Sau khi vào trấn, Phương Vọng và Chu Hành Thế không lập tức đi tìm người hỏi thăm tung tích của Phương Hàn Vũ mà trước tiên đi xung quanh để xem xét.
Trước đây hắn đã hỏi Chu Hành Thế, làm thế nào để phân biệt tu sĩ ma đạo. Câu trả lời của Chu Hành Thế là không nên nhìn từ vẻ ngoài hay khí tức mà đánh giá xem có phải ma đạo hay không, mà phải căn cứ vào hoàn cảnh cùng hành vi.
Tu sĩ trong trấn này vàng thau lẫn lộn, tạm thời không thể phân rõ được lập trường.
Tiến về phía trước, ven đường đi Phương Vọng nghe thấy rất nhiều giáo phái và thế gia nổi tiếng. Nơi này dường như thật sự là một khu chợ do tán tu tụ tập, khắp nơi đều là những cửa hàng buôn bán tài nguyên tu tiên và không có người phụ trách tuần tra.
“Ngươi cứ ở lại đi, ta sẽ đi điều tra manh mối một mình trước.” Chu Hành Thế truyền âm cho Phương Vọng.
Phương Vọng dùng truyền âm thuật trả lời: “Như vậy sao được, bản thân ngươi chỉ là tới giúp ta, làm sao ta có thể không làm gì được?”
“Ta mặc dù đến từ thế gia tu tiên, nhưng từ mười tuổi ta đã đi khắp thiên hạ, sớm đã lang bạt qua tu tiên giới. Ta chắc chắn sẽ điều tra ra manh mối của Phương Hàn Vũ. Ngươi mạnh hơn ta, nếu như gặp phải nguy hiểm thì sớm muộn gì ngươi cũng phải ra tay. Tu sĩ trong trấn này nhiều như vậy, chỉ sợ xảy ra chuyện lớn, ngươi và ta chia ra hành động sẽ tốt hơn.” Chu Hành Thế truyền âm giải thích.
Phương Vọng suy nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý. Hiểu biết của hắn về tu tiên giới quả thực không bằng Chu Hành Thế.
Sau đó, hai người tìm được một quán trọ. Sau khi lấy phòng, Phương Vọng đi lên lầu, còn Chu Hành Thế thì rời khỏi quán trọ, tiếp tục điều tra.
Phương Vọng đi vào trong phòng khách, đóng của lại, sau đó ngồi xuống giường bắt đầu tu luyện.
Mặc dù hắn chỉ có tu vi Tố Linh Cảnh tầng ba, nhưng hắn có lòng tin sẽ càn quét Tố Linh Cảnh, dù sao hắn nắm giữ nhiều tuyệt học đại viên mãn như vậy, còn có Thiên Cung Kích bị nghi ngờ thuộc hàng bảo linh Thiên Nguyên.
Dù trong lòng tràn đầy tự tin nhưng hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, dù sao nội công có cường đại tới đâu cũng cần thời gian để tích lũy tu vi.
Mặt trời lặn mặt trăng lên.
Sau khi màn đêm buông xuống, thị trấn trở nên yên tĩnh. Phương Vọng thỉnh thoảng cảm nhận có khí tức lướt qua cửa sổ, xem ra ban đêm sẽ không quá yên bình.
Chỉ cần không quấy rầy hắn, hắn cũng buồn ra ngoài ra xem thử.
Một đêm trôi qua.
Mặt trời mọc, thị trấn lại trở nên náo nhiệt, đường phố rất ồn ào, bằng thính lực của Phương Vọng có thể nghe được một số âm thanh.
“Đệ tử của Thanh Thiền Cốc đã chết bên cầu đông rồi.”
“Ai ra tay, không phải Hoàng Ngục Sơn chứ?”
“Hai đại giáo phái này gần đây hoạt động rất thường xuyên, dường như đang tìm kiếm gì đó.”
“Nghe nói tàn tích động phủ của đại tu sĩ Cực Hạo Tông được phát hiện ở địa vực thuộc yêu ma cách đó năm trăm dặm về phía tây.”
“Người đó chết thật thê thảm, con mắt đều bị khoét đi.”
Phương Vọng trong phòng chậm rãi mở mắt ra, xem ra sự việc đã được lan truyền ra, muốn tìm được Phương Hàn Vũ sẽ càng phiền phức hơn.
Thiên Cương Thánh Thể Chân Công này vẫn phải tạm gác lại, không thể cưỡng cầu.
Phương Vọng tính toán trong lòng, quyết định tìm được Phương Hàn Vũ sẽ rời đi ngay.
Chỉ là cả đêm qua Chu Hành Thế chưa về, chẳng lẽ gặp phải phiền toái gì rồi?
Ánh mắt Phương Vọng lấp lóe, trong lòng hắn đề cao cảnh giác với Chu Hành Thế, lo lắng Quảng Cầu Tiên và Dương Nguyên Tử muốn tính toán mình. Nhưng nghĩ lại, hắn hiện tại mới là Tố Linh Cảnh, hai người Quảng Cầu Tiên thật sự muốn đoạt bảo linh của hắn tại sao phải tốn công tốn làm gì?
Hắn kiềm chế sự nghi ngờ trong lòng. Đợi thêm một chút nữa, đợi đến giữa trưa mà Chu Hành Thế còn chưa trở về thì hắn phải hành động một mình vậy.
Cũng may mọi chuyện không tệ như hắn đã nghĩ, một giờ sau Chu Hành Thế quay lại.
Sau khi vào phòng, Chu Hành Thế đóng hết cửa sổ lại.
“Tình hình không ổn, khả năng đệ tử của chúng ta thật sự lấy được truyền thừa. Thanh Thiền Cốc và Hoàng Ngục Sơn đều đang tìm kiếm tung tích của đệ tử Thái Uyên Môn.” Chu Hành Thế ngồi trước mặt Phương Vọng, dùng truyền âm nói chuyện như cũ.
Phương Vọng cũng dùng truyền âm thuật hỏi thăm: “Vậy ngươi tìm được tung tích của Phương Hàn Vũ chưa?”
“Bốn tháng trước, Phương Hàn Vũ quả thật xuất hiện ở trấn này, nhưng y gặp phải sự truy sát của Thanh Thiền Cốc, đã chạy về phía núi sâu. Việc này bị rất nhiều thương nhân ở trong trấn này nhìn thấy...”
Chu Hành Thế do dự một chút rồi tiếp tục truyền âm: “Bị Thanh Thiền Cốc truy sát bốn tháng mà vẫn chưa trở về tông môn, chỉ sợ là y...”
Câu phía sau y vẫn chưa nói xong, nhưng Phương Vọng rõ ràng đã hiểu.
Lành ít dữ nhiều!
Phương Vọng cau mày lại. Hắn cùng Phương Hàn Vũ chỉ có quan hệ tốt khi còn nhỏ, nhưng bất kể thế nào thì bọn họ đều là người của Phương gia. Hơn nữa hắn đã đồng ý với Chu Tuyết là sẽ chăm sóc những tộc nhân này.
“Đúng rồi, Chu Tuyết là đồng tộc với ngươi phải không? Có đáng tin tưởng không?” Chu Hành Thế đột nhiên truyền âm hỏi.
Phương Vọng cau mày, truyền âm nói: “Vì sao ngươi hỏi như vậy? Ngươi từng gặp nàng rồi à?”
“Đúng vậy, tối qua người tru sát đệ tử của Thanh Thiền Cốc chính là nàng ấy. Thủ đoạn của nàng tàn nhẫn, lại còn dùng thủ đoạn của Thanh Thiền Cốc khoét mắt người đó...”
Nói đến chuyện này, Chu Hành Thế không khỏi rùng mình, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Phương Vọng nghe xong ngược lại cảm thấy vui mừng. Chu Tuyết đến đây, vậy tỉ lệ tìm kiếm Phương Hàn Vũ càng lớn hơn.
Hắn truyền âm trả lời: “Đáng tin cậy, ta đã cùng nàng trải qua sinh tử, ngươi đã nhìn thấy nàng, nàng không phát hiện ra ngươi sao?”
Trong lòng hắn hoài nghi, cho dù kinh nghiệm hành tẩu tu tiên giới của Chu Hành Thế phong phú đến đâu cũng không thể so sánh với Chu Tuyết được.
Chu Hành Thế lắc đầu, đang định truyền âm trả lời, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Hai người giật mình đứng dậy. Bọn họ định thần nhìn lại, thấy một thiếu nữ mặc hồng y, đầu đội mũ rộng vành bước vào, chỉ thấy nàng ngẩng đầu lên cười cười liếc nhìn hai người Phương Vọng.
Không phải Chu Tuyết còn có thể là ai?
“Ngươi...”