• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hoàng tử của Tề quốc sao lại xuất hiện trong quân doanh của Sở quốc ta?" Một âm thanh truyền vào đại điện.

Quần thần dồn dập chú ý ra phía ngoài cửa điện, sứ giả cũng xoay người theo. Người vừa đánh gãy lời nói của hắn ở ngoài điện là một nữ tử, hắn thấy như vậy liền nhíu mày hỏi: "Ngươi là người phương nào?"

Sở hoàng nhìn thấy Bình Dương công chúa vốn phải đang bị cấm túc tại Dưỡng Tâm điện xuất hiện, sắc mặt liền trở nên lúng túng: "Bình Dương..."

"Trên cung điện Sở quốc, sao lại có nữ tử xuất hiện đây?" Sứ giả xoay người nhìn về phía Sở hoàng.

"Tề sứ, ta còn đang hỏi ngươi đây!" Lý Cẩn hỏi một câu, khí thế nghiễm che còn lấn át cả Sở hoàng đang ngồi trên ngự tọa.

Đến cả Tề sứ cũng bị hoảng sợ, trong lúc nhất thời mặt hắn cũng bắt đầu đỏ lên: "Tại sao Việt vương lại xuất hiện ở Sở doanh, chuyện này còn không phải nên hỏi Sở quốc các người sao?"

"Ồ?" Lý Cẩn đến gần: "Tề sứ cũng biết a, là Hoàng tử các ngươi dẫn binh vào lãnh thổ Sở quốc ta trước."

Lý Cẩn càng tiến gần, Tề sứ càng hoang mang: "Việt vương không thấy tung tích đâu, ngươi là một phụ nhân, lại dám ở đây ăn nói bừa bãi."

"Khi Tề sứ tiến vào Sở quốc chẳng lẽ không có nghe nói, cách đây năm ngày, quân lính Tề Sở đã phát sinh đánh đêm ở An Châu sao?" Lý Cẩn lại hỏi: "Trong lãnh thổ Sở quốc lại xuất hiện binh lính Tề quốc, lẽ nào những tên Tề binh kia là do Sở binh ta tự mặc khôi giáp Tề quốc vào đóng giả sao?"

Sứ giả Tề quốc chấn kinh, hắn dơ ngón tay lên chỉ vào nàng, cảm giác như khi hắn nhìn thấy Lâm Nghi công chúa của nước mình: "Ngươi! Ngươi!..."

"Hai nước đã ngừng chiến, vào thời điểm Tề Sở chuẩn bị kết thông gia, Hoàng tử Tề quốc lại mang binh xong vào biên cảnh Sở quốc là có ý gì?" Lý Cẩn tiếp tục hỏi.

Tề sứ thấy nói không lại nàng, thế là quay đầu lại nhìn Sở hoàng: "Ta chính là sứ giả Tề quốc, Sở hoàng bệ hạ im lặng như vậy là dung túng thần dân sao?"

"Bình Dương, còn không mau lui ra?" Sở hoàng lên tiếng nói.

"Bình Dương?" Tề sư nghe được cái tên này liền giật mình biến sắc, hắn lần nữa xoay người, kinh ngạc đánh giá Lý Cẩn.

"Ta là Vương phi chưa qua cửa của Tề quốc các ngươi, sứ giả thấy ta sao còn dám vô lễ a?" Lý Cẩn không chỉ không lùi bước, trái làm càng thêm hùng hổ dọa người.

"Ngô hoàng nói, nếu Sở quốc không đưa Việt vương an toàn trở về Đại Tề, vậy thì hôn sự này liền hủy bỏ." Tề sứ vung tay áo nói: "Hôm nay Bình Dương công chúa lại dám trên đại điện so sánh như vậy, ta nhất định sẽ báo về cho Tề đế."

Nghe thấy Tề sứ bởi vì Lý Cẩn xuất hiện mà hủy hôn, Sở hoàng tức giận nói: "Bình Dương! Còn không mau cút xuống!"



"Nữ tử không thể can chính, huống chi còn tiến vào đại điện. Người đâu?" Sở hoàng lạnh mặt gọi Cấm quân: "Mang Bình Dương công chúa trở về Dưỡng Tâm điện."

"Chuyện liên quan đến sự mất tích của Việt vương ở Sở quốc, trẫm sẽ phái người đi tìm." Sở hoàng nói với sứ giả: "Khi tìm được, nhất định sẽ hộ tống về Tề quốc an toàn."

Thấy hắn nói như vậy, Tề sứ cũng không làm khó dễ: "Nếu bệ hạ đã nói như vậy, vậy chúng ta nguyện ý ở lại Sở Kinh chờ đợi tin tức."

"Việt vương là Hoàng tử được Tề đế yêu thương nhất, có thể nói là ứng cử viên cho vị trí Trữ quân của Tề quốc ta, hi vọng bệ hạ có thể hiểu cho."

Nghe được lời nói của Tề sứ, sắc mặt Sở hoàng lập tức biến xanh, miễn cưỡng vui vẻ nói: "Trẫm đã biết, Tề sứ cứ yên tâm."

***

Sau khi tan triều, Sở hoàng liền triệu Tam công cùng các đại thần tâm phúc vào triều thương nghị đối sách.

Hắn dựa vào ngự tọa, hết đường xoay sở, đại thần vừa đến, hắn liền sai Giả Chu đọc tấu sớ của Trần Văn Thái ra.

Ngự Sử đại phu nghe nội dung tấu sớ của Trần Văn Thái xong, lập tức thẳng người căng thẳng: "Cái gì? Cửu hoàng tử của Tề quốc bị binh sĩ Sở quân ta giết chết rồi?"

"Vào thời điểm Tề Sở kết thông gia, bỗng nhiên có một nhánh quân Tề quốc xông vào An Châu. Khi đó chuyện hôn sự vẫn chưa được truyền đến tiền tuyến, hai quân đã chém giết lẫn nhau, mà người dẫn dắt nhánh Tề quân kia chính là Việt vương Tống Lân. Lúc giao chiến, Tống Lân bị thương chạy trốn, trên đường tình cờ bị binh sĩ bên ta bắt gặp, sao đó bị binh sĩ đó...giết chết."

"Này cũng quá khinh người đi." Thái úy Tào Dần cả giận nói: "Tề Sở đã quyết định chuyện thông gia, tại thời gian chuẩn bị hôn sự lại phái binh lén vào đánh lén."

"Quan trọng trước mắt là bây giờ nên giải thích như thế nào với Tề quốc." Sở hoàng lại ấn trán nói: "Tề sứ còn đang đợi đây."

"Trần tướng quân mật tấu vào kinh, trong quân doanh, số người biết Hoàng tử Tề quốc không có bao nhiêu người, chỉ cần chúng ta phong tỏa tin tức, Tề đế cũng không tìm được thi thể, vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì a." Thừa tướng Phạm Ly mở miệng nói.

"Tề đế không tìm được nhi tử, vậy chuyện hôn sự kia..." Sở hoàng lo lắng nói.

"Bệ hạ cho rằng, hôm nay Bình Dương công chúa vào đại điện nháo ra thành như vậy, Tề quốc còn có thể tiếp nhận một vị Vương phi xem thường quy củ như vậy sao?" Thừa tướng nhắc nhở: "Thần nghe nói, Tề quốc có một vị công chúa, khá là thông tuệ, còn có thể ảnh hưởng đến chính cục, cho đến nay cũng chưa thành gia. Một nữ tử lại có thể ảnh hưởng đến cục diện Tề quốc như vậy, sao Tề quốc lại..."

Thừa tướng bỗng nhiên dừng nói, lời tiếp theo cũng không cần hắn mở miệng nữa, mọi người đều đã hiểu.

Sở hoàng trở nên đau đầu: "Chuyện phiền phức cứ thay nhau mà tới, chuyện này đúng là sơ sẩy của trẫm."

"Trước mắt chỉ có thể kỳ vọng vào trong quân, đừng để xảy ra sơ xuất gì, còn tên binh sĩ kia cứ diệt khẩu đi." Thừa tướng nói: "Hơn nữa, còn phải để thần không biết, quỷ không hay."

"Đó là công thần của Đại Sở ta!" Đối với lời đề nghị của Thừa tướng, chưởng quản quân sự Thái úy Tào Dần lúc này mới phản đối: "Đối với công thần, không thưởng mà lại giết, vậy thì luật lệ Đại Sở ta còn khiến người khác phục hay sao?"

"Nếu không làm như vậy, Tề quốc lại biết được, vậy thì làm sao bây giờ?" Thừa tướng hỏi.

"Muốn chiến thì chiến." Thái úy một mặt không phục nói.

"Tào thái úy, Sở quốc đã mất đi ba thành rồi." Thừa tướng lại nói.

"Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, huống hồ bây giờ còn có Yến quốc hỗ trợ. Ta không tin Đông Tề kia thật sự dám cử binh xâm chiếm." Thái úy phản bác.

"Tam quốc xoay chuyển nhiều năm, liên minh chưa bao giờ vững, lần này Bắc Yến xuất binh..." Thừa tướng muốn phản bác.



"Được rồi!" Sở hoàng buồn bực mất tập trung tức giận ngắt lời.

Chúng thần liền đồng thanh nói: "Bệ hạ bớt giận."

"Cứ như Thừa tướng nói, Trần Văn Thái là người thông minh, hắn biết nên xử lý như thế nào." Sở hoàng lại nói.

"Vâng."

***

Ngay lúc quần thần đang muốn diệt khẩu để che giấu chân tướng, thì quan mật thám của Tề quốc ở An Châu lại mang tin tức truyền trở về.

Tề đế nghe xong liền nổi trận lôi đình, lại thêm sứ giả đem chuyện Bình Sơn công chúa làm càn ở đại điện bẩm báo lại, Tề đế quyết định hủy bỏ hôn sự, tiếp tục phạt Sở.

Đại hôn sắp tới bởi vì cái chết của Việt vương mà hủy bỏ, điều này khiến Ngũ hoàng tử Lỗi Dương vương Tống Củng cực kì không cam lòng.

"Bệ hạ, Cửu lang đã chết ở Sở quốc, cho dù bây giờ có phạt Sở cũng không làm nên chuyện gì. Nay hai nước đã định hôn sự, nếu lúc này lại hủy hôn, vậy thì kết hoạch của chúng ta sẽ như công dã tràng." Tống Củng quỳ xuống khẩn cầu nói: "Vì đại nghiệp của Tề quốc, xin bệ hạ nén bi thương..."

"Nén bi thương?" Lời nói của Tống Củng khiến Tề đế trong nháy mắt nổi giận: "Đệ đệ ngươi chết rồi, ngươi ở đây còn muốn cưới nữ nhi của kẻ thù sao?"

"Bệ hạ, thần chỉ vì đại nghiệp thiên thu của Đại Tề..."

"Đại nghiệp thiên thu của Tề quốc?" Tề đế đứng dậy nhìn nhi tử của mình: "Trẫm thấy, ngươi là vì chính bản thân mình đi."

"Bệ hạ, thần không dám." Tống Củng quỳ trên mặt đất nói.

Tề đế ngồi xỏm xuống nhìn Tống Củng: "Ngũ lang, đừng tưởng trẫm không biết mấy huynh đệ ngươi đang suy tính chuyện gì."

Ánh mắt Tề đế cực kì lạnh lùng: "Cửu nhi chết rồi, có phải ngươi rất vui vẻ hay không?"

Tống Củng trừng to hai mắt, liên tục dập đầu: "Bệ hạ, thần oan uổng, cho dù thần có bất hòa với Cửu lang, cũng sẽ không dám làm ra việc như vậy."

"Ngươi dám thề sao?" Tề đế đứng dậy, chắp tay chăm chú nói: "Cái chết của đệ đệ ngươi không liên can tới ngươi, thề độc."

Trong lòng Tống Củng chấn động, hắn giơ tay lên: "Thần Tống Củng tuyên thệ với trời, nếu làm trái quy chế tổ tông, làm ra việc hại huynh đệ của mình, trời đất chứng giám, nếu có thần sẽ bị trời tru đất diệt."

"Phụ hoàng, cái chết của Cửu lang là do hắn tự gây ra, đừng để huynh đệ phải gánh sai lầm này." Lâm Nghi công chúa Tống Thanh Dao bước vào trong điện.

Tống Củng thấy nàng như thấy được cứu tinh của mình, liền nhào đến gọi một tiếng: "A tỷ."

"Ngươi đừng nói thay hắn." Tề đế xoay người nói.

"Nữ nhi chỉ nói sự thật, không nói thay ai." Tống Thanh Dao nói: "Chuyện cùng Sở quốc kết thông gia từ lâu đã truyền đến tiền tuyến, nói vậy Cửu lang hẳn là đã biết, nhưng hắn lại không để quân pháp vào mắt, còn kích động tướng sĩ đến Sở quốc đánh lén. Sở quân há lại biết hắn là Hoàng tử đây, Cửu lang chết cũng do bản thân hắn gánh lấy trách nhiệm, không thể đi trách người khác."

"Có như thế nào thì Cửu lang cũng là đệ đệ của ngươi." Tề đế quay người lại đối mặt với nàng, rõ ràng thái độ của hắn đã hòa hoãn không ít: "Người chết cũng không thể sống lại, sao lại cùng một người đã chết phân định đúng sai đây."

"Phải, phụ hoàng cũng hiểu người đã chết cũng không thể sống lại. Cửu lang chết trong quân doanh Sở quân, nữ nhi cũng rất bi thương. Nhưng lẽ nào Tề quốc lại vì một người đã chết mà bỏ hết tất cả thành tựu sao?" Nàng hỏi Tề đế.



Tề đế rơi vào trầm mặc, bởi vì Việt vương là hài tử do hắn bồi dưỡng từ nhỏ, mười mấy năm bên cạnh nay lại không còn, nói hắn không thương tâm là giả.

"Nếu lúc này cắt đứt thông gia với Sở quốc, vậy chuyện Yến Sở liên minh với nhau công Tề là chuyện đã chắc chắn." Tống Thanh Dao lại nói: "Đây đối với Tề quốc mà nói chính là nguy cơ lớn."

"Hôn sự này, bất luận thế nào trẫm cũng không thể lại đáp ứng." Thái độ Tề đế kiên quyết: "Sau khi sứ giả từ Sở quốc trở về, tin tức hắn nói hẳn ngươi cũng đã biết."

Nàng gật đầu: "Nữ nhi biết, Bình Dương công chúa này là người thâm sâu.". truyen bac chien

"Như vậy tuyệt không thể để nàng ta vào Tề quốc." Tề đế dứt lời, lại liếc nhìn Tống Củng ở một bên: "Nếu không, Tề quốc ta sớm muộn cũng sẽ vong trong tay một phụ nhân."

Tề sứ truyền tin về, nói rằng Bình Sơn công chúa không đơn thuần, hung hăng càn quấy, nàng có dã tâm, lại có thủ đoạn tàn nhẫn.

Tề quốc đã có một kỳ nữ tử, cũng đã được phép can chính, nhưng đó là nữ nhi của Tề đế.

"Vừa đạt được ba thành An Châu, hôn sự có thể hủy bỏ, thế nhưng chuyện phạt Sở kính xin phụ hoàng cân nhắc." Tống Thanh Dao nói.

"Không phạt Sở, vậy để đệ đệ ngươi chết không nhắm mắt sao?" Tề đế nhíu mày.

"Nữ nhi nghe nói, người giết Cửu lang là một tân binh trong quân doanh Sở quốc." Nàng lại nói: "Giết người đền mạng, phụ hoàng chỉ cần yêu cầu Sở quốc giao kẻ cầm đầu ra, sau đó tế hắn cho Cửu lang là được."

"Một tiện dân sao có thể so được với nhi tử của ta đây, như vậy cũng quá tiện nghi của Sở quốc rồi." Tề đế không vui nổi.

"Cửu lang là Đại tướng tiên phong mà bệ hạ tự mình phái đi, mặc khôi giáp của Tề quốc, có quân hàm của Tề quốc. Vì vậy đối với Sở quốc mà nói, hai quân giao chiến, trước trận lại chém được tướng địch, đây là công lao lớn. Tề Sở từ trước đến nay lấy công huân ban tước vị, nếu lúc này Sở hoàng phải đưa công thần giết địch của Sở quân đến Tề quốc,..." Ánh mắt nàng thay đổi: "Vậy trên dưới Sở quốc đều sẽ bất mãn, ngày sau nếu Sở quốc phải chiến đấu, vậy sẽ có ai còn dám vì Sở hoàng mà liều mạng đây?"

"Hai nước đánh cờ, cái nhận được chính là lòng người." Tống Thanh Dao lại nói: "Đây mới là chính sách lâu dài."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Cực kì cảm tạ mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

*** HẾT ***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK