Mục lục
Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùm!

Một bóng người bị đập xuyên qua tường viện, đá vụn bay tứ tung. Gã ngã xuống đường đá như một vũng bùn, tứ chi vặn vẹo mất tự nhiên, cực kỳ đáng sợ.

Phương Vọng thu chân phải đang treo giữa không xuống, nhìn thi thể trước mặt, sắc mặt lạnh lùng.

Đêm nay là lần đầu tiên hắn giết người, nhưng hắn không cảm thấy khó chịu chút nào, bởi vì chứng kiến rất nhiều người ở Phương phủ chết thảm, thậm chí có người còn là tộc nhân của hắn, lòng hận thù đã chiếm cứ trong đầu hắn.

Hắn đã giết 37 hắc y nhân, người yếu nhất cũng là cao thủ hạng hai, trong đó còn có ba cao thủ tuyệt đỉnh.

Biểu hiện của hắn cũng bị rất nhiều tộc nhân và gia đinh chứng kiến. Nhưng bên trong Phương phủ vẫn đang gặp nguy hiểm, không ai có thời gian để kinh ngạc trước sức mạnh của hắn, mà trong mắt hắn bây giờ cũng chỉ có giết chết kẻ địch.

Hắn xông về phía đại đường của phủ chủ, phụ thân và mẫu thân của hắn đều đang ở trong đó. Hắn chạy một mạch về phía đại đường, sợ phụ thân và mẫu thân mình sẽ xảy ra chuyện gì.

Với công lực võ lâm thần thoại của mình, Phương Vọng có thể giết chết tất cả những hắc y nhân hắn gặp trên đường đi mà không cần sử dụng chân khí. Hắn luôn giữ lại chân khí để sử dụng những chiêu thức tàn nhẫn nhất kết liễu mạng sống của kẻ thù.

Cũng không lâu lắm.

Phương Vọng đi tới bên ngoài đại đường của phủ chủ. Gia đinh ở nơi này có khoảng 500 người đang vây quanh sân đến con kiến chui cũng không lọt, đồng thời đã có hơn mấy chục thi thể hắc y nhân.

Phương Vọng vượt quãng đường xa tới đây, y phục trắng không dính máu, bọn gia đinh đều nhận ra hắn, lần lượt nhường đường.

Một đường đi đến trước đại đường, Phương Vương thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy phụ thân và mẫu thân mình vẫn còn ở đó.

"Vọng nhi, mau tới đây, bên ngoài nguy hiểm!"

Mẫu thân của Phương Vọng là Khương Thị nhìn thấy hắn vội vàng ngoắc tay hô to.

Phương Dần không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy con mình không sao. Y đang định mở miệng nói thì đột nhiên có một tiếng gầm lớn từ phía tây, mọi người quay đầu nhìn lại.

Phương Vọng cũng quay đầu nhìn lại. Một luồng ánh sáng vàng chiếu vào mặt hắn, đồng tử của hắn giãn ra.

Hắn còn như thế huống chi những người khác. Bọn họ đều chết lặng, như thể vừa nhìn thấy ma.

Chỉ thấy ở phía tây, từ một gian nhà lầu bốc lên một luồng ánh sáng vàng chói lóa, dưới ánh sáng vàng có một bóng người đang lơ lửng, giơ cao ánh sáng vàng, đưa lưng về phía trăng sáng. Với thị lực xuất chúng của Phương Vọng, hắn có thể thấy rõ hình dáng thật sự của người kia.

Đó là một đạo sĩ áo xanh, một chân đang đạp trên một thanh kiếm gỗ, tay phải phất một cái, tay trái giơ cao qua đầu, trong lòng bàn tay là một lá bùa màu vàng không ngừng tỏa ra ánh sáng vàng, chói sáng lóa mắt.

"Đó là cái gì vậy?"

"Làm sao có thể? Làm sao một người có thể ở trên không trung?"

"Là quỷ! Quỷ muốn tiêu diệt phủ của chúng ta!"

"Nhất định là một chiêu trò, ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm cũng không thể đứng trên không!"

"Nếu là ảo ảnh, sao đêm nay lại có nhiều cao thủ tấn công Phương phủ như vậy?"

Những người xung quanh Phương phủ đều sửng sốt, một nỗi hoảng sợ không thể tả đang lan rộng. Ngay cả những gia đinh cầm vũ khí cũng sợ hãi, thậm chí có một số còn quỳ xuống khấu đầu, trong miệng cầu nguyện điều gì đó.

Phương Vọng lúc này bước lên, tiến về phía đạo sĩ áo xanh. Một màn này bị Khương Thị nhìn thấy.

"Vọng nhi, con định làm gì?"

Khương Thị hô lên khiến nhiều người cũng nhìn về phía Phương Vọng. Phương Vọng không quay đầu lại, chỉ giơ kiếm trong tay lên rồi nhảy một cái, giống như chim đại bàng giương cánh. Hắn nhảy lên cao mấy thước, dừng lại trên mái hiên phía xa rồi nhanh chóng lao về phía trước, cảnh tượng này khiến rất nhiều người trong Phương gia phải trợn tròn mắt.

Tam lang quân kinh ngạc nói: "Ngũ đệ, khinh công của Vọng nhi thật không thể tưởng tượng nổi, ngay cả đại ca cũng không thể trực tiếp nhảy cao như vậy."

Phương Dần sửng sốt, nhìn bóng dáng Phương Vọng rời đi, thật lâu vẫn không thể lấy lại bình tĩnh.

Gia chủ Phương Mãnh đang được đỡ lại gắt gao nhìn chằm chằm vào đạo sĩ áo xanh, ánh mắt không bị Phương Vọng thu hút. Lần đầu tiên, sắc mắt của lão khó coi đến vậy. Lão chậm rãi thốt ra ba từ mà chỉ mình lão mới có thể nghe thấy:

"Tu tiên giả!"

Trong đình viện đổ nát, Chu Tuyết với mái tóc hơi rối nhìn vị đạo sĩ áo xanh trên cao. Nàng lau khô vết máu ở khóe miệng, cánh tay trái rõ ràng bị trật khớp nên rũ xuống.

"Tiểu nha đầu, thật là một loại độc dược bá đạo đấy. Đây là thứ mà không phải người bình thường có thể luyện chế được, ngươi đến từ môn phái nào? Chẳng lẽ là Thanh Thiền Cốc?" Đạo sĩ áo xanh nhìn xuống Chu Tuyết, lạnh lùng hỏi.

Chu Tuyết cau mày, lạnh lùng nói: “Trên người ngươi còn cất giấu bảo vật gì nữa?”

Nghe vậy, trong mắt đạo sĩ áo xanh hiện lên lửa giận, sát khí không thể ngăn cản. Gã hừ lạnh một tiếng: "Không chịu nói cũng không sao, đi chết đi!"

Gã đột nhiên giơ lá bùa màu vàng trong tay về phía Chu Tuyết, vô số tia sáng màu vàng từ lá bùa màu vàng bắn ra, giống như một trận mưa to tầm tã tấn công Chu Tuyết. Chu Tuyết lập tức nhảy ra xa, nhưng những tia sáng vàng đó lại nhanh hơn.

Sau khi né tránh mấy lần, nàng cảm nhận được cực hạn của thân thể này.

"Không nghĩ tới gã lại có hai kiện pháp khí không tồi, xem ra thân phận của gã không đơn giản như vậy."

Trong lòng Chu Tuyết trầm xuống, chẳng lẽ phải sử dụng một chiêu kia sao?

Ngay khi nàng sắp bị đánh trúng, một cánh tay giữ lấy vai nàng, một luồng lực lượng cực lớn mang theo nàng tránh được đòn tấn công của ánh sáng vàng. Ánh sáng vàng rơi xuống đất, đánh xuyên tường viện, phiến đá, thân cây, lăng lệ đến cực điểm.

Chu Tuyết quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú có chút trẻ con của Phương Vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK