"Tốt rồi, nếu tiền bối đều nói như thế, vậy thì vãn bối chỉ có thể bêu xấu." Phương Vọng chắp tay nói. Không vì chính mình, chỉ vì Phương Hàn Vũ, hắn cũng phải kiên trì. Cùng lắm thì nghẹn thêm mấy trăm năm! Kiếm Thánh vừa nghe vậy lập tức lộ ra tươi cười. Phương Hàn Vũ cũng cảm nhận được Phương Vọng là vì chính mình, y chỉ có thể nắm chặt chuôi kiếm của mình. Phương Vọng đứng dậy, quay về phía mặt hồ, Tiểu Tử từ đáy hồ ngóc lên, nhìn về phía hắn thăm dò. Chỉ thấy ánh mắt
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.