"Ngươi là ai?"
Cố Ly nhìn chằm chằm Phương Vọng, nhíu chặt đôi mày thanh tú, cẩn thận quan sát đối phương. Giờ phút này lại dám đứng ra, chắc chắn người này không đơn giản. Chẳng lẽ nàng đã nhìn nhầm rồi, người này có lai lịch lớn chăng?
Tất cả mọi người đều đang dò xét Phương Vọng, bao gồm cả Tham Thụy chân nhân.
Phương Vọng bình tĩnh nói: "Ta tên Phương Vọng, tốt hơn hết ta và ngươi so tài với nhau trước, người nào thắng sẽ có tư cách độc chiến với tất cả mọi người, thế nào?"
Vừa nói dứt câu, ngay lập tức có người ồn ào. Mọi người đang có mặt tại đây đều có lai lịch từ thế gia tu tiên. Mặc dù không dám tùy tiện ra mặt nhưng khi thấy có người làm mất mặt Cố Ly thì bọn họ lại rất phấn khích.
Hầu hết mọi người đều sợ tên tuổi của Cố gia ở Lạc Bắc, nhưng những người còn lại thì chỉ là cẩn thận thôi. Họ cảm thấy nếu vội vàng tranh giành đệ tử thân truyền thì e rằng ngay cả tư cách của đệ tử trì kiếm cũng không thể tranh được. Bị vây công bởi 51 người, rất có khả năng chưa kịp thể hiện thực lực của mình thì đã bị đánh bẹp.
Tham Thụy chân nhân đứng một bên vuốt bộ râu, vẻ mặt như đang xem náo nhiệt, lão cũng không có ý định ngăn cản.
Cố Ly tiến lên phía trước hai bước, giơ tay rút một thanh kiếm mảnh từ sau lưng ra, tuy chỉ rộng hai ngón nhưng có chiều dài bốn thước, mũi kiếm lóe ra hàn quang.
"Vậy thì thử đi!" Giọng điệu của Cố Ly rất cường ngạnh, nàng giơ kiếm chỉ vào Phương Vọng.
Phương Vọng giơ cánh tay phải và nhấc cao phi kiếm trong tay lên, ngay sau đó hắn buông tay ra, chỉ thấy phi kiếm lơ lửng trên không trung.
Cố Ly nheo mắt lại, lập tức vung kiếm. Một thanh kiếm được rút ra, kiếm khí tung hoành, sát khí không thể ngăn cản phóng tới Phương Vọng, cát bụi dọc đường cuồn cuộn nổi lên liên tục.
Tay phải của Phương Vọng vung mạnh, phi kiếm bộc phát với tốc độ cực kỳ đáng sợ, giống như một luồng hàn quang xé nát kiếm khí trước mặt và xua tan sóng gió, gần như trong nháy mắt đã dừng lại trước trán của Cố Ly.
Kiếm phong đã thổi bay chiếc nón tre của Cố Ly và ngay cả cái khăn che mặt cũng bị xé toạc ra, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ. Lúc này, trên khuôn mặt tinh xảo và thanh tú tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Nhìn phi kiếm lơ lửng trước mặt, toàn thân Cố Ly trở nên cứng đờ, mũi kiếm phản chiếu trong đôi mắt nàng giống như ngôi sao lấp lánh lạnh lẽo, cái trán của nàng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, ngay cả Chu Tuyết cũng phải nhíu mày lại.
"Quả nhiên không có nhìn lầm hắn, chẳng qua Ngự Kiếm Thuật của tiểu tử này......"
Dựa vào biểu hiện của Phương Vọng đêm đó, Chu Tuyết cảm thấy thực lực thật sự của Phương Vọng không chỉ như tu vi biểu hiện ra bên ngoài nên nàng mới đẩy Phương Vọng ra. Phương Vọng đã tu luyện Ngự Kiếm Thuật đạt đến trình độ như vậy thực sự làm cho nàng rất kinh ngạc. Tốc độ vừa rồi ngay cả một số tu sĩ Tố Linh Cảnh cũng chưa chắc có thể đạt được.
Cũng đúng, lần trước Phương Vọng chỉ dùng một thanh kiếm của người phàm, nhưng giờ đây trong tay hắn là một thanh pháp kiếm.
Mặc dù đây chỉ là một trong những loại kiếm pháp bình thường nhất, nhưng hắn lại thi triển ra uy năng như vậy, giới hạn cao nhất của tiểu tử này ở đâu?
Tham Thụy chân nhân cũng bị kinh hãi, lão nhìn chằm chằm vào Phương Vọng, ánh mắt sáng lên.
"Nắm trong tay năng lực khống chế bá đạo, tốc độ sắc bén như vậy mà có thể dừng lại trong nháy mắt, ngay cả ta vừa rồi cũng suýt chút nữa không kịp phản ứng." Tham Thụy chân nhân thầm sợ nếu Cố Ly chết ở đây thì sẽ phiền toái lắm.
Cố gia ở Lạc Bắc cũng không dễ chọc đâu!
Lão phải cố gắng giữ vững tinh thần, nhìn chằm chằm Phương Vọng vì sợ tiểu tử này sẽ ra tay tàn nhẫn.
Tất cả các đệ tử của Thái Uyên Môn phía sau lão đều có vẻ như đang gặp quỷ, tiểu tử này thật sự mới Dưỡng Khí Cảnh sao?
Phương Vọng không nhìn về phía Cố Ly mà quét mắt nhìn xuống những người khác rồi hỏi: "Ta tới ứng cử đệ tử thân truyền, có ai không đồng ý?"
Không ai dám lên tiếng, mọi người đều nhìn hắn như lâm đại địch, thậm chí còn bắt đầu âm thầm lấy pháp khí của mình ra.
Khóe miệng Chu Tuyết khẽ nhếch lên, thầm nghĩ: "Nhuệ khí của tiểu tử này thật sự đủ rồi, bình thường trông có vẻ thu mình nhưng lúc tranh đấu lại có khí thế đến vậy. Nếu hắn không chết vào đêm diệt môn kiếp trước thì hắn sẽ đạt đến tầm cao nào đây?"
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng rút pháp khí ra, chính là lá bùa vàng mà đạo sĩ áo xanh trước đây đã sử dụng.
Phương Vọng thoáng nhìn thấy cảnh này, tim đập thình thịch. Nàng sẽ không ra tay thật chứ?
Này!
Người nhà cơ mà!
Tay phải Phương Vọng xoay vào trong, phi kiếm treo lơ lửng trên trán Cố Ly rút mạnh về, rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Tim của Cố Ly đập như trống, nhìn chằm chằm Phương Vọng, cả người hoảng hốt.
Khoảnh khắc vừa rồi, nàng cảm nhận được khí tức tử vong, nếu như đối phương muốn giết nàng, nàng chắc chắn không thể trốn thoát.
Tại sao có chênh lệch lớn như vậy?
Thậm chí nàng vẫn chưa sử dụng tới Ngũ Thánh Kiếm Pháp của mình nữa......
Giờ khắc này, nàng nhớ tới lời nói của phụ thân: "Thái Uyên Môn đang trong thời kỳ phát triển, tất nhiên sẽ xuất hiện nhân vật thiên kiêu, một khi đã tới đó thì nhất định không được phép lơ là."
Phương Vọng không quan tâm đến suy nghĩ của Cố Ly, khi nhìn thấy bước chân của những người khác di chuyển rồi vây quanh mình, hắn biết chỉ dựa vào Ngự Kiếm Thuật là không đủ để đối phó với tình hình hiện tại.
Nghĩ đến đây, hắn đâm phi kiếm trong tay vào trong bùn đất, hai tay trống không bị bao vây bốn phương tám hướng.
Điên cuồng!
Đây là cảm giác của tất cả mọi người, ngay lúc có người không kiềm chế được nữa thì Phương Vọng giơ tay phải lên, lòng bàn tay úp xuống.
Ầm!
Một cỗ khí thế bá đạo bùng nổ bên trong cơ thể Phương Vọng. Bụi đất dưới chân gào thét, 3 quả cầu lửa ngưng tụ sau đầu trông giống như mặt trời nhỏ treo lơ lửng, áo bào tung bay, thần sắc của hắn trở nên lạnh lùng.
"Đây là..."
"Làm sao có thể!"
Tham Thụy chân nhân và Chu Tuyết đều bị kinh hãi, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là hoàn toàn kinh sợ.
Huyền Dương Thần Kinh!
Chu Tuyết từng nói trước khi phi thăng vẫn chưa luyện thành, đó là để hù dọa Phương Vọng mà thôi. Trên thực tế nàng đã luyện Huyền Dương Thần Kinh đến tầng sáu, nhưng sau đó vì lý do khác đã từ bỏ.
Chỉ riêng 6 tầng thôi mà nàng phải tốn mất mấy chục năm, Phương Vọng mới tu luyện được bao lâu?