Mục lục
Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong Thủy Uyên Điện có một đường hầm thông với mặt đất, dọc theo đường đi, Phương Vọng đều đang cố cảm nhận Thiên Cung Kích trong cơ thể.

Bên trong cơ thể hắn, Thiên Cung Kích ở một không gian độc lập phía trên đan điền, bên trong tối đen như mực, hắn không thể phân biệt rõ đó là không gian thứ hai hay chính là không gian linh hồn. Thế nhưng hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Thiên Cung Kích, cũng có thể triệu hồi nó ra bất cứ lúc nào.

Chỉ có một điều khiến cho hắn hoang mang, đó là Thiên Cung Kích chỉ chiếm một phần không gian rất nhỏ bên trong bóng tối, hơn nữa cũng không phải là vị trí trung tâm.

Bên trong đường hầm cực kỳ yên tĩnh, ngay lúc Phương Vọng đang bị vây trong tò mò và hoang mang, thì âm thanh của Dương Nguyên Tử từ phía trước truyền đến:

"Phương Vọng, nhớ cho kỹ, sau này cho dù là bất cứ ai cũng không thể tin tưởng. Chưởng môn không thể tin được, ngay cả vi sư ngươi cũng không được phép tin tưởng hoàn toàn.”

Phương Vọng ngước mắt, nhìn bóng dáng của Dương Nguyên Tử, không biết nên đáp lại như thế nào.

“Lòng người sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi. Bây giờ chưởng môn có thể xem ngươi như người kế vị để bồi dưỡng, là bởi vì lão còn chưa gặp đại nạn, đợi đến lúc lão gặp phải kiếp nạn thì sẽ sinh ra tà niệm như thế nào vi sư cũng không thể tưởng tượng được. Ở trong tu tiên giới, việc cướp lấy bảo linh bản mệnh hay đoạt xá thân thể cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Không gạt gì ngươi, ngày trước vi sư cũng đã từng sinh ra tà niệm.”

Giọng điệu của Dương Nguyên Tử âm trầm khiến cho người ta không thể nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng lão.

Phương Vọng mở miệng nói: "Đa tạ sư phụ nhắc nhở, đồ nhi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng. Ơn này của sư phụ, cả đời đồ nhi cũng sẽ không quên, sau này nhất định sẽ báo đáp lại.”

"Vậy ư?”

Dương Nguyên Tử cười ha hả, từ đầu đến cuối lão cũng không hề quay đầu lại, cũng chưa từng dừng bước chân.

Đoạn đường kế tiếp lão cũng không nói thêm gì nữa, Phương Vọng đứng ngồi không yên, chỉ sợ lão sẽ đột nhiên tập kích.

Cũng may một đường này hữu kinh vô hiểm. Bước ra khỏi cửa đường hầm, Dương Nguyên Tử bảo hắn quay về động phủ trước.

Phương Vọng ngự kiếm rời đi, trên đường phi hành, hắn chú ý đến các phong đều có rất nhiều đệ tử đang tụ tập ở phía trước, hình như đang thảo luận chuyện gì đó. Từ lúc hắn nhập môn đến nay, đây là lần đầu tiên thấy nơi này náo nhiệt như vậy.

Chắc không phải là động tĩnh do Thiên Cung Kích gây ra đấy chứ?

Trong lòng Phương Vọng căng thẳng, tốc độ tăng nhanh hơn.

Trở lại mạch thứ ba, hắn dừng lại ở phía trước cửa động phủ, nhìn thấy Cố Ly đang đứng ở cửa động phủ của hắn nhìn về phương xa.

Cố Ly quay đầu nhìn Phương Vọng, hỏi: "Phương sư huynh đi đâu về vậy?"

Phương Vọng trả lời: "Đi qua Đạo Pháp Các một chuyến. Hình như Thái Uyên Môn đã xảy ra chuyện gì đó, Cố cô nương nếu như cảm thấy hứng thú thì có thể cùng những đệ tử khác tâm sự."

Dứt lời, hắn liền tiến vào động phủ của mình.

Trên mặt Cố Ly lộ vẻ nghi ngờ, thế nhưng cũng không nghĩ nhiều. Trong lòng nàng vô cùng hoang mang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho bảo linh bản mệnh của nàng không thể khống chế được.

Sau khi cửa động phủ đóng lại, Phương Vọng lập tức đi vào bãi đất trống bên trong động phủ. Hắn triệu hồi Thiên Cung Kích ra, cẩn thận ngắm nghía bảo linh bản mệnh của bản thân, càng xem càng yêu thích.

Nắm trong tay Thiên Cung Kích, hắn có cảm giác tự cao tự đại khi nắm giữ sức mạnh, thảo nào Tố Linh Cảnh lại quan trọng đối với tu sĩ như vậy.

Sau đó hắn thu hồi Thiên Cung Kích, tiến lại ngồi xuống chiếc giường bạch ngọc, bắt đầu củng cố tu vi.

Cảnh giới của hắn đã đạt đến Tố Linh Cảnh tầng một, Tố Linh Cảnh cũng chia làm chín tầng. Sau này hắn tính toán sẽ chú tâm vào tu luyện, thuận tiện chờ phong ba đi qua.

Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết không phải là học không, dù sao kiếm quyết này không cần đến kiếm. Hắn đã quyết tâm, ở bên trong Thái Uyên Môn thì không dễ sử dụng được Thiên Cung Kích, dùng Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết hẳn là đủ để đánh bại tất cả những người cùng cảnh giới với hắn rồi.

Ừm, vẫn giả bộ là kiếm tu vậy.

Cứ như vậy hai tháng vội vàng trôi qua.

Sau khi tiến vào Tố Linh Cảnh, tiến độ tu hành của Phương Vọng bắt đầu chậm lại. Đã hai tháng trôi qua nhưng dựa vào Huyền Dương Thần Kinh viên mãn mà hắn cũng chỉ có thể đột phá được tầng hai mà thôi.

Cho đến một ngày kia, Phương Hàn Vũ tiến đến bái phỏng Phương Vọng, phá vỡ cuộc sống tu luyện của hắn.

Sau khi mời Phương Hàn Vũ tiến vào trong động phủ, huynh đệ hai người hàn huyên một phen. Phương Hàn Vũ nhắc đến gần đây Thái Uyên Môn có xảy ra chuyện lớn, nghe nói toàn bộ bảo linh bản mệnh của đệ tử Tố Linh Cảnh bên trong môn phái đều không thể khống chế được khiến cho bên trong Thái Uyên Môn lưu truyền một suy đoán.

Chắc hẳn là đã có chí bảo sinh ra.

Nghe thấy suy đoán như vậy khiến đáy lòng Phương Vọng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi trở nên đủ cường đại thì hắn cũng không dám để lộ phẩm giai bảo linh bản mệnh của bản thân.

"Phương Vọng, hôm nay đến tìm ngươi thực ra là có việc…" Phương Hàn Vũ chần chờ nói.

Phương Vọng đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói: "Ta không quen nhìn thái độ ấp a ấp úng này của ngươi, dù sao cũng đã đến đây rồi, ngươi còn có chuyện gì không thể nói chứ? Nói đi, chúng ta cũng là huynh đệ mà.”

Ừm, không phải là huynh đệ ruột nên cũng đừng yêu cầu quá mức.

Phương Hàn Vũ như trút được gánh nặng, nói: "Ta chuẩn bị ra ngoài tu luyện, thế nhưng Chu Tuyết dặn dò ta phải để ý những tộc nhân khác, cố gắng đừng gây phiền toái cho ngươi. Nhưng bởi vì vẫn luôn ở bên trong Thái Uyên Môn nên tu vi rất khó tăng lên nhanh chóng, dù sao ta chỉ là nội môn đệ tử nên ta muốn đi ra ngoài tìm kiếm cơ duyên.”

"Chỉ vậy thôi à? Vậy ngươi có kế hoạch gì?" Phương Vọng hỏi.

Mỗi người có một vận mệnh riêng, những đệ tử khác của Phương phủ không có thiên tư hay đãi ngộ tốt được như hắn, muốn mạnh lên thì phải tự tìm kiếm cơ duyên của bản thân.

Phương Hàn Vũ gật đầu, nói: "Sư phụ mạch thứ hai đạt được một bản đồ bí cảnh, nghe nói bên trong đó có một đại tu sĩ tọa hóa, mạch của ta đã có 23 đệ tử quyết định tham gia. Ta không muốn bỏ qua cơ hội này."

Phương Vọng nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu nói: "Vậy thì đi thôi! Những tộc nhân khác đã có ta để ý rồi."

Phương Hàn Vũ lộ ra tươi cười, vội vàng cảm tạ. Hai huynh đệ bọn họ lại hàn huyên thêm vài câu. Phương Hàn Vũ không còn gì để nói liền cáo từ rồi rời đi.

Chân trước y vừa mới đi, Phương Vọng vừa mới ngồi xuống thì lại có người đến bái phỏng hắn.

Chu Hành Thế!

Phương Vọng nắm giữ chú ngữ có thể đoạt lấy sinh mạng của Chu Hành Thế nên đương nhiên không sợ y, vì vậy mời y vào động phủ.

Chu Hành Thế tuy rằng mặc đạo bào của đệ tử Thái Uyên Môn, thế nhưng y lại đội đấu lạp của bản thân, có vẻ phong trần mệt mỏi ngồi vào phía trước bàn đá, y móc ra hai khối ngọc giản từ trong ngực, nói: "Đây là do chưởng môn bảo ta mang pháp thuật thượng thừa cho ngươi, thích hợp với bảo linh của ngươi, không được ngoại truyền."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK