Mục lục
Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được lời của Phương Vọng nói, Chu Tuyết ngay lập tức nói với Chu Hành Thế: "Cõng y trên lưng, ta đến bảo vệ các ngươi, đi thôi!"

"Nhưng..."

Chu Hành Thế do dự, mục tiêu của y là bảo vệ Phương Vọng, y không quan tâm đến Phương Hàn Vũ.

"Yên tâm đi, hắn rất mạnh. Hãy nắm chặt thời gian, đừng làm liên lụy hắn!" Chu Tuyết trầm giọng nói, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.

Chu Hành Thế bị nàng thúc giục, không còn cách nào khác đành đặt Phương Hàn Vũ lên lưng rồi cùng nhau lao vào trong rừng cây, nhanh chóng biến mất.

Nam tử trung niên đứng bên kiệu màu đỏ vẫy tay, lúc này có hơn 10 đệ tử của Thanh Thiền Cốc đuổi Chu Tuyết và hai người.

Phương Vọng giơ tay trái lên ngang trước mặt, ngón trỏ và ngón giữa song song. Trong phút chốc, hắn ngưng tụ ra ba luồng hình kiếm quanh thân, lập tức tấn công những đệ tử của Thanh Thiền Cốc.

Kiếm khí xé không trung, tốc độ cực nhanh!

Sắc mặt các đệ tử của Thanh Thiền Cốc nhanh chóng biến đổi. Những đệ tử Dưỡng Khí Cảnh tầng bảy trở lên thi nhau tránh né, còn những đệ tử Dưỡng Khí Cảnh dưới tầng bảy thì trực tiếp bị kiếm khí xuyên thủng yết hầu, máu vẩy trời cao. Những đệ tử còn lại cố gắng né tránh, nhưng tốc độ của họ không thể so sánh với Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết.

Sau chưa đầy ba tức, hàng chục đệ tử Dưỡng Khí Cảnh của Thanh Thiền Cốc đều chết bất đắc kỳ tử, thi thể rơi xuống đất.

Ánh mắt của Phương Vọng nhìn chầm chầm kiệu đỏ trên cổ trùng, trong lòng hắn âm thầm khinh thường: "Ma đạo chính là ma đạo, nhìn thấy đồng môn chết thảm mà vẫn ngồi yên không động đậy."

Nam tử trung niên nhìn chằm chằm Phương Vọng, tức giận tột cùng. Các đệ tử của Thanh Thiền Cốc phân tán ra, bao vây Phương Vọng, mỗi người đều mang theo pháp khí hoặc cổ trùng.

Bị hàng trăm đệ tử của Thanh Thiền Cốc bao vây, Phương Vọng không hề hoảng sợ, điều hắn muốn là cố gắng hết sức kéo chân đối thủ.

Tấm rèm của chiếc kiệu đỏ rốt cuộc cũng được kéo lên. Một gã nam tử mặc áo gấm màu đen bước ra, khuôn mặt gã anh tuấn, môi màu tím sậm, cả bọng mắt cũng màu tím sậm, giữa hai lông mày quanh quẩn một luồng khí độc nhàn nhạt, tóc dài nằm dưới phát quan, chiếc phát quan kia được làm từ xác con bò cạp độc, cực kỳ khiến người khác sợ hãi.

Lý Hồng Sương, đệ nhất thiên tài của Thanh Thiền Cốc, trước khi gia nhập Thanh Thiền Cốc đã có tiếng tăm vang dội, khí thế của gã hoàn toàn khác biệt so với các đệ tử khác của Thanh Thiền Cốc.

Lần đầu tiên nhìn thấy gã, Phương Vọng còn tưởng mình đang nhìn một trưởng lão của Thanh Thiền Cốc.

Lý Hồng Sương liếc nhìn Phương Vọng, nhìn ba luồng hình kiếm trở về, treo lơ lửng phía sau Phương Vọng, gã mở miệng hỏi: "Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết, ngươi có quan hệ gì với Dương Nguyên Tử?"

Phương Vọng đội đấu lạp, ngước mắt nhìn lên, bóng mờ của đấu lạp làm khuôn mặt hắn trở nên lạnh như băng. Cảnh tượng thảm hại của Phương Hàn Vũ khiến sát ý trong lòng hắn tăng vọt.

"Trên đời này chẳng lẽ chỉ có Dương Nguyên Tử mới biết Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết?" Phương Vọng hỏi ngược lại.

Nếu không phải để kéo dài thời gian cho ba người Chu Tuyết, hắn đã động thủ từ lâu rồi.

Lý Hồng Sương giơ tay phải lên, một đại kỳ huyết sắc từ trên đỉnh đầu gã bay ra, nhanh chóng phình to, sau đó lại rơi vào tay gã, cao hơn cả người gã.

Trên đại kỳ huyết sắc có ấn hình ác quỷ, dữ tợn đáng sợ giống như đang còn sống, giương nanh múa vuốt cùng với lá cờ đong đưa.

Bảo linh bản mệnh!

"Nếu ngươi không muốn nói, ta đây sẽ ép ngươi nói!"

Lý Hồng Sương lạnh giọng nói. Trong lúc nói chuyện, gã đá vào nam tử trung niên bên cạnh, cổ trùng dưới chân không cần gã phân phó, ngay lập tức tấn công Phương Vọng.

Trong lúc tấn công bất ngờ, Lý Hồng Sương nhanh chóng vung đại kỳ huyết sắc, một màn sương máu bốc lên, giống như từng con trường long đang tấn công Phương Vọng.

Ánh mắt của Phương Vọng co lại, linh lực bùng nổ, ngưng tụ ra từng luồng hình kiếm hiện ra xung quanh cơ thể.

Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết, 12 kiếm!

Hắn nhún người nhảy lên, chân đạp phi kiếm giết cổ trùng, 12 thanh kiếm tấn công với tốc độ nhanh hơn, trong không trung vẽ ra những quỹ đạo khác nhau, đối diện đánh tan trường long sương máu.

Lý Hồng Sương méo mặt, nhún người nhảy lên, giơ tay trái lên cao rồi tức giận chụp xuống, linh lực ngưng tụ thành một cự chưởng màu đen đè xuống.

Phương Vọng ném mạnh Thanh Quân Kiếm trong tay đi. Thanh Quân Kiếm biến thành một luồng thanh hồng lao đi, nhanh như tia chớp, đánh nát cự chưởng màu đen. Lý Hồng Sương theo bản năng xoay người, tránh né Thanh Quân Kiếm, nhưng một lọn tóc đen bên tai gã bị chém đứt.

"Pháp khí thượng phẩm!"

Ánh mắt của Lý Hồng Sương hiện lên vẻ tàn khốc. Gã không bị dọa lui mà tiếp tục tấn công Phương Vọng.

Trong nháy mắt, hai người đối mặt với nhau, Phương Vọng dùng ngón tay làm kiếm, điều khiển 12 hình kiếm tấn công Lý Hồng Sương đang điên cuồng. Lý Hồng Sương nhanh chóng vung đại kỳ huyết sắc ngăn cản 12 hình kiếm đồng thời còn có thể triển khai thế tấn công.

"Khí độc thật âm độc!"

Phương Vọng nhận thấy 12 hình kiếm của mình đã bị dính khói độc, đang bị thu nhỏ lại. Độc này có thể ăn mòn linh lực!

Đòn tấn công của Lý Hồng Sương rất sắc bén, nếu luận về tốc độ và thân thủ thì gã chắc chắn là đối thủ mạnh nhất mà Phương Vọng từng gặp.

Đại kỳ huyết sắc vung qua, tay trái của gã thuận thế từ dưới lá cờ đánh tới, đánh về phía lồng ngực của Phương Vọng.

Keng!

Lý Hồng Sương bị đẩy lùi, Phương Vọng cũng bị đẩy lui, luận về khoảng cách lùi lại khó phân cao thấp.

"Đây là công pháp gì vậy?"

Lý Hồng Sương nhíu mày, tay trái run nhè nhẹ. Gã lập tức nắm chặt tay, mạnh mẽ đè xuống.

Nhìn theo ánh mắt của gã, một tầng cương khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang vây quanh Phương Vọng, làm rung chuyển không gian xung quanh.

"Linh lực thật là mạnh mẽ!"

Phương Vọng âm thầm kinh hãi, nhưng càng nhiều hơn là phấn khởi. Không hổ là cốc chủ tương lai của Thanh Thiền Cốc.

Sau một phen giao thủ, hắn đã có nhận biết đại khái về thực lực của Lý Hồng Sương, sát cơ đã không khắc chế được đang tỏa ra từ đôi mắt hắn.

Chỉ thấy ngón tay phải của Phương Vọng nhấc lên, hình kiếm phía sau bắt đầu tăng lên.

16 kiếm!

18 kiếm!

22 kiếm!

Lý Hồng Sương rung động, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn. Gã biết một chút về Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết, nhưng ngay cả Dương Nguyên Tử lúc Tố Linh Cảnh cũng chưa vượt qua 15 kiếm.

Gã không hoảng loạn, ngay lập tức vung tay áo, vô số độc trùng từ trong tay áo bay ra, rậm rạp che phủ trời đất. Không trung trên rừng cây hình thành một đám mây đen kịt.

Phương Vọng tập trung ngưng tụ để tạo ra 27 kiếm. 27 kiếm xoay quanh cơ thể hắn, làm cho áo bào của hắn rung chuyển mạnh mẽ, như sắp vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Hình kiếm Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết càng nhiều cũng không phải chỉ tăng lên về số lượng. Uy thế của mỗi một kiếm cũng sẽ không ngừng tăng lên. Khi 27 kiếm xuất hiện, kiếm thế của Phương Vọng đạt đến sức mạnh khiến người ta kinh ngạc và run sợ. Ngay cả các đệ tử của Thanh Thiền Cốc đang xem cũng lo sợ bất an, có người còn lùi lại phía sau.

Ánh mắt của Phương Vọng nhìn Lý Hồng Sương chằm chằm, âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu ngươi chỉ có thực lực như thế này thì ngươi sẽ không có tương lai."

Lý Hồng Sương nghe vậy thì giận tím mặt, ngay lập tức giơ cao đại kỳ huyết sắc. Trong đám mây đen, vô số độc trùng hội tụ cùng một chỗ toát ra tia chớp màu đỏ, một tia tiếp một tia, lôi uy cuồn cuộn.

Trận pháp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK