Mục lục
Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả ngày Phương Vọng đều ở trong phòng trọ để tu luyện, mà Chu Hành Thế cũng ở trong phòng trọ của mình. Hai người không quấy rầy nhau, nhưng trong lòng đều có suy đoán riêng.

Phương Vọng tò mò Chu Tuyết đang làm gì, vì sao phải móc mắt đệ tử Thanh Thiền Cốc, Chu Hành Thế thì đang xoắn xuýt như giao chiến với thiên nhân. Giả sử Phương Vọng và Chu Tuyết đều là ma tu thì Thái Uyên Môn bồi dưỡng Phương Vọng chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình. Nhưng Phương Vọng lại rất tốt với y, thậm chí còn truyền thụ cho y Thần Cương Hộ Thể và Dẫn Lôi Đại Thiên Thuật, điều này khiến y rất dằn vặt.

Những ngày sau đó, bầu không khí trong trấn này càng ngày càng bất thường. Trận chiến vào ban đêm ngày càng nhiều, số lượng thi thể xuất hiện vào ban ngày cũng tăng lên.

Phương Vọng nghe tu sĩ đi ngang qua dưới lầu nghị luận, người chết hầu như đều bị móc mắt.

Chẳng lẽ đều do Chu Tuyết gây ra?

Vì sao nàng lại làm như vậy, chẳng lẽ không sợ chọc giận đại tu sĩ của Thanh Thiên Cốc sao?

Phương Vọng tin Chu Tuyết sẽ không lừa gạt hắn, cho nên hắn chỉ có thể đè nén nghi hoặc, tiếp tục tu luyện.

Năm ngày trôi qua nhanh chóng.

Hôm nay, trời còn chưa sáng, Chu Tuyết đã tìm đến bảo Phương Vọng và Chu Hành Thế cùng rời đi với nàng.

Ba người nhanh chóng rời khỏi thị trấn, đi sâu vào trong rừng núi.

Phương Vọng không nhịn được hỏi: “Những thi thể bị móc mắt đó có phải đều do ngươi gây ra không?”

Hắn luôn cảm thấy nàng không phải đơn giản chỉ đi trừ ma mà nhất định đang mưu đồ gì đó. Nhưng hắn lo lắng Chu Hành Thế sẽ nói cho Quảng Cầu Tiên biết về hành tung của Chu Tuyết, nếu Quảng Cầu Tiên nhận định Chu Tuyết là ma tu thì thật không hay lắm.

"Ừ, tiêu diệt ma đạo, đó không phải là việc mà tu sĩ chính đạo chúng ta nên làm sao?"

Chu Tuyết đi phía trước bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Phương Vọng và cười nói. Nụ cười của nàng khiến Chu Hành Thế lạnh sống lưng.

"Để ta nói cho các ngươi biết nhé, Thanh Thiền Cốc đang luyện một loại bí pháp gọi là Tuyệt Tâm Tà Mục. Nó cần lấy mắt của người sống để luyện tà mục. Ta làm như vậy chỉ để đánh lừa Thanh Thiền Cốc, khiến Thanh Thiền Cốc tưởng là do người của họ gây ra, từ đó dẫn đến nghi ngờ trong nội bộ, mà ta cũng có thể thu thập linh thạch, đan dược, pháp khí trong quá trình giết ma tu.”

Chu Tuyết quay người lại nhìn về phía trước, bình tĩnh nói.

Chu Hành Thế nghe được lời này thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lời giải thích này thật ra rất hợp lý, mặc dù y chưa từng nghe đến Tuyệt Tâm Tà Mục, nhưng ít nhất y có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ với lý do này.

Ba người đi vào trong rừng với tốc độ không quá nhanh. Dọc đường đi, thỉnh thoảng Chu Tuyết lại rắc bột lên hoa cỏ ven đường.

Phương Vọng và Chu Hành Thế mặc dù nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống.

Ba người đang nghỉ ngơi trong rừng, Chu Tuyết gọi Phương Vọng, còn Chu Hành Thế vẫn đứng trước đống lửa, chỉ liếc nhìn hai người.

Phương Vọng đi theo Chu Tuyết đến bờ sông cách đó mấy dặm. Hai người đứng đối diện nhau, Chu Tuyết cau mày hỏi: "Trong cơ thể tên kia có Vạn Độc Xuân Thu Trùng, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Làm sao y có thể nghe theo lời của ngươi?"

Phương Vọng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn kể lại những chuyện xảy ra ngày hôm đó, nhưng về phẩm giai bảo linh của mình thì hắn lại cũng không nói ra.

"Thì ra là thế. Xem ra hai người này cũng có lương tâm, tuy nhiên Vạn Độc Xuân Thu Trùng không chỉ dựa vào chú ngữ thôi đâu." Chu Tuyết nói với vẻ kỳ quái.

Phương Vọng hỏi: “Ngươi có thể giải trừ được không?”

Chu Tuyết cười nói: "Vạn Độc Xuân Thu Trùng là cổ trùng của Thanh Thiền Cốc. Ta đã từng tu hành ở Thanh Thiền Cốc 50 năm, đương nhiên có thể giải trừ được. Nhưng mà hiện tại lại không thể giải, để tránh rút dây động rừng. Trước khi đạt tới cảnh giới Huyền Tâm, ngươi phải rời khỏi Thái Uyên Môn, chí ít là ngươi không thể đột phá trong Thái Uyên Môn, sau đó ta sẽ đích thân bảo vệ ngươi."

Nghe được lời này, Phương Vọng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

"Ngươi không phải Tiên Tôn sao? Vì sao lại tập trung vào truyền thừa của Cực Hạo Tông?" Phương Vọng hỏi sang chuyện khác, hắn đã đè nén nghi hoặc này trong lòng rất lâu.

Không thể là vì Phương Hàn Vũ nên Chu Tuyết mới đến đây. Phương Hàn Vũ chỉ truyền tin cho Thái Uyên Môn, Chu Tuyết ở bên ngoài hẳn là không biết y gặp rắc rối.

Chu Tuyết liếc Phương Vọng một cái, nói: “Trước kia tuy ta là Tiên Tôn, nhưng trước khi phi thăng cũng không nắm giữ tất cả tuyệt học thiên hạ. Chẳng lẽ ngươi nghĩ Tiên Tôn có thể cúi xuống, nhìn thấu được hết thảy thiên hạ sao? Vậy thì ngươi hoàn toàn sai rồi. Tiên phàm cách xa nhau, rất khó vượt qua. Chúng sinh ở hạ giới không thể lên thượng giới, thượng giới lại càng không thể giáng lâm nhân gian. Hoàn toàn là hai thế giới, chẳng qua là thượng giới mạnh hơn thôi."

"Hơn nữa, ta đến đây không phải để tìm kiếm tuyệt học, mà là pháp khí đặc thù, thiên tài địa bảo và linh thạch thượng phẩm do Cực Hạo Tông lưu lại. Cho dù ta là Tiên Tôn trọng sinh vẫn phải tu luyện từng bước, ta phải thu thập tài nguyên tu hành ở nhân gian. Hơn nữa, phi thăng không đơn giản như vậy đâu.”

Nhắc tới phi thăng, Chu Tuyết lộ ra vẻ mặt khiến Phương Vọng không hiểu được.

Xem ra phi thăng cực kỳ khó khăn. Xem ra dù Chu Tuyết cũng không có nắm chắc tuyệt đối có thể thành công phi thăng lần nữa.

Phương Vọng cũng không sợ hãi, hắn có Thiên Cung bên người, hết thảy đều có hi vọng.

"Tu tiên giả lúc trước tập kích Phương phủ tên là La Thường. Ngươi đoán xem gã thuộc môn phái nào?" Chu Tuyết đột nhiên nhìn chằm chằm Phương Vọng với ánh mắt lạnh lùng, hỏi.

Phương Vọng cau mày hỏi: "Thanh Thiền Cốc?"

Hắn nghĩ đến Chu Tuyết trả thù Thanh Thiền Cốc mấy ngày nay, nên đã đưa ra suy đoán này.

"Không, Thái Uyên Môn!"

"Cái gì?"

Phương Vọng lộ vẻ ngạc nhiên, hai tay trong tay áo nhất thời nắm chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK