Rừng cây xung quanh kịch liệt lay động, lá rụng như mưa, ngắm nhìn trận mưa lá này khiến cả người Cố Ly chìm vào hoảng hốt.
Phương Vọng lo rằng nàng sẽ nhắc lại yêu cầu trước, vì thế mở miệng nói: “Cố cô nương, kiếm pháp của ngươi rất mạnh, là kiếm tu cực kỳ mạnh mà ta đã từng giao đấu. Sau này lại luận bàn tiếp nhé, ta phải trở về tu luyện rồi.”
Dứt lời, hắn tung ngươi nhảy lên, chân đạp kiếm gỗ rời đi, nhanh chóng bay ra khỏi rừng cây.
Cùng lúc đó.
Một nam đệ tử bay đến. Y để ý thấy sự bất thường của rừng cây bên dưới, đang muốn đi xuống nhìn xem, kết quả lại thấy Phương Vọng ngự kiếm bay ra. Y vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng đến gần Phương Vọng.
“Phương sư huynh, hiếm lắm mới thấy huynh!” Nam đệ tử ngăn Phương Vọng lại, nhiệt tình nói.
Phương Vọng cảm thấy y có chút quen mắt, khách sáo nói: “Lúc trước ta bế quan tu luyện, hôm nay mới ra ngoài đi dạo.”
“Phương sư huynh còn nhớ ta không, ta chính là Chu Bác đó.”
“Ta nhớ ta nhớ…”
Trong rừng cây.
Cố Ly hít sâu một hơi, đây không phải là lần đầu nàng thua cuộc, cảm giác bị đả kích cũng không nhiều như lần trước, huống chi nàng còn được Phương Vọng khen ngợi nữa.
Khoan đã!
Tiểu tử đó tu hành còn chưa đến một năm, có thể gặp được mấy vị kiếm tu chứ?
Cố Ly nhớ đến sư phụ Dương Nguyên Tử của nàng đã từng rất cảm khái, sắc mặt của nàng trong nháy mắt trở nên khó coi, trong lòng không có phẫn uất, chỉ còn lại hoang mang vô tận.
Nàng hít sâu một hơi, sau đó ngự kiếm phi hành rời đi.
Phương Vọng vội vàng trò chuyện qua loa với Chu Bác rồi rời đi, ngay lúc trong lòng Chu Bác đang cảm thấy Phương sư huynh thật đúng là một tu sĩ siêng năng khắc khổ thì lại nhìn thấy Cố Ly từ trong rừng cây bay ra.
Trải qua sự công kích của Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết, mái tóc Cố Ly hỗn loạn, Chu Bác nhìn thấy thì kinh ngạc không thôi.
Cố Ly hoàn toàn không để ý đến y, nhanh chóng bay về phía trên núi.
Chu Bác thu hồi ánh mắt, đứng trên thanh kiếm, nhỏ giọng cảm thán nói: “ Phương sư huynh thật đúng là hăng hái thật.”
=))
…
Sau khi đáp xuống đất, Phương Vọng đặt kiếm gỗ tựa lên phía trước cửa động phủ của Cố Ly, sau đó nhanh chóng chóng quay về động phủ của chính mình.
Liên tiếp đả kích đến thiên kiêu chi nữ, hắn sợ phiền phức sẽ không ngừng kéo đến, thế nhưng cũng chẳng có biện pháp nào, là do Cố Ly Tự mình tìm đến cửa.
Phương Vọng ngồi xuống trên chiếc giường bạch ngọc lớn, nhớ lại cảnh chiến đấu khi nãy. Hắn cảm thấy Tố Linh Cảnh cũng không mạnh mẽ gì mấy, ít nhất thì không có chênh lệch quá lớn với hắn.
Có lẽ bảo linh bản mệnh sẽ có tác dụng nâng cao chiến lực đối với Tố Linh Cảnh chăng.
Phương Vọng cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục dẫn khí tu luyện. Đạt đến Dưỡng Khí Cảnh tầng chín không có nghĩa là có thể trực tiếp tiến vào Tố Linh Cảnh. Dưỡng Phí Cảnh tầng chín cùng với Tố Linh Cảnh còn cách nhau một cảnh giới không tên. Trong võ đạo cũng có chuyện này, có người xem đây là cơ hội, có người lại nói đây là viên mãn. Tóm lại mà nói, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng đạt đến Tố Linh Cảnh.
Bên ngoài động phủ.
Cố Ly nhìn thanh kiếm gỗ tựa vào cửa động phủ thì khẽ cắn môi, cầm lấy thanh kiếm gỗ rồi đi vào động phủ của mình.
Chỉ như một cái chớp mắt.
Đã trôi qua một tháng.
Linh lực của Phương Vọng đã tăng lên mấy lần. Bên trong tối tăm, hắn mơ hồ cảm thấy dấu hiệu đột phá, thế nhưng hắn phát hiện tu vi của bản thân còn có thể tăng trưởng thêm nữa, vì thế lại tiếp tục tu luyện. Hắn muốn cho tu vi tăng đến mức không thể tăng thêm được nữa rồi mới đột phá.
Một ngày nọ, bên ngoài động phủ truyền đến một âm thanh:
“Phương Vọng, có ở trong đó không?”
Phương Vọng vừa nghe thấy lập tức đứng dậy tiến đến bên cửa mở ra, cùng lúc ánh mặt trời chiếu vào, hắn thấy được khuôn mặt đã lâu không gặp.
Chu Tuyết!
Mấy tháng không gặp, bây giờ Chu Tuyết mặc y phục của đệ tử Thái Uyên Môn trông càng thêm xinh đẹp. Giữa đôi mắt nàng là khí phách mà Cố Ly không có được. Nàng là hăng hái, phong mang tất lộ, mà Cố Ly chỉ là tướng mạo trong trẻo lạnh lùng thôi.
Chu Tuyết trực tiếp tiến vào bên trong, lướt qua Phương Vọng đang đứng, đồng thời xua tay nói: “Đóng cửa!”
Phương Vọng lập tức đóng cửa động phủ lại, đuổi theo bắt kịp bước chân của Chu Tuyết.
“Sao ngươi lại đến đây?” Phương Vọng kinh ngạc hỏi.
Chu Tuyết hừ một cái, nói: “Tiểu tử ngươi vẫn còn bế quan, định sẽ chặt đứt quan hệ với Phương gia luôn phải không? Các đệ tử khác của Phương gia đều đã gặp mặt nhau, cũng đã cho nhau phương thức liên lạc, chỉ mỗi mình ngươi vẫn chưa có đi ra mạch thứ ba, ta cũng không còn cách nào khác nên mới phải đi tìm ngươi.”
Phương Vọng giải thích: “Chỉ là ta muốn nhanh chóng đạt đến Tố Linh Cảnh thôi.”
“Dưỡng Khí Cảnh tầng chín, cũng không tệ lắm! Xem ra ngươi cũng không có trì hoãn tu luyện. Ta chỉ lo cô nương bên kia dây dưa với ngươi, ngươi lại không kiềm chế được trái tim thiếu niên xao xuyến, cứ đắm chìm vào trong đó.”
Chu Tuyết vừa nói, vừa đi đến ngồi xuống trước bàn đá.
Phương Vọng bất đắc dĩ nói: “Sao có thể được, ta chính là Thập Tam công tử của Phương gia đấy, nếu dễ dàng động tâm như vậy thì những nha đầu xinh đẹp trong phủ hay thiên kim tiểu thư trong thành đều đã sớm bị ta nhúng chàm rồi.”
Chu Tuyết hừ một cái, nói : “Chỉ hi vọng là vậy, hôm nay ta đến đây là muốn nói lời tạm biệt với ngươi. Ta chuẩn bị rời khỏi đây, 3 đến 5 năm sau có lẽ cũng chưa thể về được.”
“Lâu như vậy sao? Ngươi đi làm gì vậy?”
Phương Vọng ngồi xuống, tò mò hỏi, trong lòng đang suy tính làm thế nào để nàng chỉ điểm thêm vài tuyệt học nữa.
Chu Tuyết nhìn về phía hắn, nói: “Đi đoạt một cơ duyên lớn nhất, thuận tiện điều tra luôn Phần Hồn Phiên trong tay ta, nếu không giải quyết việc này sạch sẽ, trong lòng ta sẽ không buông xuống qua được.”
“Dẫn theo ta đi?”
“Tư chất của ngươi tốt như vậy, thì cứ tập trung tu luyện đi. Thiên tài như ngươi thì phải đặt toàn bộ quyết tâm vào việc tu luyện. Ta đã từng thấy nhiều thiên tài có tư chất tuyệt thế rồi. Bọn họ cho rằng bản thân đã rất cường đại, kết quả đi ra ngoài lại bị quái vật cùng với người có vận khí cao đánh chết, trở thành kẻ đáng thương trong truyền thuyết của người khác. Hơn nữa ta đi một mình cũng tiện hơn.”
"Được rồi…"
Phương Vọng chỉ đơn giản khách sáo một câu, hắn cũng không đến mức lì lợm cầu xin Chu Tuyết mang mình theo. Hơn nữa, hắn quả thật cũng không muốn ra ngoài, tạm thời hắn còn chưa đến nỗi phải đi ra ngoài tìm cơ duyên.
Thế nhưng…
Phải mở miệng như thế nào đây?
Chu Tuyết trêu đùa, cười nói: “Làm sao vậy? Còn muốn lấy thêm công pháp hay pháp thuật ở chỗ ta à?”