Làm người có công lớn khai quốc Đại Tề, Phương Mãnh đương nhiên biết được càng nhiều chuyện hơn bách tính Đại Tề, trong đó bao gồm tu tiên giới. Nhưng đối với Phương Mãnh, tu tiên giả vẫn thuộc về sự tồn tại hư vô mờ mịt, lão không hiểu nhiều về tu tiên giả, chỉ biết được có tồn tại tu tiên giả.
Lão căn dặn Phương Vọng, nhất định phải tu tiên cho tốt.
Thậm chí lão còn muốn gả Chu Tuyết cho Phương Vọng, như vậy thì con đường tu tiên của Phương Vọng sẽ càng ổn định, nhưng bị Phương Vọng từ chối khéo.
Đùa cái gì vậy chứ, Chu Tuyết là người trùng sinh đó, hơn nữa nàng còn là ma tu. Nữ nhân như vậy tuyệt đối sẽ không lấy tình yêu làm chủ, nếu nàng muốn vì trường sinh mà cắt đứt tình duyên thì chẳng phải phiền phức rồi sao?
Hơn nữa, Phương Vọng sống thêm một đời, không muốn dành cả cuộc đời mình cho bất cứ ai, hắn chỉ muốn tự do vô tư không bị ràng buộc.
Trước khi tiếp xúc với tu tiên giả, hắn đã chuẩn bị lưu lạc thiên nhai rồi!
Bây giờ gặp được đạo tu tiên, ý nghĩ này của hắn lại càng thêm kiên định. Một đời này, hắn muốn đi khắp thiên sơn vạn thủy, đi xem khắp thế gian phồn hoa, tìm kiếm phương pháp thành tiên trường sinh, quyết không thể vì bất cứ người nào mà dừng lại.
Một đêm này, hai người trò chuyện rất lâu.
...
Giữa trưa ngày hôm sau, Phương phủ chìm trong đau buồn, mà thành Nam Khâu lại rơi vào hỗn loạn. Phương phủ bị tập kích, chết nhiều người như vậy, người dân được Phương phủ che chở đương nhiên sợ hãi, cũng có rất nhiều người đang nghị luận.
Phương Vọng đi ra ngoài, đến thăm hỏi Chu Tuyết.
Hai nha hoàn canh giữ trước cửa nhìn thấy hắn lập tức hành lễ, một nha hoàn trong đó mở miệng nói: “Công tử, tiểu thư dặn dò, nếu người đến có thể trực tiếp đi vào.”
Đêm qua, Phương Vọng và Chu Tuyết đấu với yêu đạo, cứu cả Phương phủ, tin tức đã truyền khắp trên dưới Phương phủ. Quan hệ của hai người trong mắt người trong Phương phủ cũng thay đổi. Tối hôm qua, hai nha hoàn này còn nghe được Tứ lang quân muốn tác hợp hai người thành thân.
Phương Vọng gật đầu, sau đó đẩy cửa đi vào rồi đóng cửa phòng lại. Hắn đi tới bên giường Chu Tuyết rồi ngồi xuống.
Giờ phút này, Chu Tuyết nằm trong chăn, sắc mặt đang tái nhợt, nhiều chỗ trên người quấn vải trắng, cả người nhìn qua có vẻ bị thương rất nghiêm trọng. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng mở mắt nhìn về phía Phương Vọng.
Ngược lại, Phương Vọng cũng không thăm hỏi gì nàng. Dù sao thì vị này chính là người trọng sinh, cũng không phải thiếu nữ 16 tuổi thật.
“Có thể dẫn theo tử tôn Phương phủ cùng đạp lên tiên lộ không? Chúng ta đắc tội hoàng quyền, cho dù ầm ĩ làm ra động tĩnh lớn hơn nữa, rồi sẽ có một ngày bị lãng quên, khi đó sát cơ sẽ có cơ hội quay trở lại.”
Phương Vọng mở miệng hỏi. Đây cũng là điều Phương Mãnh mong đợi.
Chu Tuyết thu hồi ánh mắt, chậm rãi nhắm mắt lại, nói khẽ: “Ngưỡng cửa tu tiên cực cao, không phải ai muốn tu đều có thể tu, nhưng ta quả thực có ý nghĩ như vậy. Trong tháng này, ta sẽ chọn ra đệ tử có tiềm lực, đi theo chúng ta cùng tu tiên.”
Phương Vọng hiếu kì hỏi: “Đi chỗ nào? Có thể nói với ta một chút về đạo tu tiên hay không? Ví dụ như bảo linh Địa Nguyên mà ngươi nhắc đến tối hôm qua ấy.”
“Tu tiên giới của Đại Tề có chín đại giáo phái, bọn họ ẩn náu ở trong núi sâu, thâm trong kỳ cảnh. Nơi chúng ta phải đi chính là Thái Uyên Môn. Thái Uyên Môn có thể xếp hạng trước năm trong chín đại giáo phái, nội tình hùng hậu. Ta có cách dẫn các ngươi nhập giáo.”
Chu Tuyết nói rất êm tai. Nàng giới thiệu đại khái một lượt về Thái Uyên Môn, khiến Phương Vọng sinh ra chờ mong cực lớn đối với giáo phái tu tiên này.
Gia nhập Thái Uyên Môn, hắn phải nghĩ biện pháp tu hành công pháp, pháp thuật cao thâm nhất. Dựa vào Thiên Cung trong đầu hắn, hắn chắc chắn có thể bỏ xa tu tiên giả cùng trang lứa.
Về người trọng sinh Chu Tuyết này, hắn phải gắng sức đuổi theo bước chân để trở nên mạnh hơn, nếu có thể vượt qua thì càng tốt!
“Về bảo linh Địa Nguyên, phải nói một chút về cảnh giới tu tiên trước. Trên Dưỡng Khí Cảnh chính là Tố Linh Cảnh, chỉ có tạo nên bảo linh bản mệnh của bản thân, mới có thể bước vào Tố Linh Cảnh. Bảo linh giấu trong thân thể tu tiên giả, phẩm giai bảo linh thường thường có thể quyết định tư chất của tu tiên giả, mà bảo linh theo thứ tự từ thấp đến cao là Hoàng Nguyên, Huyền Nguyên, Địa Nguyên, Thiên Nguyên. Trong mỗi một giai đoạn cũng có chia nhỏ, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Chu Tuyết nói đến đây, không khỏi mở mắt nhìn về phía Phương Vọng, trong mắt tràn đầy vẻ mong chờ.
Bảo linh bản mệnh....
Phương Vọng bắt đầu tưởng tượng bảo linh của mình sẽ đạt đến phẩm giai như thế nào.
Trò chuyện một lúc, Phương Vọng lập tức đưa ra yêu cầu của mình, nói: “Đúng rồi, ngươi có thể dạy cho ta công pháp tu hành không, để trong một tháng ngươi dưỡng thương, ta có thể tu luyện ra linh lực. Như vậy sau này ta gia nhập Thái Uyên Môn sẽ không làm ngươi mất mặt.”
Ngự Kiếm Thuật viên mãn đã dễ dàng giết được đạo sĩ áo xanh, nếu như hắn dùng linh lực thi triển thì sẽ còn mạnh cỡ nào?
Chu Tuyết nghĩ nghĩ rồi nói: “Được, đúng lúc để ta xem thử ngộ tính của ngươi. Ta truyền dạy pháp môn nạp khí cơ sở cho ngươi.”
“Đợi chút, có thể nào truyền dạy cho ta công pháp tu tiên cao thâm hơn một chút không...” Phương Vọng thận trọng nói.
Pháp môn nạp khí cơ sở?
Thật ớn lạnh!
Chu Tuyết cau mày nhìn hắn, vốn định giáo huấn hắn, nhưng vừa nghĩ tới Ngự Kiếm Thuật mà Phương Vọng thi triển ra đêm hôm qua, trong lòng nàng lại có ý khác.
Ngự Kiếm Thuật của Phương Vọng đã vượt khỏi phạm trù của tu sĩ Dưỡng Khí Cảnh, tài năng không cần phải nghi ngờ, đáng để nàng tập trung bồi dưỡng.
“Thôi được, nể tình ngươi đã cứu ta, ta sẽ truyền cho ngươi công pháp. Công pháp của ta tuy nhiều, nhưng ta chỉ có thể cho ngươi ba lựa chọn. Một là Xuân Thu Công, là thiên cổ kỳ công. Người sáng tạo ra nó chính là tu tiên giả đứng đầu Đại Tề ngàn năm trước, có thể tăng tuổi thọ, theo đuổi trường sinh, luyện tới đại thành, sống ba ngàn năm không khó. Hai là Thôn Thiên Ma Công, do ta đoạt được trong một bí cảnh thượng cổ. Lúc ban đầu ta tu luyện công pháp này có thể cắn nuốt linh lực của người khác, nhưng tu hành công pháp này sẽ tổn hao tuổi thọ, dễ sinh ra tâm ma. Đây là một con đường tu tiên gập ghềnh, nhưng ngươi được ta chỉ điểm thì sẽ làm ít ăn nhiều.”
“Ba là Huyền Dương Thần Kinh, đây là công pháp cao thâm nhất ta từng đạt được ở nhân gian. Trước khi ta phi thăng vẫn chưa luyện thành công. Ta không biết Huyền Dương Thần Kinh rốt cuộc mạnh đến mức nào, nhưng vì nó, lúc ấy ta là Đại Thừa Cảnh, cũng suýt chết trong hiểm cảnh.”
Nói xong, Chu Tuyết cười nhìn Phương Vọng, hiếu kì không biết hắn sẽ lựa chọn thế nào.