• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- - Yến quốc --

Chịu một đá này khiến vết thương của Mộ Dung Lam lần nữa nặng thêm, mà võ nghệ của Chu Sùng là do đích thân Mộ Dung Hằng dạy hắn, cực kỳ cao thâm.

Tranh đấu trong chốc lát, Mộ Dung Lam đã rơi xuống thế hạ phong, Chu Sùng liền mạnh mẽ đạp nàng xuống đất.

"Tại sao?" Nàng nằm trên mặt đất, ánh mắt không cam lòng nhìn Chu Sùng. Nàng cố gắng trấn giữ nơi đây ròng rã một ngày, chỉ cần có thể sống qua tối nay, lại thủ thành được thêm một ngày nữa, phụ hoàng liền có thể kịp lúc dẫn binh trở về hỗ trợ đô thành.

"Đúng, chính là loại ánh mắt mày, chính là ánh mắt này..." Chu Sùng gần như điên cuồng, hai mắt bị tơ máu che đầy: "Cừu hận, không cam lòng, muốn giết người."

"Mộ Dung gia ta cho ngươi tất cả, Yến quốc đã làm gì có lỗi với ngươi!" Mộ Dung Lam không hiểu: "Tại sao ngươi lại làm như vậy?"

"Mộ Dung gia? Vĩnh Ninh không phải người Mộ Dung gia sao? Tại sao còn bị các ngươi gả tới Sở quốc..." Chu Sùng nói rằng: "Mộ Dung gia các ngươi đều là máu lạnh vô tình, Mộ Dung Hằng tự mình gả nữ nhi đi, ngươi thân là a tỷ của nàng, tận mắt nhìn muội muội của mình bị đưa đến Sở quốc lại thờ ơ không quan tâm."

"Không..." Mộ Dung Lam dãy dụa nói.

Nhưng Chu Sùng lúc nãy đã bị cừu hận che mờ hai mắt, hắn dơ thanh đao dính đầy máu lên, mạnh mẽ đâm xuống: "Các ngươi đều đáng chết! Yến quốc nên vong đi!"

Thanh đao sắc bén đâm thủng áo giáp, người dưới chân đã không còn động tĩnh, Chu Sùng rút đao ra, hướng qua hai bến trái phải nói: "Cao Đô công chúa đã chết, đô thành nhất định phải phá!"

- --

Mùa đông lần này là thời điểm giá rét nhất Cửu châu, ba quốc Tề Sở Yến đồng thời xảy ra chiến loạn, Nhu Nhiên cũng đã xuôi nam.

Gió lạnh từ phương bắc thỏi đến, cuốn sạch hết toàn bộ Trung Nguyên, những kẻ nắm quyền dùng từng tấm thi thể để lắp đầy dã tâm cùng dục vọng của bản thân.

Võ tướng dẫm đạp lên một núi cao đầy xương sọ, lấy công huân cao nhất, dùng máu tươi đúc thành vinh quang.

Mẫu thân tuổi già đứng ở sông Hán giữ trời đông, chịu đựng gió lạnh như bão tuyết, nhưng cái chờ được lại là sự trợ cấp không còn nhiều từ việc cắt xén của triều đình, thậm chính còn là tin qua đời của người thân.

Không hề có một tiếng gào thét nào, do dù có bất lực gào hét cũng không ai đáp lại, không một ai để ý, các nàng bị nhấn chìm trong nước sông Hán, bị gió tuyết nuốt chửng.

- - Sở quốc --

Tề quốc phát động chiến tranh, Yến quốc xem lúc này là thời điểm thu lợi, Sở quốc lại không muốn tiếp tục chịu đựng. Vì vậy, trong mùa đông đợt này, sông Hán nhất định sẽ bị máu tươi nhiễm đỏ.

Ngay lúc Trần Văn Thái đã sắp xếp công vụ phòng ngự thỏa đáng để chờ quân Tề tấn công, bất ngờ lại có một chuyện xảy ra.

Quân Tề bỗng nhiên từ bỏ tấn công An Châu, chuyển hướng sang Kim Châu. Địa hình ở Kim Châu phức tạp, đối với người Tề trước nay sống ở vùng bình nguyên bằng phẳng mà nói, chính là thử thách.

Nhưng cũng chính vì bất ngờ chuyển hướng nên đã khiến Sở quốc không kịp ứng phó. Kim Châu tuy rằng khó phòng thủ, binh lực cũng không nhiều, nhưng cách rất gần An Châu, vì vậy có thể điều quân chi viện được.

Kim Châu bị vây công trước mắt, Trần Văn Thái không thể không hạ lệnh điều quân đi Kim Châu viện trợ. Nhưng việc điều khiển binh lực rời đi, lại có một số vị tướng quân phát sinh mâu thuẫn.

Sở quốc và Tề quốc đã chính thức cắt đức quan hệ giao ban, Sở hoàng liền điều động một đội nhân mã ở biên cảnh phía bắc về biên cảnh phía đông viện trợ, người lĩnh binh chính là đệ đệ ngoại thích của Hoàng hậu Trịnh thị, gọi là Phiêu kỵ tướng quân Trịnh Hoành.

Đại quân phía đông của Sở quốc trên danh nghĩa là một mình Trần Văn Thái quản chế, nhưng bởi vì thất bại trước đó ở An Châu, Sở hoàng đã sinh lòng lo lắng Trần Văn Thái đã lớn tuổi, uy danh trong quân doanh lại lớn, vì vậy mới không hạ chỉ trừng phạt.

Nhưng nếu lão tướng đã bại trận, thì năng lực sẽ bị Hoàng đế nghi ngờ.

"Nếu như đây là kế điệu hổ ly sơn của quân Tề, chúng ta lại điều động lượng lớn binh mã đi đến Kim Châu tiếp viện, bọn họ lại đột ngột chuyển sang công thành phía đông này, như vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được." Trịnh Hoành chỉ vào bản đồ nhắc nhở: "Thành này vừa đổ, phía sau lại chỉ thủ không công, vậy đến lúc quân Tề trực tiếp tấn công chính diện, chúng ta còn phần thắng sao?"

"Còn nữa, Đại tướng quân tùy ý ra lệnh phòng thủ, lại bỏ qua sở trường tấn công của mình, đây không phải là kế sách tốt nhất." Trịnh Hoành lại nói.

"An Châu không thể lơ là, nhưng cũng không thể không chi viện Kim Châu." Trần Văn Thái kiên quyết nói.

"Quân Tề tấn công Kim Châu chính là đang tự làm khó mình." Trịnh Hoành lại tiếp tục phản bác: "Bọn họ tiến đến cũng chỉ là tới sông Hán mà thôi, bởi vì quân tinh nhuệ Sở kinh sẽ diệt bọn họ ở bờ bên kia."

"Vậy bách tính ở Kim Châu thì sao đây?" Trần Văn Thái hỏi.

"Bách tính ở Kim Châu..." Mặt Trịnh Hoành lạnh xuống, trong mắt đều là sự lạnh nhạt: "Ta chỉ biết, ở Kim Châu có thổ phỉ trên núi hoành hành, đã sớm không chịu phục Sở quốc ta."

"Kim Châu cũng là biên cảnh Sở quốc,..." Trần Văn Thái giật mình nói: "Làm như vậy khác nào vứt bỏ bách tính, đây là sai a."

"Nếu không làm như vậy sẽ rơi vào bẫy của quân Tề, binh bại chịu tội, Đại tướng quân gánh nổi sao?" Trịnh Hoành hỏi.

"Binh bại chịu tội ta quả thật gánh không nổi, nhưng muốn ta trơ mắt nhìn bách tính vô tội bị dẫm đạp lên, ta làm không được." Trần Văn Thái lại nói.

Trịnh Hoành nhíu mày: "Thì ra Đại tướng quân đã già rồi, làm việc cũng không còn *ngoan tuyệt như trước đây. Lo trước sợ sau, làm sao dẫn binh đánh giặc đây?"

"Ta tòng quân đánh trận là vì muốn bảo vệ Sở quốc, chứ không phải để bảo vệ công huân của chính mình, đến dân chúng vô tội cũng không quan tâm." Trần Văn Thái phản bác: "Nếu một binh sĩ mất đi tâm tính vốn có của mình, dùng sự bá đạo, vô tình để chinh phục tất cả, vậy thì cuối cùng cũng sẽ bị những thứ này đánh đổ. Khi hắn sa vào đầm lầy, cho dù có được vinh quang từ những thứ này, nhưng cũng không cứu được hắn."

"Chỉ có lòng người...mới là chiến thắng vĩnh hằng."

Trịnh Hoành cau mày sâu: "Quân phòng thủ thành An Châu này, ngươi không thể điều động. Thà chết thủ thành, là mệnh lệnh của bệ hạ."

"Thế nhưng, ngươi có thể tự điều động năm ngàn nhân mã, ngươi tự mình..." Trịnh Hoành lại nói: "Ở đây có ta trấn thủ, nhưng công lao lần này..."

"Thành này là do ngươi thủ, công lao tất nhiên sẽ thuộc về ngươi." Nghe hiểu ý của Trịnh Hoành, Trần Văn Thái liền hướng theo hắn nói.

"Được." Nghe được Trần Văn Thái đáp ứng, Trịnh Hoành liền giao một nửa Hổ phù của mình ra: "Trần đại tướng quân a, tội gì mà phải vì một đám tiện nhân kia mà phá hủy uy danh một đời của mình đây..."

Trần Văn Thái trừng mắt nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ xem thường: "Chuyện này...không cần Trịnh tướng quân nhọc lòng lo lắng."

Hắn cầm lấy Hổ phù, kiểm kê nhân mã lại lần nữa thì Trịnh Hoành đột nhiên bỏ về. Cuối cùng Trần Văn Thái chỉ được phân phối mang tân binh đi theo, để quân tinh nhuệ ở lại thủ thành.

Tiêu Hoài Ngọc ở vị trí truân - Tân Tự doanh, liền cũng bị sắp xếp đi theo.

Vì muốn phô trương thanh thế đi chi viện Kim Châu, Trần Văn Thái cố ý cho nhổ trại ban đêm, cũng khiến gót ngựa tạo ra động tĩnh lớn gây chú ý.

Trịnh Hoành đứng trên thành lâu, trong tay cầm thêm chén rượu, cực kỳ nhàn nhã nhìn đội ngũ di chuyển dưới thành: "Tên Trần Văn Thái này, nên nói hắn thật sự là ngu xuẩn...hay là giả ngu đây."

"Người đâu." Trịnh Hoành gọi Tướng quân phủ Tư mã, híp mắt nói: "Viết một tấu chương, gửi về Sở kinh."

"Vâng."

- --

Quân Tề đánh tiếng làm lớn mục tiêu muốn tấn công Kim Châu, các Huyện lệnh ở thành Kim Châu nghe tin liền dồn dập bỏ thành mà chạy, đám quan lại trong thành cũng tranh thủ cướp sạch những thứ có giá trị trong thành rồi bỏ chạy.

Chỉ còn lại một phần binh sĩ biên cảnh trung dũng vẫn chấp nhận ở lại thủ thành.

"Bước đi này của Trịnh Hoành rõ ràng là muốn lấy Đại tướng quân làm mồi dụ, nếu để quân Tề biết quân Sở bị tách ra một phần rời khỏi thành An Châu, tất nhiên sẽ lập tức ra tay. Tới đó, hắn ngồi đó ngư ông đắc lợi, chắc chắn sẽ một mình độc chiếm công lao." Phó tướng của Trần Văn Thái bất bình nói.

"Ngài thân là Đại tướng quân của Sở quốc, chức vị lại cao hơn Trịnh Hoành, nhưng lại bị hắn quản chế, chuyện này..."

Trần Văn Thái thở dài một hơi: "Bệ hạ yêu thương Hoàng hậu, trước đó dựa vào sự trợ giúp bên mẫu tộc Hoàng hậu mới có thể đăng cai ngôi vị. Địa vị của bộ tộc Trịnh thị...không thể dùng chức vị để phân chia cao thấp nữa."

- - Quân doanh Tề quốc --

Tuy rằng nhóm mật thám lẻn vào thành An Châu trước đó đã bị bại lộ, thế nhưng bọn họ cũng đã kịp truyền được một số tin tức về Tề quốc. Đại tướng Tống Thành Viễn của Tề quốc biết được thành An Châu lên kế hoạch phòng thủ, mà thủ lại không phải thế mạnh của Trần Văn Thái. Vì vậy, hắn lợi dụng binh lính ưu tú của Tề quốc, chia làm hai đường tấn công.

"Báo, mật thám đến báo, có một nhóm đội quân Sở quốc đang di chuyển về phía thành Kim Châu." Tên binh sĩ vội vàng chạy vào, dâng mật thư mà trúc lên.

Tống Thành Viễn nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài trướng: "Có nhìn rõ không? Có binh tinh nhuệ hay không? Gồm bao nhiêu người?"

"Chỉ thấy đều là kỵ binh, đêm quá tối, không thể biết rõ là tổng bao nhiêu người. Chỉ thấy bụi mù cuồn cuộn, đất rung núi chuyển, hẳn là không ít." Binh sĩ trả lời.

"Phô trương thanh thế mà thôi,..." Tống Thành Viễn nói: "Người dẫn binh, ngươi có thấy rõ không?"

"Là Đại tướng quân Trần Văn Thái của Sở quốc tự mình dẫn binh." Hắn trả lời.

"Tốt." Tống Thành Viễn vui vẻ vỗ lên bàn: "Không được ngừng kế hoạch tiến công thành Kim Châu, chờ đến khi đội quân của Trần Văn Thái gần tới, cho dù không thể tiêu diệt được hết trong một lần, nhưng cũng phải cản lại."

"Vâng."

Tống Thành Viễn tháo mũ giáp nặng trĩu trên đầu xuống, sau đó cầm một thanh sóc lên: "Triệu tập tất cả binh mã đi với ta, trực tiếp công thành!"

"Vâng."

- - Kim Châu --

Thành Kim Châu và An Châu gần nhau, vì vậy đội quân của Trần Văn Thái rất nhanh đã tới Kim Châu. Trong núi phát ra mùi hôi thối, mùi tanh của máu cũng ngày càng nồng đậm. Trên đường núi gập ghềnh, thậm chí có cả thi thể đang hoảng sợ gào to của binh sĩ.

Lúc Trần Văn Thái không ngừng nghỉ thúc ngựa chạy đến, đã có bốn tòa thành ở Kim Châu bị vây hãm. Quân Tề ở trong thành cướp giật giết dân, không khác gì đám người Nhu Nhiên ở Mạc Bắc. Các tướng lĩnh cấp trên dung túng cho thuộc hạ, bọn họ thay nhau tranh đoạt cùng ngược đãi nữ nhân, ở quân doanh sinh hoạt buồn khổ, vì vậy liền bộc ra thú tính kiềm nén đã lâu. Sau khi bọn họ đoạt được thành trì liền bắt đầu hành vi tàn ác.

Thành trì đã biến thành biển lửa, thôn trang cũng đã bị thiêu đến mức không còn gì, lão phụ lớn tuổi ôm thi thể nữ nhi của mình quăng vào trong biển lửa.

Hài tử khắp người máu me quỳ gối khóc than bên cạnh mẫu thân của mình, đây chính là chiến tranh, tiếng khóc tuyệt vọng của dân chúng, cho cùng những kẻ nắm giữ quyền cao kia nghe được cũng vẫn thờ ơ.

Một trận tiếng kèn vang lên, quân Tề đang mua vui trong thành liền dồn dập bước ra nghênh đón đội quân của Trần Văn Thái, quân mai phục trên núi cũng nhanh chóng tề tựu xuống núi.

Trần Văn Thái đã có nhiều năm lĩnh binh dẹp loạn, tất nhiên hắn cũng cực kì bình tĩnh. Tuy nhiên, hơn phân nửa binh sĩ trong đội quân đều là lính mới, vì vậy hắn liền trấn an: "Đừng hoảng."

Dưới tiếng trống biến động, quân Sở rất nhanh đã triển khai hình trận phòng thủ, đồng thề thủ thế tác chiến trên núi, bởi vì đối với loại địa hình này, bọn họ có ưu thế hơn quân Tề.

Bóng đêm đen kịt, đưa tay lên cũng không thể thấy rõ năm ngón. Trần Văn Thái hạ lệnh dập tắt đuốt trên tay, dựa vào động tĩnh và âm thanh dưới chân mà suy đoán cự ly của địch là ở xa hay gần.

Tướng lĩnh được Tề quốc cử đến tấn công Kim Châu là tâm phúc của Tống Thành Viễn, Thiên tướng Lương Dật. Hắn đứng giữa sườn núi, lẳng lặng nhìn kỹ mọi chuyện dưới thành. Hành vi bạo ngựa của quân Tề chính là sai khiến của hắn, hắn muốn dùng cách thức này để khích lệ tướng sĩ tiến lên đoạt thành, cũng dùng phương thức này khắc phục lại tinh thần binh sĩ Tề quốc, vì vậy mà thành công đoạt được mấy thành liền.

"Ai lấy được đầu của Đại tướng quân Sở quốc, thưởng tước Thiên hộ." Lượng Dật ra lệnh một tiếng.

Quân Tề nhanh chóng chạy xuống núi xung chiến, dưới núi rất nhanh liền trở thành bãi chiến trường của hai quân Sở Tề. Địa hình Sở quốc phức tạp, đa phần binh lính Sở quốc đều đã quen với loại địa hình núi cao như thế, vì vậy trước liền giành được ưu thế.

Trong lúc hỗn chiến, quân Tề từ từ thăm dò được số lượng viện binh của quân Sở. Lương Dật đứng ở vị trí cao nhất cười lớn: "Chỉ có mấy ngàn nhân mã, lại dám vọng tưởng giành lại An Châu được sao?"

Quân Tề tuy rằng đông đảo, nhưng chiến đấu dưới núi, không đủ ánh sáng, vì vậy cũng không thể cân bằng được thế cục. Đại tướng quân Sở quốc Trần Văn Thái cầm một thanh đao lớn, chỉ dùng sức của một người lại có thể giết hạ mấy chục tên quân Tề, có khi còn dùng đao bốc người lên, sau đó thả xuống cọc gỗ mà chết.

"Trẻ nhỏ Tề quốc, còn dám to gan xâm lấn a." Trần Văn Thái nổi giận gầm lên một tiếng, đám quân Tề định nhào đến ngăn cản cũng vô thức thụt lại.

Lương Dật nhìn dưới chân núi, giận dữ nói: "Giết được Trần Văn Thái, Đại tướng quân sẽ trọng thưởng!"

Dưới sự mê hoặc của công huân, đám quân trẻ của Tề quốc nhanh chóng nhân cơ hội vượt lên, cục diện phút chốc rơi vào giằng co.

Tiêu Hoài Ngọc nghe tiếng trống, liền cấp tốc chỉ huy thập đệ nhị dựng đội hình phòng ngự. Tuy rằng trời đã về đêm, nhưng nàng có thể dựa vào ánh sáng le lấp mà khung trăng lưỡi liềm phía trên mà thấy rõ phương hướng của địch.

"Đừng hoảng, không có gì phải sợ, phải bảo vệ người nhà của các ngươi, nghĩ đến người mà các ngươi quan tâm, mong muốn sống sót, đây chính là phương pháp giúp các ngươi khắc phục nổi sợ." Dưới sự khích lệ và chỉ huy của Tiêu Hoài Ngọc, các binh sĩ trong thập liền anh dũng giết địch.

Người cầm đao trên tay vừa cận chiến vừa phòng thủ, bởi vì chỉ có Tiêu Hoài Ngọc trên tay cầm sóc, vì vậy nàng chủ yếu tập trung vào tấn công.

Mặc dù là vậy, nhưng trong thập vẫn có binh sĩ thương vong. Không kịp nghĩ nhiều, Tiêu Hoài Ngọc chỉ có thể nắm chặt sóc trong tay, đẩy lùi từng quân địch trước mắt.

"Đại Vũ, cẩn thật phía sau!" Sau khi trải qua một phen đại chiến, trong thập từ mười người giờ chỉ còn năm người. Lúc này, nếu không nhờ Tiêu Hoài Ngọc phản ứng nhanh, tối nay sợ là Vương Đại Vũ sẽ yên ngủ ở nơi đây: "Thập trưởng, trời quá tối, căn bản không thể nhìn thấy."

"Tại sao Đại tướng quân lại ra lệnh tắt đuốt đây?" Mọi người thở hồng hộc nghi vấn.

"Sô lượng quân bên ta quá ít, nếu để bại lộ ra, nhất định sẽ hoàn toàn bị bao vây." Tiêu Hoài Ngọc nói: "Bên kia có ánh sáng."

Lúc chém giết, bọn họ đã bị quân Tề dồn vào một gốc dưới chân núi, song khi Tiêu Hoài Ngọc nhìn thấy ánh lửa thì trước mắt triệt để bị choáng.

Lửa này là lửa ăn thịt người, gần như toàn bộ thôn trang trước mắt đã bị lửa nuốt chửng. Nàng ngửi thấy mùi thịt người nồng nặc, tai lại nghe được tiếng dân chúng kêu khóc.

Bách tính nghèo khổ gào khóc cũng không thể khiến quân lính thả đao trong tay xuống, bọn hắn cứ như vậy hung ác để Tiêu Hoài Ngọc triệt để nổi giận.

Nếu nàng không đi tòng quân, nhất định cũng sẽ giống bách tính trước mắt, thấp hèn như giun dế, mặc người ta xâu xé, thậm chí cũng không ai để ý tới: "Chết tiệt! Đều là do các ngươi!"

Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là người đến ta giết, không thể thay đổi được điều gì. Cho dù nàng có lấy một địch một trăm cũng không thể thay đổi được thế cục, không thể giải cứu dân chúng vô tội.

Nàng dựa vào tiếng trống vang vọng của quân Tề mà thăm dò, cuối cùng đại khái cũng tìm ra được vị trí chỉ huy bên trên. Vì vậy, nàng giết một tên binh sĩ bắn cung, đoạt cung của hắn, nàng nhắm mục tiêu nhìn về phía cao trên núi.

"Đại Vũ, Ứng Hồi, yểm hộ ta lên núi!" Tiêu Hoài Ngọc nói.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Đại tướng quân, Phiêu Kỵ tướng quân đều là xưng hô vinh dự.

Chiến tranh tàn khốc ha, mỗi thời đại, mỗi lần xảy ra chiến tranh số dân giảm đi rất nhiều.

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK