Phương Vọng vừa nghe vậy, tay phải trong ống tay áo âm thầm nắm chặt.
Ta không có cảm giác tồn tại ở Phương phủ sao?
Được rồi, mười sáu năm trước quả thật rất điệu thấp, kém xa các ca ca của hắn, tài hoa nổi tiếng khắp tứ phương hoặc là ngang ngược càn rỡ.
Phương Vọng mở miệng nói: "Ngươi nói ngươi là người trùng sinh, ta nguyện ý thử tin tưởng ngươi. Ngươi đã là tiên nhân trùng sinh, chắc chắn trong đầu có tiên pháp, ta không cần ngươi nói ra, ngươi có thể tùy tiện truyền thụ cho ta một chiêu, ta tự có biện pháp kiểm nghiệm thật giả. Nếu là thật, vậy ta nguyện tin tưởng lời ngươi nói, xoay chuyển vận mệnh của ngươi với Phương phủ, dù sao ta cũng họ Phương."
Trong đầu của hắn có một tòa Thiên Cung, đó là khi lần đầu tiên hắn tiếp xúc với nội công thì phát hiện ra. Một khi hắn bắt đầu tu hành nội công, võ học, ý thức sẽ tiến vào Thiên Cung, ở bên trong có thể không ăn không uống, cho đến khi hắn tu luyện những tuyệt học này đến cảnh giới viên mãn, ý thức mới có thể rời Thiên Cung trở lại hiện thực.
Bất luận hắn ở trong Thiên Cung bao lâu, bên ngoài cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Đây cũng là nguyên nhân hắn có thể bước vào cảnh giới thần thoại võ lâm vào lúc mười sáu tuổi.
Chu Tuyết nhíu mày, chăm chú nhìn phía trước, không lập tức mở miệng.
Phương Vọng cũng không vội vã, ngồi xuống bàn cùng nàng ngồi đối diện, hắn còn tự rót cho mình một chén trà.
Ánh chiều tà từ ngoài cửa sổ xuống dần, tàn dương như huyết, đậm cảnh thê lương.
"Mà thôi, đúng là ta không cách nào dứt bỏ phủ đệ, tuy ta không nhớ rõ ngươi là ai, nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn cũng là người Phương phủ, ngươi là người duy nhất nguyện ý tin tưởng ta, vậy ta liền truyền thụ cho ngươi Ngự Kiếm Thuật, Ngự Kiếm Thuật chính là pháp thuật tu tiên giả nhập môn, cũng là cánh cửa giữa tu tiên và võ học."
Chu Tuyết nói khẽ, Phương Vọng vừa nghe xong liền khẽ gật đầu, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Trong lòng hắn đã hi vọng điều này là thật, nhưng cũng sợ hãi nếu đúng là thật.
Nếu là thật, vậy Phương phủ sẽ gặp kiếp nạn.
Nhưng nếu là thật, vậy tu tiên vấn đạo theo đuổi trường sinh cũng sẽ là sự thật...
Có thể tu tiên, ai thèm luyện võ đây?
Chu Tuyết bắt đầu thổ lộ khẩu quyết tâm pháp của Ngự Kiếm Thuật, Phương Vọng chăm chú lắng nghe.
Ngự Kiếm Thuật chú ý dùng linh lực xuất thể, khu ngự phi kiếm, Phương Vọng từng nghe một gã hiệp khách giang hồ nói qua, trăm năm trước có một vị Kiếm Thánh có thể làm được đến trình độ này, chẳng lẽ đối phương là tu tiên giả?
Chu Tuyết vừa nói, vừa quan sát sắc mặt của đối phương.
Nàng thở dài trong lòng.
"Ta đang làm gì, vậy mà lại tin tưởng một tên thiếu niên, nhìn dáng vẻ này của hắn, đoán chừng là hiếu kỳ mà đến, nhưng mà hắn có thể lặng yên không một tiếng động đi tới ngoài cửa sổ khuê phòng của ta, nói rõ võ công của hắn không thấp, mà thôi, dù sao cũng không có ai tin..."
Chu Tuyết nghĩ như vậy, nàng làm thế cũng là vì phát tiết buồn khổ trong lòng.
Sau thời gian một nén nhang, Chu Tuyết đã nói xong tất cả yếu lĩnh của Ngự Kiếm Thuật.
Tiếng nói của nàng vừa dứt, trong đầu Phương Vọng liền như muốn nổ tung, ý thức cả người trong nháy mắt đi vào trong một cung điện tràn đầy khí thế, vàng son lộng lẫy.
Đây đúng là Thiên Cung của hắn!
Lúc mới tới, hắn đứng ở ngoài Thiên Cung, có thể nhìn thấy hai chữ Thiên Cung trên bảng hiệu, về sau, hắn đều trực tiếp hiện thân ở trong Thiên Cung.
Không gian trong Thiên Cung rộng lớn, nhưng hắn chỉ mới thăm dò được một điện này, hai bên trong điện bày mười tám loại binh khí, hắn còn có thể tưởng tượng binh khí cùng với dụng cụ tập võ, tùy tâm tạo vật, thậm chí hắn còn có thể thay đổi hoàn cảnh trong điện, tất cả đều dựa vào một ý niệm.
"Là thật... Thật sự..."
Phương Vọng kích động khó nhịn, nghe Chu Tuyết nói qua Ngự Kiếm Thuật, hắn đã cảm thấy cao thâm, hôm nay tiến vào Thiên Cung, chứng minh Ngự Kiếm Thuật là thật, tuyệt học như thế nhất định là thuật tu tiên.
Quan trọng nhất là, ngay cả phương pháp tu tiên cũng có thể đi vào Thiên Cung!
Điều này nói rõ cái gì?
Bản dịch này tại bạch ngọc sách.
Về sau khi hắn tu tiên, sẽ giảm bớt thời gian tu hành công pháp và pháp thuật ngoài hiện thực, đây chính là ưu thế lớn nhất của hắn!
Phương Vọng nhịn không được hoan hô, hưng phấn đến cực điểm.
Từ nhỏ, hắn đã có lòng lưu lạc thiên nhai, hắn vốn định sau mười tám tuổi chu du thiên hạ, dựa vào một thân võ công mà vui vẻ cả đời, hôm nay biết được sự tồn tại của tu tiên, lòng lưu lạc càng thêm mãnh liệt.
Sau khi bình phục tâm tình, Phương Vọng nghĩ đến Phương phủ sẽ bị diệt môn, hắn lập tức bắt đầu tu hành Ngự Kiếm Thuật.
Tu hành trong Thiên Cung rất buồn tẻ, hắn tu luyện nội công tới đại viên mãn gần hai mươi năm, lại thêm tuyệt học võ lâm khác, hắn nhìn như mười sáu tuổi, nhưng trên thực tế đã hơn bảy tám mươi tuổi, cũng may Thiên Cung sẽ không ảnh hưởng tới tuổi thọ bên ngoài của hắn.
Phương Vọng tinh thông một bộ kiếm pháp nhất lưu đương thời, đối với kiếm pháp đã biết trước, quá trình tu hành Ngự Kiếm Thuật cũng không khó lý giải, chỉ là Ngự Kiếm Thuật dùng linh lực của người tu tiên, trong cơ thể hắn là chân khí của người tập võ, cũng không biết có thể ngự kiếm hay không.
Qua khoảng mười năm, Phương Vọng khó khăn lắm mới luyện được Ngự Kiếm Thuật tới đại viên mãn.
Đại viên mãn, đó là cảnh giới tối cao của tuyệt học, tuyệt đối không phải chỉ nắm bắt đơn giản như vậy.
Khi nó đạt tới đại viên mãn, ý thức của hắn lập tức quay về hiện thực.
...
Sau khi Chu Tuyết nói xong Ngự Kiếm Thuật, liền nhìn chằm chằm Phương Vọng, muốn nhìn xem biểu tình của hắn thế nào, nhưng vẻ mặt của Phương Vọng không có thay đổi, điều này làm cho nàng có chút thất vọng.
Nàng lập tức mở miệng nói: "Hiện tại, ngươi là tin hay là không tin?"
Trong mắt Phương Vọng hiện lên một tia thần thái, chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên, trên mặt lộ ra khí phách của thiếu niên.
"Tin! Tuyệt học như vậy, nhất định không phải kiến thức của phàm phu. Từ giờ trở đi, ta sẽ cải biến vận mệnh của Phương phủ cùng với ngươi!" Phương Vọng nói với âm điệu mạnh mẽ, trong lòng hắn cực kỳ phấn khích, đang cố gắng khắc chế.
Chu Tuyết sửng sốt, vẻ mặt cổ quái nhìn Phương Vọng.
Trong lòng nàng không rõ là nên vui mừng hay cảm động, hoặc là bất đắc dĩ hay buồn cười.
Ánh sáng ngoài cửa sổ càng lúc càng hạ thấp, dường như báo cho nàng biết rằng, thời gian đã không còn nhiều nữa, nàng chỉ có thể tin tưởng vị thiếu niên trước mắt, tựa như thiếu niên đã tin tưởng nàng vậy.