Phương Vọng chạy dọc theo bức tường, thỉnh thoảng lại ném một viên đá mà hắn đã chuẩn bị trước. Mỗi viên đá có thể dễ dàng tiêu diệt một tên hắc y nhân đang đột nhập vào Phương phủ.
Phương Vọng không ngừng thay đổi phương hướng, nơi nào có hắc y nhân, hắn liền đi nơi đó giết, không có tên nào có thể chống lại một chiêu của hắn.
Diện tích Phương phủ rất lớn, giống như thành trong thành. Những hắc y nhân có ở khắp nơi, Phương Vọng không thể giết chết tất cả trong thời gian ngắn, vừa đi, Phương Vọng vừa nhìn về phía xa.
Chu Tuyết từng nói, trong cuộc đột nhập lần này, trừ một vị tu tiên giả, còn lại có 6 vị cao thủ tuyệt đỉnh đến từ Hoàng Thành. Nhưng Phương phủ không có cao thủ tuyệt đỉnh nào, cho dù hàng ngàn gia đinh cùng với sự tương trợ của quan binh cũng khó có thể tiêu diệt 6 vị cao thủ tuyệt đỉnh kia.
Phương Vọng chuẩn bị giải quyết 6 vị cao thủ tuyệt đỉnh kia trước rồi mới đối phó với vị tu tiên giả kia, cố gắng để lượng thương vong của Phương phủ ở mức thấp nhất.
Đột nhiên, Phương Vọng nhìn thấy khí kình cường đại truyền tới từ một hướng, ngay cả lầu các cũng bị đánh sập. Hắn lập tức quay người lao về phía trước.
Choang!
Đao kiếm chạm nhau, Phương Hàn Vũ bị đẩy lùi ra sau, hai chân quét trên mặt đất để lại hai đường dài. Y đột nhiên cúi người xuống, đặt vỏ kiếm trong tay xuống đất, sau đó nửa quỳ xuống, máu từ miệng không ngừng trào ra.
Vừa mới giao đấu, y đã thua trận!
Mái tóc dài của Phương Hàn Vũ hơi rối loạn, y chật vật nhìn về phía trước, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, cắn răng nói ra hai chữ: “Tuyệt đỉnh!”
Trong màn đêm, tiếng gió lạnh gào thét, tên hắc y nhân đứng trước mặt Phương Hàn Vũ đang cầm một thanh kiếm tinh xảo. Khác với những tên hắc y nhân khác, gã đeo một chiếc mặt nạ đồng, để lộ mắt, miệng và mũi.
Nam tử đeo mặt nạ lạnh nhạt nhìn xuống Phương Hàn Vũ, hừ nói: “Còn trẻ như vậy đã đạt tới cảnh giới nhất lưu, không ngờ Phương phủ cũng ra một thiên tài, chỉ đáng tiếc tối nay phải chết ở nơi này.”
Gã nâng trường đao trong tay phải lên, một luồng khí lạnh lướt qua lưỡi đao.
Trên mặt Phương Hàn Vũ lộ ra vẻ không cam lòng. Trước đêm nay, y đã gặp một cao thủ tuyệt đỉnh, chính là chưởng môn của bọn họ, cũng là tông sư tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ lâm của Đại Tề. Chưởng môn đã từng chỉ điểm cho y về sự chênh lệch giữa cao thủ nhất lưu và cao thủ tuyệt đỉnh.
Trong lòng y cảm thấy tuyệt vọng, mặc dù Phương phủ là phủ tướng quân, nhưng lại không có cao thủ tuyệt đỉnh. Đại bá Phương Thế của y dù có mạnh đến đâu cũng chỉ là cảnh giới nhất lưu.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Ai là người xúi giục đằng sau?”
Phương Hàn Vũ trầm giọng hỏi. Y khó khăn đứng dậy, tay cầm bảo kiếm cũng run rẩy.
Chỉ vừa mới giao đấu, y đã bị chân khí của đối phương làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, nhưng y tuyệt không lùi bước, vì đây là nhà của y.
Nam tử đeo mặt nạ đi về phía y, lưỡi đao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, lập lòe bên cạnh đống đổ nát.
“Người sắp chết cần gì hiểu chân tướng, mọi thứ trên thế gian này không liên quan đến ngươi.”
Nam tử đeo mặt nạ lạnh lùng nói, rồi nghiêng trường đao trong tay, khí lạnh trên lưỡi đao bốc lên như sương mù, làm mờ bóng dáng của gã.
Phương Hàn Vũ ném vỏ kiếm sang một bên, sau đó lau vết máu trên miệng, tiến vào thế cầm kiếm, chuẩn bị tử chiến.
Cho dù không thể tiêu diệt đối phương cũng phải nghĩ biện pháp để đối phương bị thương, tranh thủ cho Phương phủ thêm chút thời gian.
Ngay lúc này.
Nam tử đeo mặt nạ bỗng nhiên dừng bước lại, vào lúc Phương Hàn Vũ đang chần chừ, bối rối thì một giọng nói quen thuộc nhưng lại xa lạ vang lên từ phía sau:
“Nói không sai, nhưng ngươi có nghĩ đến người sắp chết là ngươi không?”
Phương Hàn Vũ theo bản năng nghiêng đầu, khóe mắt chỉ thoáng thấy một bóng người giống như một người khổng lồ đi ngang qua mình.
Chính là Phương Vọng!
Hắn dùng Tuyệt Ảnh Bộ mang theo tàn ảnh nhanh chóng chạy tới, đứng giữa Phương Hàn vũ và nam tử đeo mặt nạ.
Phương Vọng mặc bạch y, xương cốt đã trưởng thành, cao ráo tuấn tú, nhưng khuôn mặt lại có chút ngây thơ, giữa hai hàng lông mày có sức sống mà ở thiếu niên bình thường không có.
Ánh mắt của nam tử đeo mặt nạ dừng ở vỏ kiếm Phương Vọng cầm trên tay. Gã híp mắt nói: “Bộ pháp tốt. Ngươi còn trẻ như vậy, thật là kì tài tuyệt thế, so với ngươi, người đằng sau ngươi cũng chỉ như vậy mà thôi.”
Phương Hàn Vũ nghe những lời này cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ sững sờ nhìn bóng lưng của Phương Vọng.
Y đương nhiên nhớ ra người đường đệ này, chỉ là nhiều năm không gặp, hơn nữa lại đang có nguy cơ diệt tộc, cho nên sau khi trở về y vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện cùng Phương Vọng.
“Bộ pháp vừa rồi... hắn cũng luyện võ sao?”
Phương Hàn Vũ kinh ngạc nghĩ lại, sau khi trở về, hắn cũng từng hỏi phụ thân về những việc mà Phương Vọng đã từng trải qua, người đệ này vẫn luôn ở trong Phương phủ, làm sao có thể học được bộ pháp cao siêu như vậy?
Phương Vọng nhìn chằm chằm nam tử đeo mặt nạ, đột nhiên rút bảo kiếm trong tay ra. Bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ, con ngươi của nam tử đeo mặt nạ bỗng nhiên trợn trừng.
Thanh kiếm trong mắt gã ngày càng lớn, gã theo bản năng giơ đao lên.
Phù phù--
Máu tươi bắn tung tóe, Phương Vọng xuất hiện sau lưng nam tử đeo mặt nạ, tay phải giơ kiếm lên chỉ vào mặt trăng, hơi nâng cằm, không quay đầu lại mà nhẹ giọng nói: “Ngươi ở trước mặt ta cũng chẳng hơn gì thế này.”