Núi rừng yên tĩnh, sương mù tràn ngập, ánh nắng từ trên cao rọi xuống xuyên qua khe hở giữa những chiếc lá, tạo thành những chùm sáng nghiêng mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Chu Tuyết đi đằng trước, Phương Vọng và Phương Hàn Vũ đi phía sau cùng, một nhóm chín người đi bộ tiến về phía trước. Họ đã đi bộ gần hai ngày.
Đường trong rừng núi không dễ đi lắm, có nhiều đoạn đầy bùn lầy, thỉnh thoảng có thể thấy rắn, côn trùng, chuột, nhện khiến cho các đệ tử Phương phủ cảm thấy căng thẳng, mỗi bước đi đều rất cẩn thận.
"Trong núi sâu như vậy, khó có thể tưởng tượng vậy mà lại có một giáo phái tu tiên ẩn nấp."
Phương Hàn Vũ nhẹ giọng thốt lên. Giang sơn Đại Tề rộng lớn, có vô số dãy núi không người qua lại như thế này, dã thú hoành hành, cường đạo lẩn trốn, ngay cả người tập võ như y cũng hiếm khi đặt chân vào.
Phương Vọng có thể cảm nhận được tại vùng này linh khí thiên địa dồi dào. Càng đi về phía trước, linh khí càng dày đặc, khiến hắn càng thêm chờ mong đến Thái Uyên Môn.
Lúc này.
Ở phía trước truyền đến một tiếng khóc lớn, giống như tiếng của một nữ tử, lại giống như một hài đồng, khiến Phương Vọng và những người khác có cảm giác rùng mình. Nhưng khi thấy Chu Tuyết vẫn tiếp tục bước về phía trước, họ tiếp tục đuổi theo sau.
Phương Vọng quay đầu nhìn lại, sau lưng là một màn sương dày đặc, ngoài bảy bước không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Vừa rồi hắn cảm thấy có một thứ gì đó đang theo sau mình, cảm giác này chỉ xuất hiện sau khi tiếng khóc lóc phía trước vang lên.
Hắn không hoảng sợ mà tiếp tục bình tĩnh đi về phía trước.
Rất nhanh, màn sương mù phía trước trở nên mỏng hơn, địa hình trở nên bằng phẳng. Mọi người nhìn thấy một nữ tử ngồi dưới gốc cây già, mặc áo vải, đầy bùn đất, rõ ràng là một thôn phụ sơn dã. Nàng ôm một đứa trẻ trong lòng, đang khóc nức nở.
"Muốn đi hỏi xem nàng xảy ra chuyện gì sao?"
Phương Hinh, người nhỏ tuổi nhất hỏi. Nàng nhỏ hơn Phương Vọng một tuổi, xương cốt gầy yếu, cõng hai bao tải trên lưng, mồ hôi đầm đìa.
Một thiếu nữ khác tên là Phương Tử Tình kéo nàng lại lắc đầu.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Chu Tuyết. Trong suốt đoạn đường này, Chu Tuyết đã trở thành người chủ chốt của bọn họ. Dù sao, Chu Tuyết cũng truyền thụ cho họ phương pháp nạp khí, mà Phương Vọng có thực lực mạnh nhất cũng nghe theo Chu Tuyết.
Chu Tuyết không dừng bước, tiến thẳng đến chỗ phụ nhân đó.
Nữ tử nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn về phía nàng, mặt đầy nước mắt, mắt khóc đến đỏ lên. Nàng ta như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vươn tay đến chỗ Chu Tuyết, khóc lóc nói: "Cô nương, mau cứu con ta, nó bị rắn độc cắn..."
Nghe nói như thế, một số đệ tử của Phương phủ muốn tiến lên cứu giúp, kết quả, chỉ thấy trong ống tay phải của Chu Tuyết nắm chặt một con dao găm.
Nữ tử cũng nhìn thấy con dao găm kia, sắc mặt trở nên trắng bệch, còn chưa kịp mở miệng, Chu Tuyết đã bất ngờ phóng con dao thẳng vào đầu của phụ nhân.
Phịch!
Phụ nhân đột nhiên hóa thành một làn sương mù trắng, con dao xuyên qua sương mù, đâm vào thân cây.
Sương trắng tản đi, quần áo rơi xuống đất, chỉ thấy hai con chồn một lớn, một nhỏ nhảy lên, đậu trên cành cây xa xa. Nhìn thấy cảnh này, đám người của Phương phủ mở to mắt. Phụ nhân vừa rồi là con chồn sóc?
Chu Tuyết không thay đổi biểu cảm. Nàng nhìn chằm chằm hai con chồn sóc trên cây, ánh mắt lạnh lùng.
"Thân thủ khá lắm, tu vi của ngươi ít nhất cũng là Dưỡng Khí Cảnh tầng năm. Nữ oa oa, nếu muốn bái nhập Thái Uyên Môn, tại sao không đi thành Thái Uyên?" Chồn sóc nói, giọng nói giống giọng phụ nhân trước đó.
Chu Tuyết trả lời: "Thành Thái Uyên quá xa, trực tiếp đến Thái Uyên Môn tiện hơn. Ta thành tâm đến tu hành, tiền bối đừng trêu đùa ta.
Chồn sóc cười, vẫy tay rất có nhân tính, ra hiệu cho họ tiếp tục lên đường.
Chu Tuyết quay đầu nhìn mọi người phía sau, sau đó tiếp tục dẫn đường. Khi đám người đi qua gốc cây nơi hai con chồn sóc đậu đều rất căng thẳng, sợ chúng sẽ nhảy xuống tấn công bất ngờ.
Đi được một đoạn, Chu Tuyết mới mở miệng giải thích: "Vừa rồi là hai con tinh quái, xung quanh núi rừng gần Thái Uyên Môn có nhiều tinh quái ẩn nấp, có hoang dã và cũng có đệ tử trong môn phái nuôi thả. Những tinh quái ở vùng biên giới đảm nhận nhiệm vụ đuổi những người thường vô tình đi vào, từ đó lan truyền ra các truyền thuyết về ma quái, khiến người thường không dám tiếp cận."
Một thiếu niên trong Phương phủ không kiềm chế được hỏi: "Chỉ là đuổi đi à?"
"Cũng có thể bị ăn thịt, dù Thái Uyên Môn được cho là chính đạo, nhưng trong giới tu tiên, giữa chính tà cũng có màu xám. Về sau, các người hãy hành động cẩn thận." Chu Tuyết cười nói, nhưng nụ cười của nàng khiến mọi người cảm thấy rất kỳ lạ.
Nói xong, Chu Tuyết tiếp tục dẫn đường.
Phương Vọng vẫn đi ở cuối đoàn như cũ, nhưng hắn chú ý thấy phía sau lưng, sau khi đi qua hai con tinh quái, cảm giác bị theo dõi vẫn còn, điều đó khiến hắn không dám lơ là.
Sau khoảng nửa nén hương, cảm giác bị theo dõi vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí của Phương Vọng.
"Đừng căng thẳng, gã không dám ra tay đâu."
Một giọng nói vang đến bên tai Phương Vọng, hắn ngước mắt nhìn Chu Tuyết đang ở phía trước, trong mắt lộ ra vẻ kỳ quái.
Dường như chỉ có hắn mới nghe thấy giọng nói của Chu Tuyết, những người khác vẫn tiếp tục đi về phía trước mà không liếc mắt hay quay đầu lại.
"Đây là thuật truyền âm, khi tiến vào Thái Uyên Môn, ngươi cũng có thể học được. Người đang theo sau chúng ta hẳn có liên quan đến tu tiên giả mà ngươi đã giết. Trong những ngày qua, ta đã ẩn mình sâu trong rừng, giả vờ nghiên cứu Phần Hồn Phiên, nhưng thực ra là lưu lại dấu vết để khiến họ lần theo đến đây."
Giọng nói của Chu Tuyết vang lên một lần nữa, làm cho Phương Vọng nhăn mày, không hiểu nàng định làm gì.
"Trên tay tên kia cầm hai món pháp khí, phía sau chắc chắn có người. Ta lo lắng Phương phủ có thể sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy cố ý dẫn người đứng sau đến đây điều tra. Chỉ cần đối phương biết chúng ta đã gia nhập Thái Uyên Môn, bọn họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù người kia có quan trọng thế nào cũng chỉ là Dưỡng Khí cảnh mà thôi, vì gã mà đắc tội với quái vật lớn như Thái Uyên Môn thì mất nhiều hơn được."
Thì ra là vậy.
Phương Vọng cảm thấy có lý, nhưng trong lòng hắn vẫn còn khá hoang mang.
Đối phương to gan lớn mật như vậy, dám theo đến đây mà không sợ bị Thái Uyên Môn phát hiện sao?
Chu Tuyết không còn truyền âm nữa. Phương Vọng không thể phớt lờ, vẫn như cũ luôn bảo vệ cảnh giác.
Mãi cho đến chạng vạng tối, cảm giác bị theo dõi cuối cùng cũng biến mất, có vẻ như đối phương không dám tiến thêm.