• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- - Sở cung --

Tin tức Lâm Nghi công chúa bị ám sát ở thành Tây Dương truyền đến tai Sở hoàng, mặc dù trong tấu chương do Thái thú ở thành Tây Dương dâng lên không nói rõ ai là người đứng sau, nhưng hai mũi tên được dâng lên cùng kia đã nói cho hắn biết. Một mũi tên bị gãy, mũi còn lại vẫn còn nguyên, bên trên đều có vết máu, có thể biết được là mũi tên được rút từ trên người xuống. Mũi tên được rèn đúc tinh xảo, không phải là thứ mà trong quân doanh có thể đúc ra được.

Mà ngoại trừ quân doanh, nơi có thể chế tạo vũ khí và thợ rèn có trình độ, chỉ có ở phủ Tướng quân và Vương phủ mà thôi.

Những phủ đệ này nắm giữ quyền lực cao hơn những quan lại bình thường, vì vậy cũng có phủ vệ riêng của phủ.

"Lí nào là như vậy!" Sở hoàng vỗ bàn, sự tức giận của hắn đã thể hiện rõ lên trên mặt.

"Bệ hạ bớt giận." Giả Chu ở bên cạnh khuyên nhủ.

"Ngươi bảo ta làm sao bớt giận đây!" Sở hoàng đứng dậy, một tay chống nạnh, một tay đỡ trán: "Một vị công chúa lại liên tiếp bị ám sát ở Sở quốc hai lần, đây là muốn để khuôn mặt ta ở chỗ nào? Nếu bị lan truyền ra bên ngoài, chẳng phải là bị cười chê rồi hay sao? Còn bị thiên hạ nói là Hoàng đế vô năng trị quốc đây."

"Bệ hạ, nghe đồn vị Lâm Nghi công chúa này là thiên cơ chuyển thế, trước đó cũng đã đối đầu với cả triều ta, nàng vô cùng nhạy bén. Người như vậy, sẽ là tai họa cho Sở quốc." Giả Chu nhắc nhở: "Nói vậy, người phái thích khách đi ám sát, hẳn cũng là vì Sở quốc ta đi."

"Nếu vì Sở quốc, thì không nên làm chuyện ngu xuẩn như vậy." Sở hoàng nói tiếp: "Bây giờ không chỉ ám sát không thành, mà còn bị người khác vạch trần như vậy, đây không phải là ném mặt mũi ta đi rồi sao!"

"Hừ, thiên cơ cái gì..." Hắn tựa hồ cũng không tin chuyện này: "Chỉ là một nữ nhân mà thôi, có thể làm được cái gì đây."

Sau đó, hắn sai người đến phân biệt mũi tên. Sau khi đối chiếu xong, hung khí được xác định là vật được làm ra từ Vương phủ Sở quốc.

Thế là, các Hoàng tử đã thành niên đã lập phủ riêng đều bị Sở hoàng triệu vào cung đối chất.

Trừ thứ tử đã mất sớm, Ngũ hoàng tử bệnh chết, các Hoàng tử đã thành niên còn lại có bốn người, Trưởng hoàng tử Tương Đông vương Lý Phù, Tam hoàng tử Nam Dương vương Lý Long, Tứ hoàng tử Bành Thành vương Lý Khang và Lục hoàng tử Cánh Lăng vương Lý Tuyên.

Bốn vị Hoàng tử cùng nhau quỳ trước ngự tọa: "Thần Lý Phù, Lý Long, Lý Khang, Lý Tuyên khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế."

Nếu không có gia yến, những vị Hoàng tử này bình thường căn bản sẽ không đi cùng nhau. Sở quốc chưa lập Thái tử, nhưng các vị Hoàng tử này cũng không có đất phong riêng, vì vậy đều ở lại trong phủ đệ tại Sở Kinh.

Thái tử chưa lập, các Hoàng tử đều nhắm đến vị trí Đông Cung, vì vậy mà minh tranh ám đấu. Sở hoàng mở một mắt nhắm một mắt, nhưng chuyện bây giờ đã dính đến nước khác, cùng với dã tâm của người đứng sau đã quá nham hiểm.

"Công chúa Tề quốc bị ám sát ở thành Tây Dương, các ngươi có biết không?" Sở hoàng nhìn bọn họ, nhẫn nhịn sự tức giận trong lòng.

"Bị ám sát?" Người đầu tiên mở miệng, chính là Trưởng hoàng tử Tương Đông vương Lý Phù: "Từ sau chuyện công chúa Đông Tề bị sơn phỉ tập kích tại biên cảnh, khi trở về triều đình đã phái Cấm quân đi theo hộ tống, sao còn lại gặp chuyện chứ?"

Chuyện công chúa Tề quốc bị ám sát, trong đầu Lý Khang bỗng nhiên lóe qua khuôn mặt thù dai của Lý Cẩn.

"Tứ lang, ngươi có cái gì muốn nói không?" Sở hoàng từ trên ngự tọa đứng dậy, hắn đi xuống bậc thang, rồi đứng trước mặt Lý Khang.

Hành động này của hắn cũng đã nói rõ, người mà hắn không tin tưởng nhất trong chuyện lần này, chính là Bành Thành vương Lý Khang.

Lý Khang dập đầu: "Thần nghe nói, Lâm Nghi công chúa một người lại có thể đối đầu với tất cả triều thần trong đại điện. Khẩu chiến với quần thần, nhưng nàng lại không bị rơi xuống thế hạ phong. Chuyện này trong triều đình Tề quốc cũng có can thiệp, nếu cứ như vậy, ngày sau nàng ta nhất định sẽ trở thành tai họa của Sở quốc ta."

"Há, nói vậy đám thích khách kia, là do ngươi phái đi đi." Nam Dương vương Lý Long chỉ vào Lý Khang nói.

"Câm miệng!" Sở hoàng trừng hắn, tựa hồ trong lòng đang mang bất mãn.

"Phụ hoàng, Tứ lang nói như vậy còn không phải là..."

"Trẫm cho phép ngươi lên tiếng sao?" Lời nói của Lý Long lần thứ hai bị Sở hoàng đánh gãy.

Lý Long không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống, Sở hoàng lại nhìn qua Lý Khang, nói: "Trong tấu chương của Thái thú ở thành Tây Dương bẩm báo lên, đám thích khách kia đều là người Sở, mà còn là tử sĩ, vũ khí mà bọn họ sử dụng có xuất phát từ Vương phủ của Sở quốc ta."

"Tứ lang, ngươi nói thật cho trẫm biết, có phải do ngươi làm hay không?" Sở hoàng nhíu mày nói.

Đối mặt với sự không tin tưởng của Sở hoàng, Lý Khang cúi đầu: "Thần thừa nhận không nên để Lâm Nghi công chúa sống, nhưng nàng ta là sứ giả, Sở quốc không thể động đến nàng, còn chuyện ám sát không phải là chuyện của quân tử nên làm, thần xem thường chuyện này."

Sở hoàng trầm mặc một hồi, sau đó dời tầm mắt lên người những Hoàng tử còn lại. Trưởng hoàng tử Lý Phù lúc này tỏ thái độ: "Bệ hạ, mấy ngày gần đây sức khỏe thần không tốt, vẫn luôn ở trong phủ, nên cũng không biết chuyện của Lâm Nghi công chúa."

Cuối cùng, Sở hoàng nhìn về phía Lý Long, rồi đến Cảnh Lăng vương Lý Tuyên. Tuy đã lập phủ, nhưng vẫn ở trong cung, vẫn có Hoạn quan và cung nữ đi theo hầu hạ, Sở hoàng cũng chưa bao giờ nghi ngờ hắn.

"Các ngươi đều lui ra đi, Tam lang ở lại." Hắn nói.

"Vâng."

Lý Long nhìn các huynh đệ đã rời đi, sau đó liền bò về phía Sở hoàng nói: "Phụ hoàng, không phải nhi thần, không phải nhi thần a."

Sở hoàng chiều chuộng Tam hoàng tử, vì vậy mới đuổi mọi người ra ngoài mà giữ hắn lại. Nhưng bây giờ, nhìn biểu hiện của hắn như vậy, liền khiến Sở hoàng cực kì bất mãn: "Ta cũng không có nói là ngươi, ngươi sợ cái gì đây?"

Lý Long biết rõ lòng nghi ngờ của Sở hoàng rất nặng, mặc dù chính hắn là người được yêu thương nhất, nhưng chỉ cần dính đến quyền lực trên triều, vị phụ hoàng trước mặt hắn sẽ trở nên vô tình.

"Tuy rằng đám thích khách kia đều là người Sở, nhưng Thái thú ở thành Tây Dương lại không có đề cập là do ai gây ra." Sở hoàng lại nói.

"Nhưng mà, thứ được trình lên kia..." Dứt lời, Sở hoàng trở về ngự tọa, cầm mũi tên trong hộp lên, lại ném đến trước mặt Lý Long: "Nhìn cho kỹ đi, đến cùng là do ai làm ra chuyện ngu xuẩn này."

Lý Long sợ hãi nhìn mũi tên, trên đầu mũi tên đã được chỉnh sửa riêng biệt, chính là ký hiệu duy nhất của Nam Dương vương phủ.

"Ngươi có biết, nuôi dưỡng tử sĩ là tội mưu phản hay không?" Công chúa Đông Tề bị ám sát là một chuyện, cái mà Sở hoàng thật sự quan tâm, chính là dã tâm bất chính của các vị Hoàng tử đây.

"Không...không phải..." Lý Long lắc đầu phủ nhận: "Mũi tên này đúng thật là của Nam Dương vương phủ, nhưng chuyện ám sát không phải do nhi thần làm."

"Nhi thần không có lý do gì để giết công chúa Đông Tề kia." Hắn hiểu rõ: "Nếu như là nhi thần làm, sao còn dùng tên trong phủ chứ? Đây là nhược điểm a."

"Xem ra, ngươi cũng không tính là quá ngu." Sở hoàng chấp tay nói.

"Phụ hoàng, chuyện này nhất định có người muốn hãm hại nhi thần." Lý Long bỏ mũi tên xuống, quỳ bò đến trước người Sở hoàng: "Là lão Tứ, nhất định là Bành Thành vương." Hắn một mực khẳng định nói.

"Về chuyện cái chết của Hoàng tử Tề quốc kia, hắn một mực cầu xin cho tên tân binh ở An Châu, nói vậy cũng đối địch với vị công chúa kia rồi. Mà nhi thần nghe nói, hắn có giao hảo tốt với tên tân binh kia, vị công chúa Tề quốc kia cũng có xin Tào thái úy để tên tân binh kia hộ tống nàng. Hơn nữa, Bành Thành vương còn tự mình rời thành đưa tiễn, nhưng người hắn tiễn đưa rõ ràng không phải công chúa, mà là..."

Lời nói của hắn khiến lòng Sở hoàng chìm xuống: "Chuyện liên quan đến Bành Thành vương, Tam lang..." Hắn cúi đầu nhìn Lý Long: "Ngươi biết còn nhiều hơn cả trẫm đây."

Lý Long vui đầu xuống dưới đất, hắn và Tương Đông vương Lý Phù đều có dị tâm, Lý Phù là Trưởng tử, hắn lại là nhi tử mà Sở hoàng yêu thương nhất, nhưng người mà bách tính Sở quốc ủng hộ nhất lại là Lý Khang.

"Trong triều có rất nhiều tai mắt đều nhìn chằm chằm vào Tứ lang, không phải chỉ có một mình nhi thần." Lý Long nói.

"Nhi thần có thể thề với trời, chuyện này không phải do nhi thần làm ra,..." Lý Long ngẩng đầu nói: "Nhi thần có phủ vệ, có đầy đủ hộ vệ, không cần tử sĩ bán mạng cho mình. Nhi thần cũng xem thường chuyện này."

"Thế nhưng, Bành Thành vương vậy mà lại đi kết giao với một tên tân binh thấp hèn như thế." Lý Long nhắc nhở: "Không tiếc hạ thấp mình, một tên thấp hèn như vậy cũng có thể trở thành khách quý của phủ hắn."

"Ngươi có biết...vì sao bách tích đều rất yêu thích Tứ lang hay không?" Sở hoàng nhìn hắn nói: "Đây chính là sự khác biệt giữa hắn và ngươi."

"Thế nhưng Hoàng đế a..." Sở hoàng ngồi trở lại ngự tọa: "Cần phải có quân cờ giá trị cho mình."

"Yến Sở sắp kết thông gia, chuyện này trước cứ bỏ qua một bên đi, mũi tên vẫn để ở chỗ của trẫm." Sở hoàng lại nói: "Cứ nhân từ như vậy, cũng không thể quản chế được thiên hạ này."

"Vâng." Lý Long dập đầu nói.

"Tam lang..." Sở hoàng nhìn hắn: "Ta hi vọng, điều ta tin là đúng."

Lý Long nghe xong, trong lòng giật mình. Chỉ dựa vào một mũi tên của Nam Dương vương phủ, liền khiến Hoàng đế trở nên nghi kỵ, mà bất luận hắn có giải thích thế nào cũng không thể xóa tan lòng nghi ngờ này được.

Tuy hắn đã dời lửa giận sang người Lý Khang, Sở hoàng cũng nổi lên lòng nghi kỵ, nhưng Lý Khang vốn dĩ đã không được Sở hoàng yêu thích, vì vậy, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là hắn.

Ngay lúc hắn đang mãi suy nghĩ, bỗng nhiên ý thức được chuyện gì đó: "Phụ hoàng..."

"Được rồi." Sở hoàng xoa xoa cái trán: "Trẫm mệt rồi, ngươi lui ra đi."

Lý Long bất đắc dĩ, chỉ có thể lui ra ngoài. Tương Đông vương Lý Phù bây giờ vẫn còn ở ngoài điện, tựa hồ vừa mới nói chuyện với Lý Khang xong.

"Lý Phù!" Lý Long hô lớn: "Chuyện ở thành Tây Dương là do ngươi làm đi, còn muốn để ta và lão Tứ đối đầu với nhau, ngươi lại ngư ông đắc lợi." Vốn dĩ hắn muốn bẩm báo chuyện này cho Sở hoàng biết lúc còn trong đại điện, nhưng bất đắc dĩ bị đuổi ra ngoài.

Lý Phù nhìn Lý Long: "Tam lang, ngươi chớ có nói bậy. Phụ hoàng yêu thương ngươi, nhưng cũng sẽ không dung túng cho ngươi nói xấu huynh trưởng của mình đâu."

"Lần trước ta với ngươi tỷ thí bắn cung, những mũi tên ở giữa hồng tâm kia đã nói rõ, mũi tên là trong phủ ngươi." Lý Long nói.

"Mũi tên gì?" Lý Phù một mặt mờ mịt, ý nghe không hiểu Lý Long đang nói gì.

"Còn giả ngốc sao?" Lý Long tiếp tục mắng.

Lý Long và Lý Phù mắng nhau, tất cả đều bị Giả Chu nghe được, thế là hắn liền đi bẩm báo lại cho Sở hoàng.

Sở hoàng nhìn Giả Chu, đồng thời cũng cầm mũi tên bị gãy lên, một mặt thâm trầm nói: "Là Đại lang sao?"

"Nam Dương vương nói như vậy." Giả Chu trả lời.

"Giả Chu." Sở hoàng nhíu mày, hiển nhiên trong lòng hắn đã nổi lên lòng nghi ngờ.

"Có tiểu nhân." Giả Chu chấp tay cong người.

"Ngươi cảm thấy, sẽ là Đại lang sao?" Sở hoàng hỏi: "Hay là Tam lang, Tứ lang đây?"

Đối mặt với câu hỏi này của hắn, Giả Chu biết khó trả lời, nhưng hắn cũng có thể ứng phó được. Hắn biết lòng nghi ngờ của Sở hoàng rất nặng, liền khéo léo trả lời: "Mặc kệ là vị Vương gia nào cũng vậy, mục đích đều là vì Sở quốc, vì bệ hạ người."

Nhưng điều Sở hoàng quan tâm cũng không phải chuyện này: "Ý ta hỏi, là chuyện nuôi dưỡng tử sĩ." Các Hoàng tử nay đã thoát khỏi tầm mắt của hắn, chuyện nuôi dưỡng tử sĩ, đồng nghĩa với việc có dã tâm, hắn tuyệt không cho phép.

"Bệ hạ, chuyện trong thiên hạ này thật thật giả giả, người có thể giả dạng, vật cũng có thể, binh khí cũng thế. Hôm nay, các vị Hoàng tử chịu sự khiển trách của người, nhưng lại liên tục đồn đảy cho nhau. Chuyện như vậy đối với triều ta, cũng không phải chuyện tốt. Chỉ sợ, trong chuyện này có kẻ tiểu nhân muốn ly gián tình phụ tử của bệ hạ và các Hoàng tử, làm nhiễu loạn triều cương a." Giả Chu nhắc nhở.

Nghe hắn nói như vậy, Sở hoàng thở dài một hơi, nhưng lòng nghi ngờ của hắn vẫn không giảm: "Đều là nhi tử của ta, ta cũng không muốn nghi ngờ bọn họ. Nhưng trước sự mê hoặc của quyền lực, phụ tử cũng thành thù, thủ túc tương tàn, giết phụ thân đoạt ngai vị, những chuyện này xảy ra cũng không ít. Sinh ra trong Hoàng thất, trẫm...không thể không đề phòng."

***

- - Nội cung --

"Một đám vô dụng!" Biết được chuyện đã thất bại, Lý Cẩn nổi giận la mắng một đám Hoạn quan: "Phái nhiều người đi như vậy, lại còn không đấu lại mấy tên Cấm quân kia, ngược lại còn để nàng ta chạy thoát."

Hoạn quan cúi đầu ép sát mặt đất, quỳ ở trong điện: "Mấy tên Cấm quân hộ tống đều là hạng người sợ chết, bởi vậy cũng không tốn bao nhiêu sức. Nhưng ai lại biết được, tên tân binh đi theo cùng công chúa Tề quốc kia lại..., cũng bởi vì hắn nên công chúa kia mới chạy thoát."

"Tên tân binh kia, chính là người đã giết Hoàng tử Tề quốc, tên là...tên là..." Hoạn quan lại nói: "Là Tiêu Hoài Ngọc."

"Tiêu Hoài Ngọc?" Nghe được lời Hoạn quan thuật lại, Lý Cẩn tức giận tới ngồi dậy.

"Các ngươi nhiều người như vậy, còn đánh không lại một tân binh sao?" Nàng nhíu mày hỏi.

Hoạn quan toát mồ hôi lạnh: "Cái tên...cái tên đó...rõ ràng là một tên điên, đến cả bị đao đâm vào chân, hắn cũng không rên một tiếng nào."

"Nghe nói, trên chiến trường An Châu, hắn không chỉ sống sót được mà còn lập thêm công huân." Hoạn quan lại nói: "Hắn liều mạng bảo vệ Lâm Nghi công chúa, người của chúng ta căn bản không thể ra tay được."

"Liều mạng bảo vệ?" Lý Cẩn nhíu chặt lông mày, ngồi trong điện bồi hồi một lát. Nhớ lại lúc gặp Tiêu Hoài Ngọc trong đại lao, nàng lại càng thêm tức giận: "Biết khó chơi như vậy, lần trước nên giết hắn trong đại lao cho rồi."

"Vốn là bởi vì hắn giúp ta hóa giải được hôn sự, nên mới giữ cho hắn một mạng, nhưng lại không nghĩ tới, hắn vậy mà làm hư kế hoạch của ta a."

"Biết vậy không nên nương tay." Lý Cẩn phất tay áo nói, trong lòng vừa tức vừa hận: "Công chúa Đông Tề kia thì sao?"

"Đã tiến vào thành Tây Dương." Hoạn quan trả lời: "Nhân mã tiếp ứng của Tề quốc cũng đã vào thành rồi."

"Thái thú thành Tây Dương làm việc quả thật nhanh." Nàng lạnh mặt nói: "Tiêu Hoài Ngọc..."

"Đều là bởi vì cái tên Tiêu Hoài Ngọc này, không biết công chúa Tề quốc kia cho hắn ăn cái gì. Thân là người Sở, lại cam tâm tình nguyện liều mạng đi giúp nàng." Hoạn quan mượn cơ hội đem vấn đề đổ lên đầu Tiêu Hoài Ngọc.

"Thật là quá ngu xuẩn, thân là binh sĩ Sở quốc lại đi liều mạng cứu một nữ nhân của địch quốc. Hắn chẳng lẽ không biết Tống Thanh Dao kia là ai sao? Hôm nay để nàng chạy thoát, ngày mai Tề quân có thể san bằng toàn bộ An Châu. Hắn là binh sĩ ở biên cảnh, cái chết là không thể tránh khỏi đi."

"Trên đời này, sao lại có người ngu xuẩn như vậy đây!" Lý Cẩn tức giận nói.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Hoài Ngọc: "A, lão bà lại nói ta ngu xuẩn..."

***

Người edit: xưng hô của người khác dành cho Tiêu Hoài Ngọc (khi chưa biết thân phận nữ tử của nàng) thì mình vẫn sẽ xưng là "Hắn" nha, còn khi đã biết rồi thì mình sẽ đổi lại thành "Nàng" như cách mình dẫn truyện. Bởi vì trong tiếng Trung, cách nói "Hắn" và "Nàng" đều như nhau, chỉ có trên chữ mới khác mà thôi. Nên các bạn đọc hãy thông cảm và tránh bị nhầm lẫn khi đọc nhé!

*** HẾT ***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK