“Thất bại!”
Quảng Cầu Tiên trầm giọng nói, trên mặt tràn đầy vẻ thất vọng, lão nhìn Phương Vong một cái rồi xoay người, chuẩn bị rời đi. Ngay tại lúc này, lão bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, chợt quay đầu lại.
Trong con ngươi của ba người hiện lên ánh lửa, chỉ thấy ngọn lửa quanh thân Phương Vọng cháy mạnh lên, áo ngoài của hắn bị đốt thành tro bụi, nước trong ao cũng bốc hơi với tốc độ vô cùng nhanh, hơi nóng tràn ngập tới hành lang trong Thủy Uyên Điện.
Dương Nguyên Tử lộ vẻ xúc động, Chu Hành Thế trợn to hai mắt.
Dưới ánh mắt chăm chú của ba người, Phương Vọng biến thành một hỏa nhân, lửa cháy hừng hực thiêu đốt cuộn trào lên đỉnh đầu hắn, ngưng tụ lại với nhau.
“Đây là... lần nữa ngưng tụ bảo linh? Làm sao có thể!”
Dương Nguyên Tử thốt lên thất thanh, rốt cuộc lão không cách nào giữ vững bình tĩnh.
Quảng Cầu Tiên tựa hồ nghĩ đến cái gì, con ngươi lập tức phóng đại. Lão hít sâu một hơi, nói: "Truyền thuyết ngưng tụ bảo linh bản mệnh có thể xuất hiện dị tượng niết bàn trùng sinh, thường thường xuất hiện ở trên người tuyệt đại thiên kiêu. Bảo linh bản mệnh có thể niết bàn trùng sinh lại... là Thiên Mệnh!"
Lão vừa nói xong liền nhìn về phía Chu Hành Thế ở bên cạnh, chỉ thấy trên đỉnh đầu Chu Hành Thế ngưng tụ thành một chiếc quạt màu đen. “Bảo Linh của ta...làm sao không bị khống chế...”
Chu Hành Thế kinh hoảng, vội vàng hỏi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Quảng Cầu Tiên, hi vọng chưởng môn giúp đỡ.
Nhưng Quảng Cầu Tiên không để ý đến y, chỉ nhìn y một cái rồi lập tức nhìn về phía Phương Vọng trong ao.
Bên kia.
Cố Ly đang đả tọa trong động phủ đột nhiên mở mắt ra. Nàng ngước mắt nhìn, đôi mi thanh tú nhíu lại, chỉ thấy một trường kiếm dài màu bạc xuất hiện trên đỉnh đầu nàng.
Đó là bảo linh bản mệnh của nàng!
“Chuyện gì xảy ra...”
Cố Ly tự lẩm bẩm, trong lòng có bất an vô hình, bởi vì nàng không cách nào thu hồi lại bảo linh bản mệnh của mình. Từ sau khi Tố Linh, lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống như vậy.
Không chỉ nàng, các đệ tử Tố Linh Cảnh đang phi hành trên đỉnh Thái Uyên Môn cũng gặp phải tình huống như thế. Trên đỉnh đầu bọn họ ngưng tụ ra bảo linh bản mệnh của mình, có một số đệ tử dừng lại, khẩn trương hoặc sợ hãi.
Trong Thủy Uyên Điện.
Ánh lửa chiếu sáng trên mặt ba người Quảng Cầu Tiên, Dương Nguyên Tử và Chu Hành Thế, ba người đều bị khiếp sợ, không cách nào giữ ổn định. Dương Nguyên Tử cắn răng nói: “Bảo linh bản mệnh của ta cũng đang sợ..”
Mặt Quảng Cầu Tiên âm trầm, không lên tiếng, nhưng trong lòng lão không bình tĩnh như vậy.
Bọn họ nhìn thấy ngọn lửa mạnh mẽ trên đỉnh đầu Phương Vọng đang dần ngưng tụ ra hình thái của một thần binh, không phải là kiếm, mà là một trường binh!
Lúc này, Phương Vọng trong trạng thái nội thị cũng nhìn thấy trường binh này.
Oanh!
Bóng tối tan vỡ, ý thức của hắn bỗng vụt một cái, đột nhiên cảm giác hai chân rơi xuống đất. Hắn mở mắt nhìn, phát hiện tự mình đã đến bên trong Thiên Cung.
Trước mặt hắn là một cây trường kích dài gần một trượng, một con Thương Long như ẩn như hiện bao quanh cây kích, hai bên đầu trường kích khảm lưỡi loan đao cong cong, dài bằng một phần ba cây kích, giữa hai lưỡi đao là thân kích hình rồng, giống như thần long cuộn mình, miệng rồng hướng lên trời phun lưỡi đao, đuôi kích như đoản kiếm, cực kỳ sắc bén, thân kích đen nhánh, hiện lên u quang.
Trường kích thật là khí phách!
Phương Vọng theo bản năng giơ tay cầm cây kích. Trong phút chốc, Huyền Dương Chân Hỏa trong cơ thể hắn xông ra, quấn quanh cây kích. Đặc biệt là đầu lưỡi kiếm với hai loan đao cùng dấy lên ngọn lửa mạnh mẽ, ngay cả mũi nhọn của chuôi kích cũng dấy lên ngọn lửa. Từng ngọn lửa cháy mạnh bao trùm quanh cán kích, làm cho cán chiến kích tăng thêm sắc thái, càng trở nên thần khí.
Lúc cầm trường kích, Phương Vọng không hiểu sao liền cảm thấy nó giống như một bộ phận cơ thể mình.
Có một cảm giác mãnh liệt đang thôi thúc hắn đặt tên cho cây kích này, hắn chậm rãi nói suy nghĩ của mình: “Thiên Cung Kích!”
Lấy Thiên Cung làm tên!
Trong phút chốc, ý thức của hắn trở lại thực hiện, thân thể theo bản năng đứng dậy.
Dưới cái nhìn chăm chú của ba người Quảng Cầu Tiên, Phương Vọng được bao phủ trong ngọn lửa cháy rực đứng dậy, tay phải cầm chặt đầu của bảo linh hình kích, dáng vẻ hắn lúc này giống như chiến thần, đỉnh thiên lập địa, so sánh với lúc trước, tưởng như hai người khác nhau.
Dương Nguyên Tử không nhịn được nghiêng đầu về phía Quảng Cầu Tiên, hỏi: “Bảo linh Huyền Nguyên có huyền quang, bảo linh Địa Nguyên có thể chiếm đoạt linh khí thiên địa, vậy... niết bàn trùng sinh, lại làm cho các bảo linh của bảo linh bản mệnh khác sợ hãi thì là phẩm giai gì?”
Trong lòng lão mơ hồ có một suy đoán, nhưng không dám nói ra. Quảng Cầu Tiên nhìn chằm chằm dáng người Phương Vọng, nhả ra hai chữ: “Thiên Nguyên!”
Chu Hành Thế đã ngốc luôn rồi, y đứng tại chỗ ngẩn ngơ, không chú ý đến ánh mắt đầy sát ý của Dương Nguyên Tử liếc nhìn mình. Cùng lúc đó, ngọn lửa bao quanh thân Phương Vọng đều chui hết vào bên trong Thiên Cung Kích, Thiên Cung Kích dài một trượng trong tay hắn tỏ ra cực kỳ bá khí.
Phương Vọng thuận thế đâm đuôi kích xuống đáy ao, sóng khí đáng sợ cuồn cuộn trào ra, ép Quảng Cầu Tiên phải xuất thủ lần nữa. Lần này đến cả Thủy Uyên Điện cũng bị lung lay.
“Chưởng môn, bảo linh của ta là phẩm giai gì?”
Phương Vọng nhìn Quảng Cầu Tiên, mở miệng hỏi. Hắn cố nén kích động, cảm nhận rõ ràng linh lực đang sôi trào trong cơ thể, bản chất của linh lực đang biến đổi.
Tố Linh Cảnh!
Quảng Cầu Tiên nhìn Thiên Cung Kích, nói: “Trên bảo linh Địa Nguyên, cụ thể là phẩm giai gì thì ta cũng không biết, bởi vì ta còn chưa từng thấy bảo linh Thiên Nguyên...”
Ánh mắt lão liếc nhìn Chu Hành Thế.
Chu Hành Thế cảm nhận được sát cơ, nhất thời thức tỉnh, y lui về sau hai bước, cuống quýt nói: “ Ta.. ta tuyệt đối sẽ không nói ra!”