"Ta có thể học toàn bộ không?"
Phương Vọng nói ra lựa chọn của bản thân, khóe miệng Chu Tuyết hơi giật giật, không khỏi trợn tròn mắt.
Thật ngông cuồng!
Chu Tuyết cố gắng bình tĩnh, kiên nhẫn giải thích: "Mỗi công pháp sẽ tu luyện ra một loại linh lực riêng. Nếu ngươi học hỗn tạp thì linh lực sẽ dễ bị hỗn loạn, hơn nữa tập trung tu luyện một loại công pháp sẽ tốt hơn luyện nhiều thứ cùng lúc."
Phương Vọng không biết xấu hổ nói: “Nếu ta chọn một trong số đó rồi không học được thì có thể đổi cái khác không?”
"Được thôi, ai bảo ngươi đã cứu ta chứ?"
Chu Tuyết không khỏi buồn cười, vừa cười vừa khẽ nói làm động đến miệng vết thương của nàng, khiến nàng không ngừng ho khan.
Phương Vọng cũng không dám vươn tay chạm vào người nàng, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.
"Ngươi muốn học bộ nào trước?" Chu Tuyết hỏi, ho khan xong khiến cho thanh âm của nàng càng thêm suy yếu.
Phương Vọng nghĩ nghĩ, nói: "Vậy thử cái khó nhất Huyền Dương Thần Kinh đi. Trước tiên bắt đầu từ khó nhất, như vậy thì sau này tu luyện những công pháp khác mới thấy dễ."
Chu Tuyết cũng không lãng phí thời gian, bắt đầu giảng giải khẩu quyết và tâm pháp của Huyền Dương Thần Kinh, bao gồm cả phương pháp dẫn khí.
Phương Vọng chăm chú lắng nghe, trong lòng tràn đầy kỳ vọng, chỉ có nắm giữ công pháp tu tiên thì hắn mới có thể chân chính bước lên con đường tu tiên.
Chu Tuyết vừa giảng dạy vừa quan sát hắn, trong lòng có chút xúc động.
"Không ngờ cũng có ngày mình đối xử với con người như vậy, đây chính là tình thân sao? Nhược Lan, ngươi nói đúng, dựa dẫm vào người khác cũng không có tác dụng gì, nhất định phải bồi dưỡng một thế lực mà bản thân có thể tin tưởng được. Ở góc nhìn khác mà nói, ta có thể trọng sinh hẳn là do trời xanh chỉ dẫn ta bước lên một con đường khác."
Chu Tuyết nhìn Phương Vọng đang chăm chú lắng nghe mình giảng công pháp, chân chính cảm nhận được bản thân đã bắt đầu một cuộc sống mới.
Nếu đã sống lại một đời, nàng không chỉ muốn trở thành tiên.
Trong lòng Chu Tuyết hiện lên hàng ngàn suy nghĩ, nguy cơ diệt phủ đã qua, kế tiếp nàng phải lên kế hoạch cho một cuộc sống mới.
Phương Vọng không biết nàng đang nghĩ gì, lúc này đây hắn đang tập trung vào Huyền Dương Thần Kinh.
Sau khi Chu Tuyết truyền thụ toàn bộ tâm pháp của Huyền Dương Thần Kinh lại cho hắn xong, Phương Vọng chỉ cảm thấy đầu óc như nổ tung, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ.
Giây tiếp theo, hắn xuất hiện bên trong Thiên Cung. Đến lúc có thể mở mắt nhìn thấy được khung cảnh xung quanh, hắn lập tức vung nắm đấm, giơ tay hét to.
"Thành công!"
Phương Vọng vô cùng kích động, chỉ cần có thể bước vào Thiên Cung thì có nghĩa là hắn có thể luyện được Huyền Dương Thần Kinh.
Mặc dù Thiên Cung chỉ có thể giúp hắn lĩnh ngộ được công pháp, thế nhưng nếu hắn có thể luyện Huyền Dương Thần Kinh lên đến viên mãn rồi dẫn khí tu hành thì có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực.
Đây chính là công pháp mà Chu Tuyết cũng không thể hoàn toàn nắm giữ trước khi phi thăng!
Phương Vọng đả tọa ngay tại chỗ, lập tức bắt đầu tu luyện Huyền Dương Thần Kinh.
Huyền Dương Thần Kinh có tổng cộng chín tầng, luyện đến tầng ba thì linh lực ẩn chứa Huyền Dương Chi Hỏa, có thể đốt cháy cả linh hồn. Luyện đến tầng sáu, vạn hỏa bất xâm. Luyện đến tầng chín, có thể ngưng tụ được cả Huyền Dương Chân Hỏa, đốt cháy vạn vật trên thế gian!
Phương Vọng bắt đầu tu luyện từ pháp môn dẫn khí cơ bản nhất. Trong Thiên Cung xảy ra biến hóa, bỗng nhiên xuất hiện linh khí thiên địa mà tu tiên giả cần. Linh khí này vốn là hư ảo, dùng để trợ giúp hắn tu luyện, cái gọi là linh khí thiên địa được sinh ra từ trong trời đất, dùng để nuôi dưỡng vạn vật. Tuy nhiên trên thế gian vẫn còn rất nhiều loại khí, dẫn khí tu tiên có nghĩa là hấp thu linh khí của trời đất để rèn luyện bản thân.
Thế nhưng chỉ mới tu luyện đến Huyền Dương Thần Kinh tầng một, Phương Vọng cảm thấy như đã trôi qua mười năm, mất tận mười năm chỉ để tu luyện tầng một?
Chẳng lẽ tư chất tu tiên của hắn kém cỏi như vậy?
Phương Vọng không tin tà, tiếp tục tu luyện. Để xác định thời gian tu luyện của bản thân, trong lòng hắn xuất hiện một suy nghĩ, bên trong Thiên Cung bỗng nhiên xuất hiện một chiếc đồng hồ lớn, thiết kế giống hệt đồ vật của Trái Đất hiện đại, thế nhưng bên ngoài lại có nét cổ xưa, dưới đáy còn có ghi chép lại số năm, thuận tiện để ghi lại thời gian.
Nhưng tầng hai lại mất thời gian gấp đôi so với trước, thế nên Phương Vọng buộc phải gác lại mối lo về tư chất tu tiên của bản thân để tập trung tu luyện.
Cứ như vậy, Phương Vọng không ngừng tu luyện Huyền Dương Thần Kinh, dần dần tinh thần hắn cũng bắt đầu chết lặng, quên mất mọi thứ bên ngoài.
Năm tháng dài lâu, vật đổi sao dời.
Đến khi Phương Vọng tu luyện Huyền Dương Thần Kinh đến viên mãn, khoảng không phía sau hắn bỗng nhiên bốc lửa, ngưng tụ thành một quả cầu lửa khổng lồ, tựa như mặt trời nhỏ lơ lửng phía sau đầu hắn, chính là Huyền Dương Chân Hỏa.
Huyền Dương Chân Hỏa thoạt nhìn chẳng khác gì những ngọn lửa tầm thường, thế nhưng Huyền Dương Chân Hỏa có thể hấp thụ ánh mặt trời, ban ngày thì thời gian thiêu đốt của nó càng dài, uy lực càng đáng sợ.
Phương Vọng mở mắt ra, đôi mắt trở nên tang thương. Đây không phải là thăng trầm sau khi đã khám phá hết thế gian, mà là thăng trầm do tinh thần mỏi mệt.
Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện bản thân tu luyện Huyền Dương Thần Kinh mất đến tận 213 năm!
Nhiêu đây con mẹ nó đã sắp vượt qua thời gian tồn tại của một vương triều luôn rồi!
Tâm trạng ủa Phương Vọng vô cùng buồn bực, chỉ có thể đổ tội cho Huyền Dương Thần Kinh quá khó luyện.
Hừm, thay vì than trách bản thân, sao không tìm cách đổ lỗi cho mục tiêu trước.
Khó trách Chu Tuyết trước khi phi thăng cũng không luyện được, ai lại dùng tận 200 năm chỉ để luyện một bộ công pháp?
Phương Vọng bình ổn lại tâm trạng, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng, sau đó rời khỏi Thiên Cung.
Đôi mắt hắn khôi phục tỉnh táo, khuôn mặt Chu Tuyết lại xuất hiện trước mắt hắn. Nàng nằm trên giường, sắc mặt suy yếu.
Hắn đã trải qua 200 năm, thế nhưng thực tế lại chỉ trong một cái chớp mắt.
"Trong tháng này, ngươi cứ rèn luyện Huyền Dương Thần Kinh đi, sau khi ta bình phục thì chúng ta lên đường. Thái Nguyên Môn cứ 5 năm sẽ tổ chức thu nhận đệ tử, nếu bỏ lỡ năm nay, ngươi sẽ phải đợi thêm 5 năm nữa." Chu Tuyết nhẹ nhàng nói, ánh mắt của nàng có chút kỳ lạ.
Không biết vì sao, sau khi nàng nói đến Huyền Dương Thần Kinh lại có cảm giác Phương Vọng đã thay đổi, không biết phải diễn tả sự thay đổi này như thế nào, loại cảm giác này thật vi diệu.
"Ngươi vốn chính là Tiên Tôn trọng sinh, sao không tự mình sáng lập môn phái?" Phương Vọng hoang mang hỏi.
Chu Tuyết bất đắc dĩ cười, nói: "Tu tiên không đơn giản như vậy đâu, thắng cảnh của Đại Tề cùng với các loại tài nguyên đều đã sớm bị chín môn phái lớn phân chia cả rồi. Hơn nữa, sau khi ta trọng sinh cũng phải tu hành lại từ đầu, gia nhập vào một môn phái, ngoại trừ có thể nhận được tài nguyên tu luyện thì cũng là một cách để bảo vệ bản thân."
Phương Vọng gật đầu, thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng tái nhợt liền nói: "Chăm sóc vết thương cho tốt, chờ ngươi khỏi rồi chúng ta lại nói chuyện."
Nói xong, hắn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Đúng rồi, đêm qua tu tiên giả kia để lại hai pháp khí, gã là do ngươi giết chết, đúng ra nên thuộc về ngươi. Chờ sau khi ta bình phục sẽ đưa pháp khí cho ngươi, dạy cho ngươi cách nắm giữ chúng, để điểm xuất phát tu tiên của ngươi cao hơn người khác." Chu Tuyết mở miệng nói.
Phương Vọng không quay đầu lại, chỉ giơ tay nói: “Ngươi cứ giữ đi, xem như là quà báo đáp việc ngươi giúp ta gia nhập con đường tu luyện, sau này lại dạy cho ta một vài pháp thuật."
Hắn không dừng lại, rất nhanh đã rời khỏi phòng.
Khi cửa đóng lại, trên mặt Chu Tuyết hiện lên một nụ cười, nàng tự nhủ: “Thu nhận hắn làm đệ tử cũng không tồi. Quên đi, vốn đã cùng một gia tộc, sao phải bận tâm đến danh phận làm gì.”