Trước khi đi, Tiêu Hoài Ngọc biết được cả nhà đã chuyển đến huyện Cánh Lăng sinh sống từ Kỳ Ngọc, dọc đường đi liên tục dò hỏi, rốt cuộc cũng đến được huyện Cánh Lăng mà lưu dân đã di chuyển đến.
Dựa theo vị trí mà Kỳ Ngọc đã nói trước đó, Tiêu Hoài Ngọc tìm đến chỗ mà hiện tại cả nhà đang ở, Cánh Lăng cũng giống Vân Mộng, chỉ là chỗ ở Vân Mộng đã bị lũ lụt nhấn chìm, cũng chính là nơi mà từ khi sinh ra đến khi tòng quân nàng chưa từng rời khỏi. Cánh Lăng là vùng sông nước, có rất nhiều ao hồ lớn nhỏ, vì vậy nàng cũng khó tránh khỏi việc nhớ lại quá khứ.
Nghĩ đến bản thân là nữ tử lại phải ở trong quân doanh hơn một năm này chịu đắng chịu đau, trong lòng nàng càng thêm chua xót.
Dọc theo đường đi, Tiêu Hoài Ngọc nhìn những bách tính xa lạ trước mắt, đây đối với nàng mà nói vừa may mắn, nhưng cũng vừa tiếc nuối.
Thanh Thông dễ thu hút sự chú ý trên đường, dựa theo địa chỉ mà Kỳ Ngọc đưa trước đó, nàng cuối cùng cũng tìm được đến nhà.
Nhưng lúc này lại phát hiện, sân nhỏ trước nhà được hàng rào che chắn lại dường như có rất nhiều người, bọn họ nhấc theo vài cái rương to nhỏ đi theo, giống như đang cầu thân.
"Nhi tử của ta hiện tại là tướng tài đắc lực dưới trướng Đại tướng quân, sau này tiền đồ vô lượng, các ngươi muốn cưới được nữ nhi của ta, vậy thì cũng phải đem đồ có giá trị ngang với vị trí đó mà tới." Tiêu phụ ngồi ở bên trong, ngạo mạn nói với đám người muốn cầu thân ở trước nhà.
Kể từ khi biết tin Tiêu Hoài Ngọc vẫn chưa chết, ngược lại còn trở thành anh hùng của Sở quốc, trong lòng Tiêu phụ mừng lớn, lại nghĩ đến họ hàng đã chết đuối trước đó trong trận lũ lụt, hắn cũng không còn muốn che giấu thân phận trong sợ hãi nữa, mà bắt đầu tuyên dương một cách trắng trợn hơn.
Khiến cho bách tính ở huyện Cánh Lăng và xung quanh huyện, ai ai cũng biết đến vị tiểu tướng ở thành Hồng Châu kia, chính là nhi tử của Tiêu phụ.
Sau đó, lại có một số quan chức cấp thấp và nhà phú quý dồn dập chạy đến cầu thân.
"Trần gia nguyện dùng ba trăm thạch lương thực, mười mảnh ruộng và một tòa trạch làm sính lễ." Một nam tử trung niên lấy khế ước đất ra: "Tòa trạch nằm ngay trong huyện này, chính là toà trạch vừa mới xây xong."
Những người khác đua nhau đưa các sinh lễ có giá trị không nhỏ ra, muốn cầu cưới ấu nữ chưa xuất giá của Tiêu phụ. Tuy 'trưởng tử' Tiêu gia đã nhận được công huân, nhưng trong nhà vẫn nghèo rớt mùng tơi như cũ.
Tiêu phụ liếc mắt nhìn qua, hiển nhiên tỏ thái độ không hài lòng, cũng ngạo mạn nói: "Tước vị và bổng lộc của nhi tử ta còn chưa nhận hết đây."
Mấy người bị đuổi ra, quay đầu lại nhìn căn nhà rách nát của Tiêu gia, thái độ thay đổi nhanh chóng: "Hắn cho rằng có nhi tử lập được công huân là ngon sao, còn không thử nhìn lại nơi ở hiện tại của mình, nếu không có tên nhi tử kia, xem ai muốn đến đây chứ!"
"Ta thấy a, chuyện này hết tám phần là giả rồi."
"Huyện lệnh Cánh Lăng chính miệng nói, sao có thể là giả chứ?"
"Nhưng nếu là thật, lập được công huân lớn như vậy, sao lại không thể về đây sắp xếp cho người thân chứ, cuộc chiến này đã ngừng lâu như vậy rồi."
Mọi người liền nổi lòng nghi ngờ đối với một nhà Tiêu phụ: "Hay là, đây là kế để Huyện lệnh lừa lấy lại đất ruộng của nhà ta a?"
Trong nhà, Tiêu mẫu thấy Tiêu phụ tỏ ý giả bộ từ chối toàn bộ sinh lễ đã chất thành núi kia, liền lên tiếng khuyên nhủ: "Bọn họ đem sinh lễ tới cũng không ít, tình hình nhà chúng ta trước mắt như vậy..."
"Ngươi biết cái gì!" Tiêu phụ cảm thấy nàng không có mắt nhìn, thế là liền tỏ ra không kiên nhẫn: "Miễn là Hoài Ngọc còn đi theo Đại tướng quân, vậy thì không cần phải lo cuộc sống sau này nữa. Ngày sau trở thành quan lớn, chúng ta cũng sẽ được vào kinh thành sinh sống, sau đó tiếp xúc với những người quyền quý trên triều kia, bọn họ mới thật sự là những người chúng ta cần nhìn đến a."
"Nhưng thân phận của Ngọc nhi kia...ngươi rêu rao như vậy, không sợ gây ra rắc rối gì sao?" Tiêu mẫu vẫn lo lắng hỏi.
"Biết được thân phận thật sự cũng chỉ có người trong nhà, may là nhờ có trận lũ lụt kia..." Bởi vì Tiêu Hoài Ngọc lập được công huân và danh tiếng trong quân doanh, vì vậy Huyện lệnh của huyện Cánh Lăng rất tôn kính Tiêu phụ. Sau khi đã được trải nghiệm qua sức mạnh của quyền lực và hư vinh rồi, bản tính tham lam của Tiêu phụ liền trực tiếp bại lộ.
"Lúc ngươi rơi vào cảnh khốn khổ nhất, bọn họ đã đưa tay ra giúp đỡ ngươi, sao ngươi có thể nói ra lời như vậy được đây." Tiêu mẫu càng ngày càng không hiểu được hắn: "Huống chi, trong số những họ hàng đã chết kia, còn có nữ nhi và ngoại tôn của ngươi a."
"Bọn họ chết vì thiên tai, không phải do ta làm, đây là do trời cao giúp Tiêu gia chúng ta đi." Tiêu phụ vẫn tự cho mình là đúng mà nói.
Ở trong phòng nghe phụ mẫu tự ý bàn đến chuyện cưới gả của bản thân, Tiêu Hoài Ngưng lại không có quyền được phản bác, chỉ có thể một mình ngồi xổm trong phòng gào khóc.
Ngoài nhà, Tiêu Hoài Ngọc cưỡi Thanh Thông đến gần sân nhỏ, mấy tên trong nhà đi ra thấy nàng ăn mặc không giống người thường, lại cưỡi trên lưng ngựa, gương mặt trẻ tuổi, cũng cho rằng nàng đến đây cầu thân.
"Tiểu lang quân cũng đến đây cầu thân với Tiêu công sao?" Một tên phú thương hỏi.
"Tiêu công?" Địa chỉ không sai, nhà cửa cũng giống với những gì Kỳ Ngọc đã miêu tả, chỉ là nghe thấy mấy tên quyền quý này lại tôn kính với phụ thân mình như vậy, Tiêu Hoài Ngọc có chút giật mình.
"Ta khuyên ngươi a, vẫn là nên trở về đi thôi, để khỏi bị hắn làm cho nhục nhã." Phú thương có lòng tốt nhắc nhở.
Nàng nhảy từ trên lưng ngựa xuống, nắm thanh kiếm bên hông mà tiến lên dò hỏi: "Ngươi có ý gì?"
"Bọn ta lấy mấy chục mảnh ruộng ra cũng không thể lọt vào mắt của Tiêu gia, tiểu lang quân ngươi còn trẻ tuổi như vậy, có thể lấy ra cái gì đây?" Phú thương hỏi ngược lại.
"Đúng vậy, đến cả nhi tử của Huyện lệnh cũng không lọt được mắt hắn, không chỉ vậy, còn có những quan chức thuộc Cửu phẩm, Bát phẩm đến cầu thân cũng đều bị hắn từ chối." Một người khác nói, cũng đánh giá nàng một chút: "Ngươi a, vẫn là đừng vào mà tự rước nhục đi."
"Là cầu thân ai vậy?" Tiêu Hoài Ngọc hỏi tới.
"Đương nhiên là ấu nữ của Tiêu gia rồi." Phú thương trả lời: "Chẳng lẽ ngươi không phải đến cầu thân sao?"
Tiêu Hoài Ngọc không có trả lời, mà là nhìn vào căn nhà rách nát phía trước, tiếp tục hỏi tới: "Nhìn căn nhà như vậy, hẳn là một nhà bình thường, sao họ lại mạnh miệng như vậy?"
"Chẳng lẽ lang quân không biết sao?" Bọn họ hơi kinh ngạc: "Trưởng tử Tiêu gia lập được công lớn ở biên cảnh, bây giờ còn đang là tướng sĩ nổi danh nhất Sở quốc đây."
"Quả nhiên, một người đắc đạo, gà chó lên trời a."
Sau khi truy hỏi một lúc, Tiêu Hoài Ngọc rốt cuộc biết được chuyện gì đang diễn ra. Hoá ra là sau khi phụ mẫu biết nàng lập công lớn được thăng chức lên Hiệu úy, cũng nhận được tước lộc, sau đó liền bắt đầu rêu rao, muốn nhờ vào chuyện này mà kết thông gia với người quyền quý.
Chuyện này khiến Tiêu Hoài Ngọc vô cùng tức giận, bản thân liều lĩnh chịu nguy hiểm trong quân doanh, dùng tính mạng đổi lấy công danh, nhưng lại bị người thân đem ra lợi dụng, đồng thời còn quên cả lời thề đã ưng thuận trước lúc tòng quân với nàng.
"A...a huynh?" Tiêu Bảo Sơn từ nơi học trở về đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, tuy rằng ăn mặc nam trang, cũng đã một năm không gặp, nhưng bởi vì ấn tượng với nàng quá lớn, vì vậy hắn chỉ nhìn một chút đã nhận ra.
Tiêu Hoài Ngọc quay đầu lại, bởi vì công huân của nàng, Tiêu Bảo Sơn cũng có cơ hội tiến vào nơi học tập trong huyện.
Nhưng bây giờ, Tiêu Bảo Sơn đã đổi hộ tịch và tên mới, tuổi tác cũng nhỏ hơn tuổi thật một tuổi, đây đều là vì sau khi Huyện lệnh biết được Tiêu Hoài Ngọc là nhi tử của Tiêu phụ, liền làm lại hộ tịch lần nữa cho Tiêu gia, cũng bởi vì công huân mà được miễn giảm thuế.
"A huynh?" Mấy tên bên cạnh kinh hãi, bởi vì bọn họ biết Tiêu gia chỉ có hai đứa nhi tử.
"Chẳng trách hắn đội vũ quan, chính là phối sức của quan bào Cửu phẩm a." Bọn họ hoảng sợ nói: "Thì ra ngài chính là Tiêu hiệu úy."
Vốn dĩ bọn họ không nghĩ tới phương diện này, bởi vì từ trước đến nay, khi quan chức xuất hành thường sẽ có thân vệ đi theo mới đúng.
Tiêu Hoài Ngọc xoay người, tay nắm chuôi kiếm bắt đầu phát lực: "Đây là chuyện gì?" Nàng chất vấn đệ đệ.
"Tiêu hiệu úy, ta là phú thương ở huyện Cánh Lăng này, đã mở mấy khách điếm và thanh lâu..."
Tiêu Hoài Ngọc trừng bọn họ một cái, khí tức xơ xác trên sa trường mà nàng đã trải qua khiến bọn họ hoảng sợ không dám nói tiếp.
"Vậy chúng ta đi đây." Một trận tiếng vó ngựa vang lên, sân nhỏ vốn dĩ náo nhiệt nay đã yên tĩnh trở lại.
"Đều là chủ ý của a gia và a nương." Tiêu Bảo Sơn cúi đầu trả lời.
"Đã xảy ra chuyện gì...?" Tiêu phụ từ bên trong đi ra, sau đó liền nhìn thấy Tiêu Hoài Ngọc cùng với Tiêu Bảo Sơn như đang chịu ủy khuất bên cạnh.
"Hoài..." Tiệu phụ suýt nữa đã lỡ lời, vội vã đổi giọng: "Hoài Ngọc?"
Sau khi Tiêu mẫu ở trong nhà nghe thấy, liền vội vàng chạy ra bên ngoài: "Đúng là Hoài Ngọc rồi."
Tiêu phụ nhìn thấy Tiêu Hoài Ngọc liền trở nên mừng rỡ: "Sao ngươi lại một mình trở về? Huyện lệnh nói ngươi đã trở thành quan lớn, tiếp quản ngàn người dưới tay, nếu ngươi trở về, Huyện lệnh cũng sẽ phái người tiếp đón a."
"Nghe nói ngươi còn được nhìn thấy bệ hạ, được bệ hạ ban thưởng..." Tiêu phụ kích động đi tới gần hơn, trên dưới đánh giá nàng một chút: "Có thể nói, ngươi đã tranh một cái khí cho Tiêu gia chúng ta a, để tổ tiên của Tiêu gia chúng ta càng thêm nở mày nở mặt." Thành tựu của Tiêu Hoài Ngọc, đời này của Tiêu phụ có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
"Nói đủ chưa?" Tiêu Hoài Ngọc nắm kiếm trong tay, lạnh lùng nói. Đối mặt với thời điểm nàng rời khỏi nhà để đi tòng quân, giọng điệu và thái độ của Tiêu phụ tuyệt nhiên không giống, chỉ khiến cho nàng cảm thấy dối trá mà càng thêm căm ghét.
Nhận thấy thái độ của nàng, sự vui sướng trong mắt Tiêu phụ dần dần biến mất, nhưng cũng không dám đối xử với nàng như trước đây: "Những người này đến đây cầu thân đều đã bị ta từ chối, chính là muốn đợi ngươi trở về làm chủ cho Ngưng nhi đây."
"Là xuất thân của bọn họ thấp kém, không lọt vào mắt của a gia đi." Tiêu Hoài Ngọc sầm mặt lại nói.
"Ngươi xem ngươi a, sao lại nói chuyện với a gia ngươi như vậy. Vào quân doanh một chuyến, lẽ nào đến cả lời của phụ thân cũng không muốn nghe nữa sao?" Tiêu mẫu nhẹ nhàng trách cứ, nàng không hy vọng người một nhà lại trở nên căm ghét lẫn nhau: "Ngươi cũng thật là, hài tử vừa mới trở về, có thể bớt tranh cãi một chút hay không?"
"Từ lúc thấy ta trở về, trong miệng các ngươi đều chỉ hỏi về công huân và ban thưởng của ta, không một ai quan tâm ta đã trải qua một năm này trong quân doanh thế nào." Tiêu Hoài Ngọc căm hận trừng mắt nhìn Tiêu phụ và Tiêu mẫu.
Có thể là xuất phát từ hổ thẹn, Tiêu phụ và Tiêu mẫu đều đỏ mắt trầm mặc hồi lâu: "Hoài Ngọc, lúc trước...là a gia có lỗi với ngươi."
Tiêu Hoài Ngọc cũng không muốn nghe những lời này, trong nhà này đã không còn Đại tỷ, người nàng hiện tại thật sự quan tâm cũng chỉ có muội muội: "Tứ nương đâu?"
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài nhà, Tiêu Hoài Ngưng liền chạy từ trong phòng ra, nàng đứng trước cửa dại ra một lúc, sau đó nước mắt từ trong làn mi nhanh chóng trào ra.
Tiêu Hoài Ngưng nâng bước chân nhỏ nhắn vội vàng chạy về phía người mà nàng luôn lo lắng và mong chờ kia: "A huynh."
Vì để tránh xảy ra rắc rối, mỗi ngày Tiêu phụ đều giám sát các nàng đổi cách xưng hô, nhất là sau khi hay tin Tiêu Hoài Ngọc không chết trận mà còn được phong tước.
Tiêu Hoài Ngọc ôm nàng vào trong lòng, một năm không gặp, Tiêu Hoài Ngưng đã trổ mã càng lúc càng ra dáng ngọc yêu kiều.
Cái ôm này cũng không kéo dài bao lâu, Tiêu Hoài Ngưng nhìn Tiêu Hoài Ngọc gần như đã cao hơn rất nhiều trước mắt, lại ngẩng đầu lên thêm một chút, nàng quan sát cẩn thận, sau đó lại đau lòng: "Trong quân doanh nhất định là sống không tốt đúng không?"
Nàng lắc lắc đầu, đưa tay lau chùi nước mắt bên khóe mắt Tiêu Hoài Ngưng.
Tiêu Hoài Ngưng nắm lấy tay nàng, nước mắt không ngừng lã chã rơi xuống: "Chắc chắn ngươi đã chịu khổ rất nhiều mới đi tới được ngày hôm nay, những a huynh đồng hương kia không có ai sống sót trở về, bọn họ còn nói chiến tranh ở An Châu đã chết rất nhiều người."
Tiêu Hoài Ngọc hít sâu một hơi, chỉ có vị muội muội trước mắt này mới thật sự quan tâm nàng, cũng đau lòng cho nàng: "Đúng vậy, đã chết rất nhiều người, bọn họ đều là tướng sĩ của Sở quốc, đều là vì Đại Sở, vì người thân của mình."
"Ngưng nhi thật sợ hãi,..." Tiêu Hoài Ngưng dựa vào Tiêu Hoài Ngọc, vừa vặn lắng nghe được nhịp tim của người đối diện, cảm thấy cực kỳ an lòng, nhưng đồng thời cũng lại lo lắng. Nàng ngẩng đầu lên, dùng âm thanh cực kỳ nhỏ mà hỏi: "A tỷ cũng sẽ giống như bọn họ, không tiếp tục trở về nữa sao?"
"Sẽ không." Tiêu Hoài Ngọc duỗi thân người ra an ủi nàng: "A tỷ hứa với ngươi, chắc chắn sẽ không nuốt lời."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của tất cả mọi người!
***HẾT***