Ngày thứ bảy, đây là ngày ngột ngạt nhất từ khi lập Phương phủ. Mặc dù phần lớn mọi người đều khinh thường việc phủ có thể bị phá hủy, nhưng khi màn đêm buông xuống, tất cả mọi người trong Phương phủ đều cảm thấy lo lắng.
Màn đêm như nước, gió đêm gào thét, thành Nam Khâu sầm uất, nhộn nhịp một thời rơi vào yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa.
Phương Vọng ngồi trên mái hiên, tay sờ vào thanh kiếm. Đây là thanh bảo kiếm Lý Cửu mất 3 ngày mới mua được, chém sắt như chém bùn, có thể nói là thần binh lợi khí.
Ánh mắt hắn rơi vào một bóng người trên mái hiên ở phía xa, đó chính là đường huynh của hắn, Phương Hàn Vũ.
Phương Hàn Vũ đứng thẳng, hai tay cầm kiếm, đầu hơi cúi như chợp mắt, gió lạnh thổi tung mái tóc dài và bộ quần áo của y, nhìn y rất có khí chất của một hiệp khách giang hồ tuyệt đỉnh.
“Công lực không tệ, quả thực đã đạt tới cảnh giới võ lâm nhất lưu, hơn nữa không phải mới vào cảnh giới này. Đúng là kỳ tài võ học.” Phương Vọng thầm nghĩ.
Trong võ lâm, người luyện võ chia các cảnh giới từ thấp đến cao gồm bất nhập lưu, tam lưu, nhị lưu, nhất lưu, tuyệt đỉnh và cảnh giới võ lâm truyền thuyết. Đương thời không có võ lâm thần thoại, các cao thủ tuyệt đỉnh đều là giáo chủ của các môn phái lớn, rất ít hành tẩu trên giang hồ nhưng vẫn đủ để các cao thủ nhất lưu tung hoành tứ phương.
Phương Vọng đạt được cảnh giới thần thoại vốn nên là kì tài đương thời, nhưng không biết sao hắn lại gặp phải công kích của tu tiên giới.
Đối mặt với tu tiên giả sắp đến, Phương Vọng không hề sợ hãi, ngược lại còn nổi lên một luồng nhiệt huyết.
4 năm luyện võ nhưng chưa từng giết địch, cho dù là so tài cũng chỉ là che mặt đi khiêu chiến các cao thủ, luôn có điểm dừng.
Một thân võ lâm tuyệt học cùng với kiếm thuật đỉnh cao là điểm dựa của hắn, để hắn có tự tin đi khiêu chiến tồn tại thuộc tầng dưới cùng của tu tiên giới. Hơn nữa, Phương phủ còn có người trùng sinh Chu Tuyết. Theo hắn thấy, Tiên Tôn Chu Tuyết trùng sinh nhất định có thủ đoạn phi thường, dù sao Chu Tuyết cũng biết được sự chênh lệch giữa tu tiên giả và người phàm.
Đêm dần khuya, khắp viện dần vang lên tiếng ếch kêu, các gia đinh đang đi tuần tra khắp nơi, nhất là các con đường xung quanh Phương phủ, đến quan binh cũng bị kinh động tới đây gác đêm.
Chu Tuyết ngồi ở trước bàn đá trong sân với sắc mặt lạnh lùng, đang lau từng phi tiêu bạc trong tay, ánh trăng sáng cũng không lạnh bằng đôi mắt của nàng. Trong hình ảnh phản chiếu của vũ khí, đôi mắt nàng mơ hồ chứa đầy sát khí màu đen.
Bên kia.
Trên tường thành phía đông thành Nam Khâu, từng bóng người như chim ưng nhảy lên, như nhạn cướp sóng biếc, đang phi vào trong thành.
Một bóng người cuối cùng hạ xuống trên tường thành, nhìn xuống thành Nam Khâu rộng lớn. Gã mặc y phục xanh bồng bềnh, eo rộng, vai rộng, mái tóc dài được buộc tùy ý bằng dải vải, khuôn mặt như mới 40, trong tay cầm cây phất trần khiến gã trông như một đạo sĩ, nhưng ánh mắt gã lại lộ ra sự âm lãnh như rắn độc.
“Không hổ là một trong những thành trì phồn hoa nhất phía nam Đại Tề, nhất định có thể khôi phục lại Phần Hồn Phiên.”
Đạo nhân mặc y phục xanh lẩm bẩm rồi nhếch miệng lên, trong giọng nói mang theo tia tàn nhẫn. Gã nhảy lên tường rồi biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
...
Trong đại sảnh của Phương phủ, đèn đuốc sáng choang. Tất cả lang quân và phu nhân trong phủ đều ngồi trong sảnh, ngồi ở chính giữa là phủ chủ Phương Mãnh.
Phương Mãnh gần 70 tuổi, tóc bạc như hùng sư tuổi xế chiều. Lão ngồi trên ghế, hai tay chống quải trượng, ánh mắt sắc bén, bình tĩnh nhìn bầu trời đêm ngoài cửa.
“Giờ Tý đã đến, vẫn không có kẻ đột kích, quả nhiên là tin đồn thất thiệt.”
“Ta đã nói mà, lời của hai đứa con nít sao có thể tin?”
“Tiểu tử Phương Vọng bình thường không phải rất thông minh sao, sao cũng nghe theo tin vịt rồi? Phương phủ là phủ Quốc Công, ai dám xông vào chính là muốn rơi đầu.”
“Yên tĩnh một chút, đám phụ nhân các ngươi thì biết cái gì? Trời còn chưa sáng, không thể chủ quan được!”
“Phụ thân, trong lòng ta càng lúc càng bất an.”
Các lang quân đều là bá bá của Phương Vọng, sắc mặt của bọn họ đều rất nghiêm túc, ngược lại một số phu nhân lại giả vờ thoải mái, cố gắng làm cho bầu không khí bớt nặng nề.
Lời nói của Tứ lang quân Phương Trấn khiến các huynh đệ dao động, bởi vì Phương Trấn từng ở trong quân doanh, là một người bò từ núi thây biển máu ra, cảm giác nguy hiểm của y vượt xa những người khác.
Phương Mãnh hừ một tiếng: “Ta chinh chiến cả đời, hiện tại đã cáo lão từ quan, giao nộp binh quyền, nhưng không phải ai muốn động vào là có thể động. Bất luận là ai dám đến đều phải chết, nếu không chuyện này sẽ không xong!”
Lửa giận trong lòng lão rất lớn. Đưa mắt nhìn khắp thiên hạ Đại Tề, ai dám lỗ mãng nhằm vào phủ Quốc Công như vậy?
Ai lại có năng lực này?
Phương Mãnh suy đoán trong lòng, chỉ là không nói ra.
Đột nhiên!
“A---”
Phía đông truyền tới một tiếng thét chói tai, là của một tì nữ tên Thanh Tâm, thanh âm tràn đầy sự kinh hoàng.
Phương Thế, đại bá của Phương Vọng, lập tức xông ra, chỉ mấy bước đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Còn lại bốn vị lang quân của Phương phủ là Phương Triết, Phương Kim, Phương Trấn và Phương Dần lập tức đi tới ngoài cửa lớn và nhìn xung quanh. Phu nhân của bọn họ mặc dù bị dọa sợ nhưng cũng không kinh hoàng thất thố mà chỉ là tụ tập lại thành một nhóm run rẩy và lo sợ.
Phương Mãnh kho khan mấy tiếng, phu nhân của lão liền chậm rãi đỡ lão đứng dậy.
Ngay sau đó, các nơi trong Phương phủ truyền đến những tiếng thét chói tai, tiếng la giết cùng với tiếng âm thanh của đao kiếm va chạm.
Phương Vọng đứng trên mái hiên nhìn thấy những người thần bí mặc y phục màu đen xông vào Phương phủ từ các hướng. Kẻ địch nhiều hơn so với hắn tưởng tượng. Hắn phi thân lao về phía hắc y nhân kia với tốc độ nhanh nhất.
Cùng lúc đó, Phương Hàn Vũ cũng bắt đầu hành động, mà Chu Tuyết thì vẫn ngồi trước bàn đá kiên nhẫn chờ đợi.
Lạch tạch!
Một hắc y nhân bay qua tường nhanh chóng hạ xuống đất. Tay phải gã cầm đao, trên mặt che vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt. Gã nhìn thấy 3 nha hoàn trong sân, bọn nha hoàn vừa thấy gã liền sợ hãi hét toáng lên rồi vội vàng chạy vào trong nhà.
Hắc y nhân không nói hai lời, phi thẳng đến chỗ các nàng.
Hưu----
Một âm thanh xé toạc bầu trời đêm, tên hắc y nhân nhất thời dừng lại. Ở góc tường phía sau lưng gã, một hòn đá rơi vào trên tường, tạo thành một vết lõm cỡ ngón tay cái sau đó rơi xuống đất. Dưới ánh trăng, vết máu trên đá hiện lên màu đen.
Tên hắc y nhân ngã nhào về phía sau, đầu gã đập xuống đất, hai mắt trợn lên, chết không nhắm mắt. Trên trán gã có một cái lỗ máu, nhìn vô cùng khủng khiếp.
Hình bóng của Phương Vọng chợt lóe lên trong mắt gã.