Phương Vọng không ngờ Chu Tuyết lại thẳng thắn như vậy. Hắn giả kho khan một tiếng, nói: “Ta trở nên mạnh mẽ mới có thể giúp ngươi được, giống như nguy hiểm trong đêm diệt môn lần trước vậy.”
Chu Tuyết nhìn chằm chằm hắn, thấy được vẻ sợ hãi trong lòng hắn.
Nhưng vừa nghĩ đến sau mấy năm nữa mới có thể gặp lại nhau, Phương Vọng chỉ có thể nhắm mắt đối mặt với Chu Tuyết.
Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, Chu Tuyết cười và nói: “Ta có thể cho ngươi một cơ hội, ngươi nói đi, muốn học loại tuyệt học nào?”
Một cơ hội?
Trong lòng Phương Vọng có chút hụt hẫng, nhưng cũng có thể hiểu cho Chu Tuyết, dù sao thì lòng người khó dò, hơn nữa Chu Tuyết là trọng sinh giả, nàng đã gặp phải bao nhiêu lần phản bội ở kiếp trước, nàng tự biết rõ.
Ngự Kiếm Thuật, Huyền Dương Thần Kinh, cho đến bây giờ Phương Vọng lại nợ Chu Tuyết càng nhiều hơn.
Về phần ơn cứu mạng, cũng là Chu Tuyết đã cứu Phương Vọng. Nếu không có Ngự Kiếm Thuật, Phương Vọng gặp phải vị tu tiên giả kia chắc chắn sẽ bị giết chết. Với cốt khí của hắn, hắn không thể nào bỏ lại tộc nhân chạy chốn được, dù sao hắn cũng đã chết qua một lần, cho nên trong chuyện này là hai người đã cứu lẫn nhau.
Phương Vọng cũng không thể nói trực tiếp với Chu Tuyết là ta có Thiên Cung, ngươi giúp ta vô địch, ta sẽ bảo vệ ngươi suốt đời bình an được.
Quá nực cười!
Không ai là nhân vật chính tuyệt đối của thế giới, cho dù Chu Tuyết tin rằng hắn có Thiên Cung, Phương Vọng vẫn phải cân nhắc xem đối phương có tâm địa nào hay không.
Cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào chính mình!
Phương Vọng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình không thiếu công pháp, không thiếu pháp thuật chiến đấu, chỉ thiếu tuyệt học loại tốc độ, nếu như gặp phải kẻ địch không thể đánh bại cũng có thể chạy nhanh một chút, thế là hắn nói ra suy nghĩ của mình.
“Ngự Kiếm Thuật chỉ là pháp thuật cơ sở của tu tiên giới, quả thật ngươi cần một môn độn thuật. Vậy ta truyền lại cho ngươi môn Bạch Hồng Độn Thuật đi.”
Chu Tuyết trầm ngâm nói. Phương Vọng còn muốn hỏi nàng thêm, nhưng nàng trợn mắt nhìn hắn một cái, nói: “Đừng hỏi ta thuật này có mạnh hay không, luyện thì biết!”
Phương Vọng lúng túng chỉ đành gật đầu.
Chu Tuyết bắt đầu truyền thụ pháp quyết tu hành của Bạch Hồng Độn Thuật, Phương Vọng nghiêm túc lắng nghe.
Đợi Chu Tuyết nói xong, Phương Vọng không thể cự tuyệt được, tiến vào Thiên Cung, Phương Vọng nhìn bên trong Thiên Cung đại khí bàng bạc, không khỏi thở dài một cái.
Sau 200 năm buồn chán, mới ra ngoài chưa đầy nửa giờ đã trở lại rồi.
Nhưng hắn không còn cách nào, dù sao thì Chu Tuyết cũng sắp rời đi.
Hắn bắt đầu tu luyện Bạch Hồng Độn Thuật. Thuật này là một loại thuật pháp phi hành, có thể để cho bản thân hóa cầu vồng, đồng thời có thể bay trên bầu trời mênh mông với tốc độ cực nhanh, nhanh như cầu vồng, tung bay vạn dặm.
Bạch Hồng Độn Thuật không giống như Huyền Dương Thần Kinh, không phân tầng cấp như Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết, cho nên khi Phương Vọng bắt đầu tu luyện, không thể nhìn ra được còn bao lâu nữa mới có thể đại viên mãn.
Tầm 63 năm sau, Phượng Vọng mới có thể tu luyện Bạch Hồng Độn Thuật đến đại viên mãn. Thành quả cuối cùng làm hắn rất hài lòng, đúng là nhanh như cầu vồng lướt trên không, hơn nữa tu vi của hắn ngày càng cao hơn, thuật này sẽ càng ngày càng nhanh.
Ít nhất bây giờ tốc độ của hắn đã vượt qua tốc độ phi hành của tất cả những người mà hắn từng thấy kể từ khi vào Thái Uyên Môn.
Ý thức của Phương Vọng quay trở lại thực tại, tầm nhìn của hắn trở lại rõ ràng, tình cờ nhìn thấy Chu Tuyết đang nhìn chằm chằm vào mình.
Chu Tuyết nhạo báng nói: “Như thế nào, tiểu thiên tài, thuật này khó không?”
Phương Vọng nhướng mày, cười nói: “Bình thường thôi, ta đã học được rồi.”
“A a!”
Chu Tuyết không nhịn được trợn mắt, căn bản không tin. Nàng cũng không ép Phương Vọng thể hiện ra, mà đứng dậy nói: “Tốt lắm, ta cũng nên đi rồi, hi vọng lúc ta quay lại ngươi đã thành công Tố Linh.”
“Có thời gian thì liên lạc với với đệ tử Phương gia khác đi. Ta đã sắp xếp cho các ngươi phân tán ở các mạch khác nhau, cho dù ngươi là thiên tài vạn người không có một cũng có thể bị người khác chèn ép, dù tông môn chính phái đến đâu cũng phải đấu tranh để tồn tại. Không có môn phái nào chỉ đơn thuần nhìn thiên tư cả, chỉ có quan hệ họ hàng, quan hệ lợi ích mới là căn bản của tất cả.
Chu Tuyết dặn dò, sợ Phương Vọng đi vào con đường kiếp trước của mình.
Phương Vọng gật đầu. Hắn vốn không ngại giao lưu kết bạn giữa con người với nhau, hơn nữa họ còn là tộc nhân của mình, chẳng qua bây giờ hắn chỉ muốn mạnh mẽ lên trước thôi.
Sau đó, Phương Vọng đưa Chu Tuyết ra khỏi động phủ. Chu Tuyết trực tiếp ngự kiếm rời đi, hóa thành cầu vồng, biến mất trong chớp giữa mây mù.
Bạch Hồng Độn Thuật!
Phương Vọng âm thầm nghĩ, coi như có chút thành tựu, không hổ là trọng sinh giả.
Hắn đột nhiên nghe được động tĩnh ở bên cạnh truyền đến, hắn nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Cố Ly từ trong động phủ của mình đi ra, đang nhìn Phương Vọng với ánh mắt phức tạp.
Phương Vọng bị ánh mắt của nàng nhìn đến da đầu tê dại, hắn lộ ra nụ cười, khẽ gật đầu với Cố Ly.
Cố Ly cũng gật đầu đáp lại, sau đó ngự kiếm rời đi, khiến Phương Vọng thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật sự rất sợ Cố Ly dây dưa với hắn.
Sau đó, Phương Vọng trở lại động phủ tiếp tục tu luyện.
...
Ba tháng sau, linh lực của Phương Vọng đã đạt đến trạng thái dư thừa, hắn cũng cảm thấy bản thân đã không thể nào tăng lên được nữa, vì vậy rời động phủ đi thăm sư phụ Dương Nguyên Tử.
Trong Thanh Tâm Điện.
Dương Nguyên Tử cổ quái nhìn về phía Phương Vọng, nói: “Quả thật đã đạt đến trạng thái Tố Linh, từ lúc ngươi tu luyện đến hiện tại đã được 1 năm chưa?”
Phương Vọng trả lời: “Sắp được rồi.”
Khóe miệng Dương Nguyên Tử giật một cái, thở dài nói: “Thiên tư của ngươi như vậy nên đến mạch thứ nhất, Cửu Thương Thiên Lôi kiếm trận tuy mạnh, nhưng quá khó học, truyền thừa trấn mạch của mạch thứ nhất cũng rất mạnh.”
“Đã gia nhập mạch thứ 3, đồ nhi làm sao có thể chân trong chân ngoài. Sư phụ, người yên tâm, ta sẽ cố gắng tu luyện, làm vẻ vang cho mạch thứ 3!” Phương Vọng nghiêm mặt nói.
Hắn cố ý tỏ thái độ, vì muốn sớm ngày trở thành đại đệ tử, sau đó đạt được truyền thừa của Cửu Thiên Thương Lôi kiếm trận, hơn nữa, trở thành đại đệ tử cũng có thể có nhiều tài nguyên tu luyện hơn.
Dựa vào Huyền Dương Thần Kinh đại viên mãn và động phủ của đệ tử thân truyền, Phương Vọng tạm thời không cần đến những tài nguyên đó, nhưng hắn cũng sẽ không coi trời bằng vung, hắn tin những cảnh giới phía sau sẽ càng gian nan.
Mạnh như Chu Tuyết cũng phải đi khắp nơi mưu đồ cơ duyên.
Dương Nguyên Tử nghe được lời của Phương Vọng cũng không lộ ra nụ cười, ngược lại lắc đầu một cái, nói: “9 mạch đều có khu vực Tố Linh, nhưng thiên tư tu hành của ngươi cũng là trăm năm khó gặp, ta đưa ngươi đi gặp trưởng môn vậy. Khu vực Tố Linh của chủ phong có hiệu quả tốt hơn.”
Phương Vọng mừng rỡ, vội vàng bái tạ sư phụ.