Mặt trời chiều ngả về tây, ánh hoàng hôn vẩy lên Nam Khâu thành, tường thành nguy nga, rêu xanh bò đầy góc tường thành, dân chúng trước cửa thành, thương nhân, xe ngựa xếp hàng vào thành, đường xá trong thành thông suốt bốn phía. Khách sạn, đường hẻm, hài đồng náo loạn trong ngõ nhỏ, dân chúng kêu bán tay nghề của mình trên đường phố, cũng có hào khách giang hồ khua chiêng gõ trống, hấp dẫn người xem bọn họ bán nghệ, khói bếp lượn lờ từ sân các nhà dâng lên, mông lung hoàng hôn.
Phương Vọng mười sáu tuổi nhìn cửa phủ Quốc Công, một thân áo trắng tuấn dật, có nét thư sinh tuấn tú, cũng có khí phách thiếu niên tuấn kiệt. Đám hạ nhân thủ cửa nhao nhao cười chào hỏi hắn, còn hắn không có kiêu ngạo gật đầu đáp lại.
"Tuyệt Ảnh Bộ quả nhiên cao cường, sau này mặc dù chỉ có năm bước, cũng không có người nào có thể đả thương ta."
Phương Vọng tươi cười, nội công đạt tới cảnh giới thần thoại võ lâm trong truyền thuyết, lại tinh thông kiếm pháp, chưởng pháp, bộ pháp đương thời, hắn cảm thấy mình đã vô địch.
Dù sao hắn cũng chỉ mới mười sáu tuổi!
Đã đầu thai mười sáu năm thì hắn đã đạt tới nhân gian đỉnh phong, sau này có thể hưởng thụ nhân sinh.
Phương Vọng khát khao về tương lai, một đường đi tới, hạ nhân ven đường đều chào hỏi hắn, gọi hắn là Thập Tam công tử.
Phương Mãnh là gia gia của Phương Vọng, lão có công huân khai triều của Đại Tề, đứng hàng chính nhị phẩm Quốc Công, mà phụ thân của hắn là Phương Dần chính là con út của Phương Mãnh, trong số những tôn tử đời thứ ba thì xếp thứ mười ba, cho nên được xưng là Thập Tam công tử.
Ở trong triều đại dạng cổ đại thế này, bầu không khí bên trong phủ Phương Quốc Công rất hài hòa, cũng không có ngươi lừa ta gạt, khả năng vẫn là bởi Phương Mãnh.
Dựa vào nhân mạch và uy danh của phủ Quốc Công, Phương Vọng từ lúc mười hai tuổi đã thu thập tuyệt học võ lâm, tập võ bốn năm đã có thể phóng nội lực ra bên ngoài thành cương khí, nhưng không ai biết chuyện này, đều cho rằng hắn chỉ là một công tử Phương phủ khát khao mộng giang hồ.
Đi vào trong một khu vườn, Phương Vọng nhìn thấy một đám nha hoàn tụ tập nói chuyện với nhau, thính lực của hắn hơn người, mặc dù cách xa mười trượng nhưng vẫn có thể nghe rõ các nàng đang nói chuyện gì.
"Chu Tuyết điên rồi. Hôm nay mọi chuyện khiến Phương phủ phải bị diệt môn."
"Ta cũng nghe thấy, lá gan của nàng thật lớn, bái phỏng tất cả lang quân trong phủ, hôm nay được phụ thân nàng Tứ Lang Quân nhốt ở trong phòng."
"Ai dám diệt Phương phủ chúng ta chứ, cho dù là thiên tử đương triều cũng không dám!"
"Suỵt, lời này cũng không thích nói ra."
"Tứ Lang Quân thiên vị dưỡng nữ Chu Tuyết, phỏng chừng quan hệ này mấy ngày sẽ được thả ra ngoài. Nhưng mà các ngươi có nghe thấy không, nàng tự xưng là ta đang trùng sinh, các ngươi nói buồn cười hay không?"
Trông thấy hai chữ trùng sinh, trái tim Phương bỗng đập mạnh.
Người trùng sinh?
Nếu như Phương Vọng không có ký ức kiếp trước, tất nhiên cũng sẽ coi như chuyện cười, thế nhưng chính hắn cũng đã trải qua dạng đầu thai không thể tưởng tượng nổi, hắn không thể không suy nghĩ, vạn nhất là thật thì sao?
Phương phủ sẽ bị diệt môn?
Phương Vọng nghe một lát, sau đó đi về phía đình viện của Chu Tuyết.
Thời điểm còn trẻ, tứ bá Phương Trấn tòng quân, tại chiến trường suýt nữa hi sinh. May mắn được phụ thân của Chu Tuyết xả thân cứu, dù vậy tứ bá vẫn phải lưu lại một thân tàn tật cả đời, sau khi rời khỏi quân đội, ông ấy mang tro cốt của ân nhân về cố hương của ân nhân. Khi đó, mẫu thân của Chu Tuyết đã nằm bệnh trên giường, nghe chuyện này liền mất hết hy vọng, ngày đó liền qua đời. Cho nên Phương Trấn đành phải dẫn theo Chu Tuyết còn ở trong tã lót về lại Phương phủ, từ đó về sau thu làm dưỡng nữ.
Tính cách Chu Tuyết quái gở, rất ít xuất hiện ở đình viện, từ nhỏ đến lớn Phương Vọng chỉ gặp nàng vài lần, trong ấn tượng là một cô bé thẹn thùng, tuổi cũng xấp xỉ hắn, cũng xem như xinh đẹp.
Bình thường tứ bá cực kỳ bao che, Chu Tuyết chưa từng bị khi dễ, hẳn là sẽ không tinh thần thất thường mới đúng, chẳng lẽ thật sự là người trùng sinh?
Trong lòng Phương Vọng trầm xuống, thế lực như thế nào mới có thể làm phủ Phương Quốc Công diệt môn?
Không phải ý của thiên tử đấy chứ?
Phủ Quốc Công rất lớn, chiếm cứ một phần năm lãnh thổ Nam Khâu thành, gia đinh trong phủ Quốc Công có chừng mấy ngàn, có khi Phương Vọng còn có thể nhìn thấy đại bá của mình đang thao luyện gia đinh tập võ.
Phương phủ có thể bị người diệt môn như vậy sao?
Phương Vọng bước nhanh hơn, hắn vận chuyển nội công, nín thở ngưng thần, chân đạp mê tung bộ, lặng yên không một tiếng động đi tới trước cửa sổ phòng Chu Tuyết, cẩn thận nghe lén.
Trong phòng yên tĩnh, nhưng với thính lực của Phương Vọng, có thể nghe thấy tiếng hít thở của Chu Tuyết, có chút dồn dập, rõ ràng tâm tình nàng ta không bình ổn.
Một lát sau.
"Haizz, dù gì ta cũng là một Tiên Tôn một phương, hôm nay trở lại thời còn trẻ thì không cách nào xoay chuyển vận mệnh của gia tộc, ông trời cố ý trêu cợt ta sao... Cho dù một tháng nữa, cũng không đến nỗi như thế..."
Phương Vọng nghe được tiếng thở dài của Chu Tuyết, rất yếu ớt, đổi lại là người bình thường căn bản nghe không rõ.
Tiên Tôn?
Trái tim Phương Vọng run lên, chuyển thế đầu thai lâu như vậy, hắn từng nghe nói rất nhiều truyền thuyết về tiên thần, nhưng còn chưa nghe nói qua việc trùng sinh, đối phương nói như vậy ...chẳng lẽ là sự thật?
Hắn không dám đánh cược, dù sao bản thân hắn cũng là chuyển thế vào thân xác này, gặp người trùng sinh cũng không tính là ly kỳ gì.
Vừa nghĩ đến Phương phủ bị diệt môn, tim hắn liền cuộn lại, phụ mẫu đời này đối xử với hắn vô cùng tốt, những bá bá kia cũng như thế, hắn rất thích Phương phủ, cũng không muốn nhìn thấy Phương phủ bị diệt môn.
Do dự một chút, Phương Vọng cưỡng ép mở cửa sổ, nhảy vào trong phòng.
Chu Tuyết cũng không hề bị dọa sợ, chỉ bình tĩnh ngồi trước bàn nhìn hắn.
Nàng một thân áo xanh, trang dung tinh xảo, tóc hơi lộn xộn, dù vậy vẫn có vẻ đoan trang tú lệ, vẫn duy trì phong phạm tiểu thư khuê các.
Hai người đối diện, trong lúc nhất thời trong phòng lâm vào yên lặng.
"Thân thủ của ngươi không đơn giản, nhưng ta lại không hề phát hiện ra. Ngươi là người phương nào?" Chu Tuyết phá vỡ yên lặng, mở miệng hỏi.