Lúc này, Phương Hàn Vũ lơ lửng giữa không trung, mặc dù y mở to mắt, nhưng rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh. Thiên địa linh khí dũng mãnh lao về phía y, tập trung lại giữa y và thanh kiếm. Cố Thiên Hùng đi tới bên cạnh Phương Vọng, hiếu kì hỏi: "Huynh đệ, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Phương Vọng vừa định trả lời thì một tiếng kinh hô truyền đến, nghe thấy thanh âm này rõ ràng có cảm giác hơi nghiến răng. "Phương Vọng!" Hai chữ Phương Vọng dường như có một loại...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.