• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nghe Tống Thanh Dao phân tích xong, Tề đế cuối cùng cũng ra quyết định hòa nghị. Ý đồ muốn dùng thông gia để phá vỡ liên minh Yến Sở, sau đó thực hiện dã tâm của Tề quốc.

- - Sở Kinh --

Đông Tề làm việc nhanh chóng, không tới nửa tháng, sứ giả đã đến Hoàng cung, cũng trình hòa thư lên cho Sở hoàng.

"Đại Tề đã giành thắng lợi ở An Châu, đoạt được ba tòa thành. Nhưng Hoàng đế bệ hạ của Tề quốc ta không muốn vạn ngàn bách tính phải chịu khổ hi sinh, nên nguyện trả ba tòa thành làm sính lễ cầu cưới Bình Dương công chúa cho Ngũ hoàng tử Lôi Dương Vương của Đại Tề ta." Sứ giả đứng trong cung điện, hiển nhiên lại lấy ba tòa thành làm điều kiện để kết thông gia với Sở hoàng.

Đối với điều kiện sính lễ của Đông Tề, chúng thần liền nghị luận sôi nổi.

"Đông Tề không phải đã đánh thắng trận rồi sao? Sao còn dùng thành trì để cầu hòa a?"

"Ai biết được, Đông Tề kia đang có suy tính gì đây?"

"Hẳn là Bắc Yến đã ra tay rồi đi, vì vậy Đông Tề mới không dám tiếp tục dồn ép, nếu không thì đã thắng rồi còn dừng lại làm chi a."

Sở hoàng ngồi trên ngự tọa rơi vào thế khó, Thừa tướng Phạm Ly liền đứng ra ứng phó: "Bình Dương công chúa là ái nữ của Hoàng đế triều ta, hôn sự của công chúa không thể quyết định qua loa. Sứ giả hẳn đã đi đường dài mệt nhọc rồi, không bằng trước cứ nghỉ ngơi một đêm ở Sở Kinh, chờ ngày mai sau khi thương nghị xong, Sở quốc ta sẽ đưa ra câu trả lời, được không?"

Sứ giả lại nhìn Sở hoàng: "Đại Tề đã giành được thắng lợi, nay còn để Hoàng tử đứng ra cầu lấy công chúa Sở quốc, chẳng lẽ còn chưa đủ thành ý sao?"

"Ta là sứ giả, đây là dựa theo mệnh lệnh của Hoàng đế Đại Tề mà đến, không phải tới để ra điều kiện với Sở quốc các người." Sứ giả lại nói: "Lôi Dương vương cũng là ái tử của Hoàng đế ta, bởi vì quý mến Bình Dương công chúa nên mới kết hảo hữu thông gia cho hai quốc, từ đó đình chiến."

"Nếu Sở quốc không đáp ứng, vậy Đại Tề ta chỉ còn cách ép sát Đông cảnh mà thôi. Cho dù Bắc Yến có đóng quân tại biên cảnh, Tề quốc ta cũng không sợ. Nếu không tin, bệ hạ có thể phái người đi dò xét, xem xem Đại Tề ta có phải đã phái binh lên phía bắc rồi hay không."

"Tề sứ đừng sốt ruột, Sở quốc cũng đâu có nói sẽ từ chối a." Sở hoàng mở miệng động viên nói.

"Trước khi đến đây, bệ hạ đã từng bàn giao, Sở quốc có thời gian ba ngày để cân nhắc." Sứ giả nhắc nhở.

Sau khi Tề sứ rời đi, triều đình Sở quốc liền rơi vào hỗn loạn, các triều thần liên tục chỉ trích mà sợ sệt.

"Tề quốc thật quá càn rỡ, còn muốn lấy lực lượng của một quốc đi đối đầu với hai quốc sao?"

"Cuộc chiến ở An Châu, tướng sĩ của Sở quân đã thương vong gần như không còn. Chỉ trong thời gian ba ngày liền để mất ba thành trì, nếu Đông Tề thật sự không chịu bỏ qua, vậy tiếp theo sợ là sẽ mất đi Giang Hoài."

Thế là trong triều liền nổi lên âm thanh xôn xao, một bên đồng ý nghị hòa, một bên lại muốn cùng liên minh đối kháng đến cùng, dùng võ lực để đoạt lại tòa thành.



"Bây giờ chính là tai họa lớn trong năm, nạn đói không ngừng, biên cảnh lại liên tục chiến tranh như vậy, e rằng không đợi đến khi Tề quân áp vào, con dân Sở quốc ta cứ vậy mà chết đói a." Người phụ trách chưởng quản khô thóc cùng tiền bạc là Tư nông khanh móc sổ sách triều đình ra nói.

"Nhưng người mà Ngũ hoàng tử Đông Tề kia muốn cưới là Bình Dương công chúa a."

"Như vậy có được tính là may mắn hay không đây."

"Như vậy cũng tính sao?"

Khinh phí triều đình thâm hụt, thêm chuyện hôn sự của Bình Dương công chúa, thái độ của các đại thần cứ như vậy từ từ chuyển thành nhất trí.

Bình Dương công chúa tính tình ương ngạnh, khiến bọn họ sợ hãi. Nhưng nếu gả đến Đông Tề, vậy triều đình Sở quốc hẳn là sẽ yên bình hơn chút.

***

- - Trường Thu cung --

Đối mặt với kết quả của đại thần, Sở hoàng lúc này không có trực tiếp ra quyết định mà lại trở về Trường Thu cung thương nghị cùng Hoàng hậu.

"Cái gì? Đông Tề muốn lấy Nhạc Chi ra làm điều kiện đình chiến?" Hoàng hậu giật mình, nàng có chút không thể hiểu được: "Hai nước giao chiến, lại chỉ dựa vào hôn sự của nữ nhi liền có thể hóa giải sao?"

"Đây là điều kiện của Đông Tề, dùng ba tòa thành trì ở An Châu làm sính lễ." Sở hoàng nói.

"Bệ hạ đáp ứng rồi sao?" Hoàng hậu hỏi.

Tuy hắn còn chưa đáp ứng, nhưng vẫn gật đầu với nàng: "Nếu không đáp ứng, Đông Tề sẽ tiếp tục ép sát. Sở quốc bây giờ đã không thể chống đỡ lâu được nữa."

"Đông Tề rõ ràng đã thắng trận, nhưng tại sao còn muốn trả thành trì lại đây? Còn dùng thông gia để nghị hòa." Lý Cẩn nổi giận bước vào Trường Thu cung: "Phụ hoàng cùng các đại thần lẽ nào chưa từng nghĩ đến vấn đề này sao?"

"Lục nương, không được càn rỡ!" Hoàng hậu giáo huấn.

Lý Cẩn tuy rằng không vui, nhưng vẫn hành lễ: "Bệ hạ vạn tuế, Hoàng hậu thiên tuế."

Sở hoàng nhìn thấy nàng xông vào như vậy, cảm thấy không hợp quy củ: "Quốc lực Đông Tề mạnh mẽ, lại tạo áp lực như vậy, chúng ta còn biện pháp gì đây? Chẳng lẽ muốn con dân Đại Sở đều phải ngồi trên ngọn lửa chiến tranh sao?"

"Quốc lực Đông Tề mạnh mẽ, nhưng trong lúc đại thắng lại đột nhiên nghị hòa, còn muốn dùng tòa thành vừa giành được làm sinh lễ, trên thiện hạ này còn có chuyện tốt như vậy sao?" Lý Cẩn hỏi ngược lại: "Bọn họ sở dĩ làm như vậy là vì Bắc Yến đã xuất binh, bây giờ Tề quốc cũng không đủ năng lực để đối phó với cả hai quốc mà thôi."

"Bên kia Thái úy đã cho mật thám thăm dò, Đông Tề thật sự đã điều quân lên phía bắc để chống Yến quốc." Hắn nói tiếp: "Nếu như chọc giận Tề quốc, bọn họ xuất binh áp sát, như vậy đối với Sở quốc ta mà nói, chính là tai ương ngập đầu."

"Ồ?" Lý Cẩn cười lạnh một tiếng: "Chuyện kia đã như vậy, tại sao còn muốn đồng ý hòa nghị đây?"

"Nếu Tề quốc thật sự có năng lực vừa chiếm Sở quốc, vừa chống Bắc Yến, vậy làm sao còn phải phái người đến nghị hòa?" Lý Cẩn kiên quyết nói: "Bọn họ sở dĩ làm như vậy chỉ là muốn làm tan rã liên minh Yến Sở, để phụ hoàng mang danh xảo trá mà thôi. Nếu hôm nay bệ hạ đồng ý mối hôn sự này, nhất định sẽ khiến Yến hoàng ghi hận. Nếu sau này Tề quốc lại tiếp tục phạt Sở, lúc đó Yến quốc sẽ còn giống hôm nay mà xuất binh giải vây cho chúng ta sao?"

Hắn rơi vào trầm mặc, một mặt hắn sợ hãi sự hùng mạnh của Tề quốc, mặt khác lại không muốn kết thù với Yến quốc.

Đáp ứng kết thông gia với Tề quốc chính là đồng nghĩa ruồng bỏ Yến quốc, nhưng nếu không đáp ứng, vậy Tề quốc liền sẽ áp sát vào biên cảnh.

Tình huống của Tây Sở hiện nay không ai có thể rõ bằng hắn, huống hồ Thái úy cũng đã đăng báo tình hình khiến cho hắn càng thêm căng thẳng.

"Phụ hoàng biết, ngươi cực lực khuyên ngăn như vậy là vì không muốn gả đến Đông Tề." Sở hoàng trầm mặc một hồi nói rằng: "Phụ hoàng cũng hiểu, làm như vậy là oan ức cho ngươi."

Hắn nói như vậy khiến Lý Cẩn lạnh mặt xuống. Nàng rõ ràng, sự yêu thương của đế vương vĩnh viễn luôn nằm dưới quyền lực, cho nên nàng trước nay đều không tin, cũng không hi vọng xa vời.

"Phụ hoàng nghĩ rằng do nữ nhi không muốn gả đi cho nên mới nói ra những điều này sao?" Lý Cẩn nhìn hắn, chất vấn.



"Được rồi, được rồi." Hoàng hậu đứng dậy lôi kéo tay nàng, dùng ánh mắt không ngừng ra hiệu.

Lý Cẩn không còn cách nào, chỉ có thể không tiếp tục nói nữa, Sở hoàng giả mù sa mưa động viên vài câu liền dẫn Hoạn quan rời đi.

"Ngươi a, cứng rắn quen rồi, biết rõ phụ hoàng ngươi thích mềm không thích cứng, còn muốn chống đối." Hoàng hậu bất đắc dĩ.

"Ở trong lòng hắn trong có thứ gì so được với quyền lực, coi như nữ nhi có nói lời nào hay hơn nữa cũng không thể thay đổi được gì cả." Lý Cẩn nói: "Lúc trước là ẩu tử của Ba Lăng hầu, bây giờ là Hoàng tử của Đại Tề."

"Mẫu thân biết Hoàng tử của Đại Tề là người như thế nào sao?" Lý Cẩn ngẩng đầu nói.

"Nghe phụ hoàng ngươi nói, hắn là Ngũ hoàng tử, mẫu hậu nhớ, vào mấy năm trước đã từng có Hoàng tử của Tề quốc vào Đại Sở ta, cũng chính là vị Ngũ hoàng tử hỏi cưới ngươi." Hoàng hậu nói rằng: "Có lẽ là vào lúc đó hắn đã nhớ kỹ ngươi, nếu không phụ hoàng ngươi có nhiều nữ nhi như vậy cần gì chỉ một mực chọn ngươi a."

"Nhưng hắn là người đã góa thê." Lý Cẩn nói tiếp: "Thê tử kết tóc của hắn qua đời chỉ mới hơn một năm."

"Nghe nói Đông Tề không có Thái tử, hắn làm như vậy sợ là chỉ vì muốn tranh đoạt quyền vị đi." Lý Cẩn lại nói: "Chỉ là một thứ tử, dựa vào ngoại thần mới có được thành công. Người như vậy tâm cơ khẳng định rất sâu, hắn lại đề ra thời gian và điều kiện như vậy, hẳn là đã điều tra về nữ nhi rồi."

"Mẫu hậu là Hoàng hậu, mà dưới gối chỉ có một nữ nhi, chỉ sợ đây mới là nguyên nhân chính mà hắn muốn chọn nữ nhi đi."

"Tề Sở đã giao chiến mấy chục năm, cừu hận từ lâu đã không thể hóa giải. Coi như có giúp hắn ngồi lên được ngôi vị Đế vương kia, Sở quốc ta cũng không có được bất kì chỗ tốt nào, Trữ quân của Đông Tề cũng không phải chịu thiệt thứ gì."

Nghe được lời nàng phân tích, Hoàng hậu hơi bất đắc dĩ thở dài, là nữ nhi của gia thế quyền tộc, chỉ có nàng mới hiểu được nổi khỗ của chính mình: "Mệnh của nữ nhân như nước chảy bèo trôi, ngươi muốn nghỉ ngơi, nhưng gió và nước sẽ không để ngươi nghỉ. Nước gánh chịu ngươi, gió thúc đẩy ngươi, như trượng phu và nam tử từ nhỏ đã không phải chịu những điều như thế."

"Nữ nhi không muốn như vậy." Lý Cẩn nói: "Vận mệnh của ta, ta muốn tự nắm giữ trong tay mình, ta chắc chắn sẽ không sống vì người khác."

***

- - An Châu --

Sau khi triều đình nhận được tin tức thua trận liền truyền đạt ý chỉ trừng phạt. Bành Thành vương Lý Khang bị triệu về Sở Kinh, Trần Văn Thái vẫn tiếp tục trấn thủ ở An Châu.

Đội ngũ đã tán loạn nay đã được tập hợp lại, hai người Tiêu Hoài Ngọc và Vương Đại Vũ được xếp vào đội ngũ khác, nhưng vẫn còn dưới doanh trướng của Ngô Tư.

Chỉ là Nhâm, Tân, Quý Tự doanh cuối cùng chỉ còn lại nửa Tân Tự doanh. Lần thua trận này, số binh sĩ thiệt mạng đã hơn phân nửa, khĩ sí của Sở quân cũng rơi xuống đáy vực.

Bách Phu trưởng tiến vào Tân Tự doanh, một lần nữa điểm danh từng đội ngũ chỉnh tề, cũng nhận lệnh thăng cấp cho một số người.

Trong lều, ngoại trừ Vương Đại Vũ và Tiêu Hoài Ngọc còn có thêm ba tân binh khác, bọn họ đều đến từ những doanh trại khác nhau, trong đó có hai người đến từ Nhâm Tự doanh.

Lần này tân binh trong đội ngũ không còn phân người cầm đao hay cầm sóc nữa, chỉ có Tiêu Hoài Ngọc một mình cầm trong tay bộ sóc.

Bộ sóc này cũng hấp dẫn ánh mắt của những người khác: "Bộ sóc trong tay của ngươi, nhìn qua nhìn lại cũng thấy không vừa với người a."

Tiêu Hoài Ngọc không để ý đến, người kia nói xong liền muốn đưa tay chạm đến, nhưng lại bị nàng rút đao ra đưa kề lên cổ.

"Đội ngũ thứ ba, thứ tư của Tân Tự doanh ra khỏi lều." Có binh sĩ ngoài trướng hô to.

Người kia ngả ngớn một chút: "Chỉ là một cặp sóc thôi, cần gì như vậy."

"Đội ngũ thứ ba và thứ tư hợp thành một thập, Thập trưởng, Tiêu Hoài Ngọc." Thời gian chuẩn bị chiến đấu, nhận lệnh trong quân vô cùng đơn giản, chỉ có một câu nói.

"Hoài Ngọc ca, ngươi làm Thập trưởng a." Vương Đại Vũ sùng bái nói.



"Dựa vào cái gì?" Hai tên binh sĩ kia hiển nhiên rất nhanh liền không phục: "Đều là liều mạng trên chiến trường trở về, dựa vào cái gì mà cho hắn làm Thập trưởng?" Âm thanh lớn lên tiếng phản đối là người vừa rồi không hợp với Tiêu Hoài Ngọc trong lều.

Bách Phu trưởng nghe thấy tiếng bàn luận, cưỡi ngựa phía trước nói: "Chỉ một mình hắn trên chiến trường đã giết mười bảy tên Tề binh, được thăng cấp, hiện giờ thân phận của hắn là công sĩ."

Mọi người vẫn không phục như cũ: "Đó là hắn giết sao?"

"Các ngươi chỉ cần phục tùng mệnh lệnh, nếu không thì cứ xử trí như quân pháp." Bách Phu trưởng lạnh lùng nói.

Mọi người nghe xong liền không dám nhiều lời nữa, nhưng đợi Bách Phu trưởng đi rồi, bọn họ lại tiếp tục không phục.

"Tiểu tử, muốn làm Thập trưởng thì lấy bản lĩnh của ngươi ra, bằng không thì đừng hòng phản đối."

Tiêu Hoài Ngọc phủi một cái: "Các ngươi muốn làm thế nào?"

"Đánh thắng ta, vậy thì bọn ta tất nhiên sẽ phục." Ngươi kia lại nói: "Nếu không thì ngươi nhường vị trí Thập trưởng này lại."

"Đúng không?" Hắn nhướng mày quay sang hỏi những người còn lại.

"Được." Tiêu Hoài Ngọc đáp một tiếng.

"Hoài Ngọc ca, trên tay ngươi còn bị thương a." Vương Đại Vũ lo lắng nói.

"Ta dùng một tay đánh với ngươi." Tiêu Hoài Ngọc nói.

"Ngông cuồng!" Lời nói của nàng liền chóc tức tất cả mọi người.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Hiện giờ Lý Cẩn chỉ mới mười lăm (độ tuổi cập kê), tuy rằng có thủ đoạn, cũng có chút khôn vặt, nhưng cũng sẽ có tính tình của tiểu hài tử.

Đoán xem, mối hôn sự này sẽ được giải quyết như thế nào?

*** HẾT ***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK