Dãy núi chập trùng, gió thổi nhẹ lay động rừng cây làm nổi lên làn sóng xanh nhẹ nhàng.
Một khe núi ở bên cạnh, Phương Hàn Vũ dựa vào một tảng đá lớn, Chu Tuyết đang chữa trị vết thương cho y, Chu Hành Thế thì đứng cách đó không xa đang cảnh giác xung quanh.
“Hai tiếng đã trôi qua rồi, sao hắn vẫn chưa đuổi tới vậy, không phải xảy ra chuyện rồi chứ?”
Chu Hành Thế không nhịn được quay đầu lại hỏi, tính mạng của y có liên quan đến Phương Vọng nên y sợ nhất là Phương Vọng sẽ xảy ra chuyện.
Chu Tuyết vừa băng bó vết thương cho Phương Hàn Vũ vừa bình tĩnh trả lời: “ Yên tâm đi, hắn không chết đâu.”
“Ngươi làm sao chắc chắn như vậy?”
“Ta tự có cách xác định, giống như trước đây có thể xác định tên nhóc này chưa chết vậy.”
Câu trả lời của Chu Tuyết khiến Chu Hành Thế sửng sốt, cẩn thận nhớ lại đúng là trước khi tìm thấy Phương Hàn Vũ, Chu Tuyết đã chắc chắn y chưa chết.
Chẳng lẽ là cô nương này động tay động chân lên người Phương Vọng và Phương Hàn Vũ à?
Mặc dù trong lòng Chu Hành Thế, Phương Vọng mạnh hơn, nhưng y cảm thấy Chu Tuyết càng nguy hiểm, càng cao thâm khó lường hơn.
Một lát sau, Chu Tuyết đứng dậy, nhìn xuống Phương Hàn Vũ, nói: “Thân thể này của ngươi phế rồi, ta có cách khiến ngươi trọng sinh niết bàn, thậm chí là càng tốt hơn trước, nhưng phải chịu khổ rất nhiều, ngươi có nguyện ý không?”
Nghe vậy, Phương Hàn Vũ lập tức ngẩng đầu lên, nghiến răng nói:
“Nguyện ý! ta không muốn làm phế nhân suốt đời! Cho dù nỗi đau có lớn đến đâu, ta cũng không sợ!”
“Ừm, đợi Phương Vọng quay lại, ta sẽ đưa các ngươi đi một nơi, sẽ chữa trị cho ngươi ở nơi đó.”
Chu Tuyết nói xong thì đi đến trước dòng suối nhỏ, ngồi xuống và bắt đầu rửa tay.
Chu Hành Thế thầm hiếu kì, Phương Hàn Vũ đã bị thương thành như thế này, còn có thể trọng sinh niết bàn sao?
Y càng hiếu kì hơn về nguồn gốc của Chu Tuyết, hiển nhiên là trước khi vào Thái Uyên Môn, Chu Tuyết đã có bối cảnh tu tiên sâu hơn rồi.
Sau đó, ba người Chu Tuyết ở nguyên khe núi này, chờ Phương Vọng trở về.
Khoảng nửa giờ sau, cuối cùng bọn họ cũng nghe thấy tiếng xé gió từ xa lại gần. Chu Tuyết và Chu Hành Thế lập tức quay đầu lại nhìn, tiếp đó hai người đều thở phào nhẹ nhõm và lộ ra nụ cười.
Người đến chính là Phương Vọng.
Chân Phương Vọng đạp phi kiếm bay đến, tay cầm Thanh Quân Kiếm, lưỡi kiếm nhuốm máu. Không chỉ như vây, quần áo trắng của hắn đã bị nhuộm thành máu, thắt lưng còn treo đầy túi vải màu máu, tất cả đều là túi trữ vật.
Hình tượng của hắn trông vô cùng thê thảm, nhưng Chu Tuyết và Chu Hành Thế cũng không lo lắng, chỉ cần còn có thể ngự kiếm thì có nghĩa là không chết được.
Phương Vọng hạ xuống đất, phi kiếm chui vào trong túi trữ vật của hắn. Chu Hành Thế nhanh chóng bước đến, quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Không biết tại sao, Phương Vọng luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên, không phải Chu Tuyết nên là người đến quan tâm hắn trước sao?
Sao lại là một nam nhân đến quan tân hắn trước vậy?
“Không sao, không bị thương, nhưng mà linh lực của ta sắp hao hết rồi.” Phương Vọng trả lời.
Dù cho là Huyền Dương Thần Kinh đại viên mãn nhưng sau hơn hai giờ chiến đấu cường độ cao, hắn cũng sắp chạm đáy rồi, dù sao đối thủ của hắn đều là tu sĩ.
Chu Hành Thế gật đầu, sau đó bước sang một bên.
Chu Tuyết đi tới kiểm tra thân thể của hắn, cười hỏi: “Thực lực của Lý Hồng Sương như thế nào? Cùng gã đánh một trận, chắc hẳn được mở rộng tầm mắt nhỉ.”
Thấy Phương Vọng bình an trở về, trong lòng nàng tràn ngập niềm tự hào, dù sao thì nàng cũng đã truyền dạy công pháp cho Phương Vọng, cho nên trong lòng nàng đã coi Phương Vọng như đồ đệ rồi.
Tu luyện không đến một năm đã có thể chạy thoát từ trong tay của đệ nhất thiên tài Thanh Thiền Cốc, chiến tích này tuyệt đối dũng mãnh!
“Rất mạnh, thực sự mở rộng tầm mắt của ta.” Phương Vọng gật đầu nói.
Chu Hành Thế âm thầm kinh hãi. Thân là đệ tử thế gia, y hiểu Lý Hồng Sương càng rõ hơn. Lý Hồng Sương cùng với bọn họ không phải là người cùng thế hệ. Phương Vọng mới Tố Linh chưa bao lâu, thiên tư yêu nghiệt, nhưng thời gian tu hành của Lý Hồng Sương dài hơn lại không đánh lại Phương Vọng, điều này càng khiến y ngưỡng mộ Phương Vọng hơn.
Chu Tuyết kiểm tra thân thể hắn một lượt, sau khi xác định không trúng độc mới yên tâm.
“Đúng rồi, có cách nào để làm cho đầu lâu không bị thối rửa không? Ta đợi để mang về giao cho Thái Uyên Môn, gia tăng điểm công hiến.” Phương Vọng đột nhiên hỏi, sau đó gỡ một bọc vải ở sau thắt lưng xuống.
Chu Tuyết cau mày nói: “Sinh tử trước mắt mà ngươi còn có tâm trạng quan tâm chuyện này sao? Ngươi không sợ Lý Hồng Sương đuổi kịp ngươi ư?”
“Không sợ.”
“Ngoại trừ Lý Hồng Sương, trong số các đệ tử của Thanh Thiền Cốc ở nơi này không có ai nổi bật, đều là tiểu lâu la dưới tay Lý Hồng Sương. Đoán chừng là Thanh Thiền Cốc có ý định bồi dưỡng lực lượng cho Lý Hồng Sương, đầu của tiểu lâu la thì có tác dụng gì chứ, vứt đi.”
Chu Tuyết vừa nói vừa xua tay. Lúc này nàng mới nhận ra Phương Vọng chỉ mới 17 tuổi thôi, tâm tính của thiếu niên chung quy cũng có chút non nớt.
“Trùng hợp, chính là đầu của Lý Hồng Sương.”
Phương Vọng nhíu này nói, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng sảng khoái.
“Cái gì?”
Chu Tuyết sững sờ, Chu Hành Thế cũng quay đầu qua nhìn Phương Vọng, mắt mở to.
Tay phải của Phương Vọng giũ giũ, đầu của Lý Hồng Sương rơi xuống đất, vừa hay cổ hướng xuống đất, hai mắt mở to, dáng vẻ chết không nhắm mắt thật khiến người ta kinh sợ.
“Thật sự là Lý Hồng Sương... ngươi....”
Sau khi Chu Tuyết nhìn rõ mặt của Lý Hồng Sương, nàng ngước mắt lên nhìn Phương Vọng, khó che giấu sự kinh ngạc trong đáy mắt.
Mặt Chu Hành Thế như nhìn thấy quỷ.
Lý Hồng Sương dưới tình huống dẫn đầu mấy trăm tên đệ tử Thanh Thiền Cốc mà vẫn bị Phương Vọng chém đầu?
Làm sao có thể!
Cho dù nhìn rõ mặt của Lý Hồng Sương, Chu Hành Thế vẫn cảm thấy không thể tin được.
“Ngươi giao thủ cùng gã, thực lực của gã như nào? Có lấy bảo linh bản mệnh ra không, bảo linh bản mệnh của gã là một cây cờ lớn....” Chu Tuyết cau mày nói.
Phương Vọng trợn tròn mắt, tức giận nói: “Đương nhiên, các ngươi còn cho rằng ta giết tên mạo danh sao? Giết gã không dễ dàng gì, ta gần như đã chiến đấu bằng tất cả sức lực luôn đấy.”
Chu Tuyết hít sâu một hơi, không nói thêm gì nữa. Nàng ngồi xổm xuống, lấy một lọ thuốc từ trong túi trữ vật ra rồi rắc bột thuốc lên đầu Lý Hồng Sương.
Phương Vọng quay đầu lại nhìn Phương Hàn Vũ ở cách đó không xa, hỏi: “Hàn Vũ, ta giúp ngươi báo thù rồi, trên đường đi, ít nhất ta còn giết 300 tên tu sĩ Thanh Thiền Cốc, như nào, huynh đệ đủ ý nghĩa không?”
Phương Hàn Vũ không biết nên nói gì. Trước đây y đã biết Lý Hồng Sương mạnh đến mức nào, sự tồn tại mạnh mẽ như vậy thật sự bị Phương Vọng tru sát. Y cảm thấy nói biết ơn thì lộ ra già mồm, khen ngợi lại có vẻ cứng nhắc quá nên y chỉ có thể khẽ gật đầu.