình ngược luyến.

...

*** HẾT ***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK